Hoắc Khải không hề né tránh khuyết điểm của mình, anh trả lời lại: “Đúng thế, những năm qua tôi đã bỏ bê mảng này, vì vậy kỹ thuật của tôi vẫn dừng lại ở trình độ của năm đó, thế nên tôi thua rồi”.
Khi nhìn thấy Hoắc Khải nhận thua, cao thủ vô danh ấy không hề cảm thấy vui mừng, ngược lại còn vò đầu bứt tóc, đôi mắt vô thần.
Đợi bao năm như thế, kết quả lại chiến thắng dễ dàng đến vậy.
Đối thủ đã từng đánh bại anh ta bây giờ đã yếu đến mức anh ta chẳng có chút hứng thú nào nữa, mười mấy năm chờ đợi để đổi lấy kết quả này sao?
Cảm giác này thực sự rất khó chịu, khiến anh ta muốn đập phá tất cả máy móc trước mặt.
Lúc này, anh ta nhận được email thứ hai.
Hoắc Khải đã đoán được rằng cao thủ vô danh sẽ cảm thấy không vui. Chờ nhiều năm như thế, bất cứ ai cũng muốn chiến thắng một cách sảng khoái, đây là điều rất bình thường. Nhưng nếu phát hiện ra đối thủ của mình giờ đây chẳng khác gì một đứa trẻ, rất ít người có thể chịu được cảm giác này.
Vậy nên anh gửi email thứ hai đi cũng coi như đã có kế hoạch từ trước.
“Tôi biết anh đang cảm thấy khó chịu, nhưng đừng để việc chiến thắng tôi trở thành chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Nếu anh muốn khiêu chiến ranh giới cực hạn, tôi có thể mang tới cơ hội cho anh”.
Cao thủ vô danh nhìn bức email một lát rồi mới trả lời: “Là ai?”
“Không phải một người, mà là một tập thể. Về mặt kỹ thuật cá nhân, gần như trên thế giới này không có ai giỏi hơn anh được nữa, nhưng anh cảm thấy một mình anh có thể chống lại cả thế giới được không? Nếu không thể thì chứng tỏ quá trình khiêu chiến của anh vẫn chưa kết thúc. Đã làm người thì phải cố mà hoàn thành chuyện khó khăn nhất. Tôi có thể mang tới cơ hội để anh khiêu chiến cả thế giới”.
Đọc những câu chữ trên màn hình, cao thủ vô danh ngẩn ngơ một hồi.
Khiêu chiến cả thế giới?
Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, từ trước tới nay, đối tượng khiêu chiến của anh ta vẫn luôn là một cá thể.
Bất kể người đó đên từ quốc gia nào hay dùng kỹ thuật gì thì chỉ đều là một cá thể.
Nhưng giờ đây Hoắc Khải lại mở rộng mục tiêu khiêu chiến của anh ta ra phạm vi thế giới, đây là một khái niệm hoàn toàn mới.
“Rốt cuộc ý anh là sao? Khiêu chiến cả thế giới bằng cách nào?”
“Giữa internet và hiện thực có một vách ngăn, như hai vũ trụ hoàn toàn khác nhau. Anh đại diện cho vị thần mạnh nhất trong thế giới giả lập, còn thế giới hiện thực chính là đối tượng mà anh cần chinh phục. Gia nhập vào đội ngũ của tôi, lấy VR làm nền tảng, đột phá vách ngăn của thế giới. Nếu một ngày nào đó anh có thể dùng sức mạnh của internet để khống chế cả thế giới, vậy thì đó chính là thành công”.
Cao thủ vô danh lại bắt đầu sửng sốt, dùng sức mạnh của internet để khống chế cả thế giới?
Nghe thì như đang nói tới việc làm của một hacker, nhưng anh ta biết ý của Hoắc Khải không phải như thế.
Nếu chỉ là hack mạng lưới internet của cả thế giới thì không hẳn là chuyện không thể với anh ta. Tuy rằng tất cả các máy chủ quan trọng đều bị giấu ở một nơi cực kỳ bí ẩn, nhưng anh ta không cần phải đối phó với những thứ đó, có rất nhiều cách để làm tê liệt internet.
Thế nhưng internet tê liệt thì chỉ có thể làm mọi người không thể sử dụng internet được nữa, không hề ảnh hưởng tới cuộc sống của bọn họ trong hiện thực.
Đó không phải khống chế, chỉ là đe dọa mà thôi.
Nghĩ tới câu nói “lấy VR làm nền tảng” của Hoắc Khải, cao thủ vô danh loáng thoáng hiểu ra ý anh.
Vách ngăn lớn nhất giữa thế giới hiện thực và thế giới internet đó là hai thế giới này tuy cùng một vũ trụ, nhưng lại bị phân chia cực kỳ rõ ràng.
Anh không thể đưa những thứ trong internet ra ngoài đời thực được.
Sự xuất hiện của VR khiến chuyện không thể ấy trở thành có thể, dù rằng tỉ lệ rất thấp.
Giống như những gì viết trong các cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, nếu một ngày nào đó thiết bị điện tử có thể đưa ý thức tư duy của con người vào thế giới giả lập kia, liệu có phải hai thế giới đã chính thức kết nối với nhau rồi không?
Trước mắt kỹ thuật này đã bắt đầu manh nha hình thành, chỉ có điều vẫn còn cách ví dụ thực tế rất xa.
Ý của Hoắc Khải rất đơn giản, anh mong cao thủ vô danh có thể lợi dụng kỹ thuật của mình để vươn tầm kỹ thuật VR lên đến đỉnh cao.
