Một đám người nhà họ Cơ mồm năm miệng mười, vừa đe doạ, vừa dụ dỗ Cơ Hương Ngưng phải chịu trách nhiệm với chuyện này.
Đến cả mấy người quản lý cao cấp của dòng chính trong chi nhánh cũng làm vậy.
Lúc bình thường thì họ vui vẻ tạo mối quan hệ tốt với người trẻ tuổi có thành tích nổi trội như Cơ Hương Ngưng, nhưng bây giờ xảy ra chuyện thì họ lại muốn làm rõ trách nhiệm.
Thứ mà họ muốn chỉ có lợi ích nhưng không phải chịu trách nhiệm.
Thấy điệu bộ của đám người này, trong lòng Cơ Hương Ngưng chợt nhớ lại và hiểu ra những lời mà Hoắc Khải từng nói.
Những gì khiến cô khó chịu, nhưng không có cách nào thay đổi thì cách duy nhất chính là phải thay thế nó. Muốn làm được như thế thì phải giành được ghế chủ tịch hội đồng quản trị.
Người nhà họ Cơ sa đoạ rồi, Cơ Trấn Hùng đã được coi là một trong những người có tài nhất, nhưng ông ta cũng không hề có một chút trách nhiệm nào như những người kia.
Chuyện lớn như thế lại bắt một cô gái trẻ phải chịu toàn bộ trách nhiệm thì ông ta cũng không đáng mặt là người đứng đầu.
Vốn dĩ, Cơ Hương Ngưng còn vì chuyện đảm nhiệm vai trò chủ tịch hội đồng quản trị mà cảm thấy lo lắng không yên, cảm thấy bản thân cô chưa đủ năng lực, nhưng bây giờ xem ra cô đã đánh giá quá cao những người này.
So với họ, cô còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Cơ Hương Ngưng mới nói: “Tôi muốn nâng quyền lực lên hạng hai, hơn nữa trong vòng nửa năm sau lại tiếp tục tăng lên hạng nhất”.
Cả gian phòng trở nên yên tĩnh hẳn, mọi người đều nhìn Cơ Hương Ngưng. Một thành viên hội đồng quản trị của dòng chính nói đầy vẻ khó chịu: “Cô nghĩ gì thế, không phải là cô không biết quy củ của dòng họ…”
“Đừng nhắc đến quy củ của dòng họ với tôi, theo tôi thấy thì cái nhà này đã không còn phép tắc nào đáng tin. Các ông không muốn gánh vác trách nhiệm lại muốn tôi bán mạng làm việc vì lợi ích của mấy người, vậy thì phải đưa cho tôi chút lợi ích chứ. Trên đời này, không có lý nào mà muốn ngựa chạy lại không cho nó ăn cỏ. Nếu các ông đồng ý, tôi sẽ nghĩ tất cả các biện pháp để xử lý chuyện lần này, hơn nữa còn làm cho chi nhánh phát triển thêm rực rỡ. Nếu không đồng ý thì bây giờ tôi tuyên bố rời khỏi dòng họ, các ông tìm người khác làm tổng giám đốc đi. Tôi tin rằng, chắc chắn, sẽ có công ty sẵn sàng mời tôi về làm, phó tổng giám đốc Lý, anh nói xem có đúng không?”
Cơ Hương Ngưng nhìn về phía Hoắc Khải khiến ánh mắt của những người khác cũng đều chuyển về phía đó.
Dù là Cơ Xuyên Hải, Cơ Trấn Hùng hay là mấy thành viên dòng chính đi theo khi nghe thấy vậy thì tim đều đập thình thịch.
Họ bỗng nhiên hiểu ra, sự tồn tại của dòng họ đối với Cơ Hương Ngưng mà nói thì không phải là không thể thiếu.
Cô gái này rất có năng lực. Cô ấy đã đưa một chi nhánh tiến lên đứng đầu cả dòng họ, mà chi nhánh thứ hai cũng đang dần tiến đến vị trí đó.
Người có bản lĩnh như thế thì có vô số công ty sẵn sàng bỏ số tiền lớn để mời cô ấy về làm.
Ở lại dòng họ, cô ấy có thể đạt được lợi ích gì?
Đứng hạng ba thì chẳng qua là một năm được chia mấy triệu tiền lãi, nhiều hơn thì cũng không thể quá chục triệu. Nhưng nếu cô ấy ở bên ngoài thì có thể nhẹ nhàng đút túi chục triệu tiền lương.
Điều quan trọng nhất là, Cơ Hương Ngưng đã kéo Hoắc Khải lên rồi.
Mọi người đều biết, chi nhánh được như ngày hôm này, hơn nửa phần công sức là của Hoắc Khải.
Là một người trẻ tuổi đưa ra rất nhiều ý tưởng, cải cách công ty giúp cho các nghiệp vụ được tiến hành trôi chảy.
Bây giờ Cơ Hương Ngưng nói muốn đi đến công ty của Hoắc Khải, cô ấy đi rồi, Hoắc Khải còn ở lại sao?
Rõ ràng là anh cũng sẽ không ở lại. Rất nhiều người của nhà họ Cơ đang đoán già đoán non, hai người này có gì đó mờ ám, nếu không, một người trẻ tuổi tài giỏi như thế, sao lại hết lòng vì nhà họ Cơ.
Nếu hai người này đều đi rồi thì chi nhánh còn lại cái gì?
Trong những người đang làm ở chi nhánh, không ai có đủ tự tin giữ vững vị thế của chi nhánh. Họ hiểu rõ vị trí mình là những kẻ đến để vơ vét tiền của.
Còn về việc quản lý, thì đó không phải là sở trường của họ.
Hơn nữa, bây giờ người trong công ty đều rất tin phục Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải, thậm chí uy danh của hai người họ còn cao hơn cả thành viên hội đồng quản trị.
Đặc biệt là trưởng phòng kinh doanh, phòng tuyên truyền, phòng sau bán hàng đều là cấp dưới trung thành của Cơ Hương Ngưng. Hơn nữa, những người đó đều không phải là con cháu nhà họ Cơ, ngộ nhỡ bọn họ nóng đầu lên, đi theo Cơ Hương Ngưng thì không phải chi nhánh sẽ trở thành cái vỏ rỗng hay sao?
Nghĩ đến đây, Cơ Xuyên Hải liền cười lên ha ha, nói: “Hương Ngưng à, con bé này, đều là người một nhà, hà tất phải nói như thế, có gì thì cứ từ từ bàn bạc”.
“Đúng đúng đúng, có gì thì cứ bàn bạc đã, sao nóng thế”.
Một đám người lập tức đổi giọng. Cảnh tượng này khiến Cơ Hương Ngưng phải bật cười kinh bỉ.
Vẻ chế giễu của cô rất rõ ràng, mọi người đều có thể nhìn ra nên tự nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể kìm nén.
Cả Cơ Trấn Hùng, vào giờ phút này cũng không còn đường lui nên nói: “Hương Ngưng à, tôi biết cô tức giận nhưng quy tắc của dòng họ…”
“Tôi nói rồi, đừng nói đến quy tắc, hoặc là tăng hạng cho tôi, hoặc là tôi đi. Tôi cũng nói luôn cho các ông biết, tôi đã sớm không muốn làm trâu làm ngựa cho cái nhà này rồi! Nếu các ông đồng ý để tôi đi thì tôi sẽ không cần phần tiền lãi năm nay nữa, như vậy, các ông cũng có thêm một khoản, đúng không?”, Cơ Hương Ngưng nói.
Cơ Trấn Hùng cười khan một tiếng, vỏn vẹn mấy triệu tệ sao mà so được với công ty có lợi nhuận hơn trăm triệu một năm chứ.
Ông ta nhìn những người khác, sau đó nói: “Thế này đi. Chúng tôi phải bàn bạc một chút. Trước tiên cô xử lý chuyện này đi, sau khi chúng tôi quyết định rồi thì…”
“Vậy các ông cứ bình tĩnh mà cân nhắc, tôi muốn tự cho mình nghỉ phép vài ngày. Đến khi các ông suy xét xong rồi thì nói với tôi, hoặc các ông có thể nhân lúc hệ thống kinh doanh còn chưa sập, nhanh chóng tìm một người giải quyết chuyện này”, Cơ Hương Ngưng nói.
Mọi người nghe xong câu này thì bất giác nhìn sang Hoắc Khải.
Nhà cung cấp đều do Hoắc Khải tìm, những người khác không quen biết. Nếu nói ngoài Cơ Hương Ngưng ra thì người có thể giải quyết chuyện này chính là Hoắc Khải.
Hoắc Khải nhướng mày, nói: “Tôi cũng cảm thấy rất mệt, cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tổng giám đốc Cơ muốn đi đâu nghỉ dưỡng thì tôi có thể đi cùng”.
Lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều tỏ ra vẻ mặt u ám. Hai người họ rõ ràng là có điều gì đó mờ ám.
Nếu là trước đây thì chắc chắn họ sẽ phát điên lên nhưng bây giờ không ai dám làm thế.
Lợi nhuận của chi nhánh thực sự quá cao, cộng hai chi nhánh với nhau thì đã gần bằng tổng lợi nhuận của những chi nhánh còn lại.
Vì một phút nóng giận mà từ bỏ lợi nhuận cao chót vót thì chỉ có kẻ ngu mới làm như vậy!
Họ hoàn toàn không ý thức được rằng, từ giây phút Cơ Hương Ngưng giữ quyền điều hành công ty thì họ đã sa vào bẫy của Hoắc Khải.
Lợi nhuận của chi nhánh thật sự rất cao, vô cùng hấp dẫn, mà càng hấp dẫn thì những người bước vào càng khó thoát ra.
Họ đã bị trói chặt lên chiếc thuyền này. Một khi chiếc thuyền này có nguy cơ bị lật đổ thì chỉ có thể lựa chọn cam chịu, cầu nguyện cho bão tố đừng nhấn chìm họ.
Lúc đầu, Hoắc Khải đã bảo Cơ Hương Ngưng chủ động từ bỏ chi nhánh, một phần là để lôi kéo đồng minh, còn phần khác là để chuẩn bị cho tình huống ngày hôm nay.
Chỉ có cách trước tiên đưa cho họ mật ngọt không thể chối từ thì khi gặp nguy hiểm mới có thể lợi dụng nó để tìm lối thoát.
Như bây giờ, cái cây trồng từ lúc đầu đã ra hoa, kết quả và đến lúc được thu hoạch rồi.
“Phó tổng giám đốc Lý, giúp tôi đặt một vé đi biển, chỉ cần không phải ở trong nước thì đi đâu cũng được, càng xa càng tốt. Tốt nhất là đến chỗ không có tín hiệu điện thoại”, Cơ Hương Ngưng nói.
Hoắc Khải ừ một tiếng, nói: “Nơi không có sóng thì chỉ có ra đảo hoang, nếu vậy thì không an toàn lắm. Nếu tổng giám đốc Cơ muốn đi đến nơi xa một chút thì có rất nhiều bãi biển mà thời gian cả đi cả về cũng phải mất một hai tuần”.
“Được rồi, anh đặt vé đi”, Cơ Hương Ngưng gật đầu nói.
Hai người bên xướng bên hoạ, ai cũng biết rõ là họ đang cố ý tạo áp lực nhưng không ai nói được gì.
Ông không đồng ý, nhỡ hai người họ thật sự đạp cửa mà đi thì làm thế nào.
Họ đi rồi thì ai chịu trách nhiệm?
Ngộ nhỡ hai chi nhánh có lợi nhuận hàng năm cao kinh người kia đều phá sản thì bất kỳ ai ở nhà họ Cơ đều không còn cách nào đứng vững.
Kể cả Cơ Trấn Hùng, cũng không ngồi yên, nếu không hôm nay ông ta cũng chẳng đích thân đến đây.
Mà vài người của dòng chính đang nắm giữ quyền điều hành của chi nhánh thì trong lòng hoảng loạn, vội vàng nói với Cơ Trấn Hùng: “Chủ tịch, tôi thấy việc đang gấp thì nên xử lý nhanh. Bây giờ, dòng họ đang trong thời kỳ nguy hiểm. Nếu thật sự là Hương Ngưng có thể giải quyết thì cho cô ấy tăng lên hạng hai cũng hợp tình hợp lý. Dù sao thì cả dòng họ, đừng nói là hạng hai, mà kể cả hạng nhất thì cũng có ai giải quyết được phiền phức lần này”.
“Đúng rồi, có công lớn như thế để đổi lấy hạng hai thì cũng rất xứng đáng. Tôi tán thành!”
“Tôi cũng tán thành, ai muốn phản đối thì bảo người đó đến gặp tôi”.
Thấy mấy người nhất loạt giơ tay, Cơ Trấn Hùng tỏ ra do dự, không biết quyết định thế nào. Dù sao việc làm này cũng là trái quy tắc mà dòng họ đã lập ra từ lâu. Nếu xử lý không tốt thì sau này sẽ gặp phiền phức.