Đương nhiên, cái gọi là đỉnh cao chỉ là lý thuyết mà thôi, hoặc có thể nói là mục tiêu cuối cùng, còn hiện tại thì Hoắc Khải chỉ muốn có được sự giúp đỡ của anh ta.
“Anh không sợ một ngày nào đó tôi sẽ nổi điên, giết chết tất cả bọn họ sao?”, cao thủ vô danh hỏi.
Nếu ý thức tư duy của con người thật sự có thể hòa vào thế giới ảo, đồng thời làm ảnh hưởng tới cơ thể thực, vậy thì chuyện giết người sẽ trở nên vô cùng đơn giản với người khống chế kỹ thuật này.
Bởi vì trong thế giới con người, tử vong não bộ mới coi như cái chết thực sự, thế nên việc hủy bỏ một sóng điện não của một người trong thế giới giả lập chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Đọc được email của cao thủ vô danh, Hoắc Khải mỉm cười nói: “Đến thời điểm anh nắm giữ quyền sinh sát với cả thế giới thì chứng tỏ anh đã thành công chống lại nó rồi. Như thế thì sao anh lại giết những người chỉ có thể phục tùng anh đây? Anh đâu phải một kẻ điên cuồng chỉ biết giết người, anh chỉ muốn thêm chút gia vị vào cuộc sống khô khan của mình thôi, thế nên tôi không lo rằng anh sẽ làm thế”.
Chờ đợi suốt mười phút mà cao thủ vô danh không trả lời lại, Hoắc Khải ngãm nghĩ rồi gửi cho anh ta một email cuối cùng: “Anh cứ nghĩ cho kỹ đi, nếu có ý tưởng đó thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, đây là cách liên lạc với tôi”.
Sau khi gửi mail đi và đăng xuất, Hoắc Khải tắt máy rời khỏi quán nét.
Anh đã làm hết những gì có thể làm được rồi, còn lại chỉ cần chờ xem cao thủ vô danh ấy sẽ lựa chọn thế nào nữa thôi.
Theo sự hiểu biết của Hoắc Khải về bản tính của con người, tỉ lệ rất cao là cao thủ vô danh sẽ đồng ý với lời đề nghị của anh.
Bởi vì ý nghĩa sinh tồn của người này là không ngừng khiêu chiến những thử thách khó khăn hơn.
Đối với anh ta, khiêu chiến đơn lẻ đã kết thúc rồi, đối thủ duy nhất mà anh ta mong ngóng đánh bại đã thất bại ê chề trước anh ta, có thể đi khiêu chiến ai được nữa đây?
Phá vỡ vách ngăn của thế giới này, để thế giới giả lập và hiện thực kết nối với nhau, đó mới là thử thách có độ khó cao.
Hoắc Khải đã cố tình đảo lộn một khái niệm. Anh chuyển sự khiêu chiến mang tính kỹ thuật thành mục tiêu cả đời, chỉ cần cao thủ vô danh không phải một bậc thầy tâm lý thì nhất định anh ta sẽ sập bẫy.
Cũng không hẳn là sập bẫy, nói chính xác hơn thì Hoắc Khải đã làm thăng hoa ý nghĩa sinh tồn của anh ta.
Chuyện này cũng vô cùng quan trọng với anh.
Công ty của Hoắc Giai Minh làm về VR, nó không chỉ là để đối phó với nhà họ Hoắc, mà còn là một trong những xu thế của tương lai theo dự đoán của Hoắc Khải.
Ngành này có một tương lai rộng mở, thế thì vì sao không bắt lấy cơ hội xâm nhập vào luôn, có thể coi là một công đôi việc ấy chứ.
Đối với chuyện như thế, hơn phân nửa là người bình thường sẽ chỉ nghĩ tới một khía cạnh, nhưng Hoắc Khải vừa muốn hoàn thành kế hoạch, lại vừa muốn trợ giúp cho tương lai.
Hoắc Giai Minh không phải một quân cờ, công ty nước ngoài ấy cũng không phải một quân cờ, tất cả là một trong những cánh tay đắc lực của Hoắc Khải trong tương lai.
Sau khi xử lý xong chuyện này, Hoắc Khải về nhà làm hai chuyện.
Một là bảo Vương Vũ Hành thành lập công ty đầu tư tài chính do cậu ta đứng tên.
Công ty đầu tư tài chính này sẽ là cỗ máy thu hoạch lợi nhuận ngầm của Hoắc Khải.
Chuyện thứ hai là đi tìm Cơ Hương Ngưng, nói với cô ấy rằng nhất định phải có một lý do quan trọng để nhà họ Cơ đồng ý thăng cô ấy lên hàng thừa kế thứ hai.
Hành động của tên giả mạo ở nhà họ Hoắc ngày một trắng trợn, Hoắc Khải không còn nhiều thời gian nữa. Anh không muốn chờ đến khi lực lượng của mình đủ mạnh rồi thì nhà họ Hoắc cũng đã bị người ta đục phá lung tung, trở thành một đống hỗn độn.
Yêu cầu ấy của anh khiến Cơ Hương Ngưng sửng sốt rất lâu.
Hàng thừa kế thứ hai?
Cô ấy mới được thăng lên hàng thừa kế thứ ba được nửa năm, dựa theo quy định thăng hạng của nhà họ Cơ, ít nhất cũng phải đến năm sau, tức là hai năm mới có một cơ hội.
Chỉ khi từ hàng thừa kế thứ hai lên hàng thừa kế thứ nhất thì mới có một năm một lần, khiến mọi người cảm thấy căng thẳng, tăng áp lực cạnh tranh.
“E là bọn họ không đồng ý đâu”, Cơ Hương Ngưng nói. Tuy rằng cô ấy cũng muốn đề cao địa vị của mình ở nhà họ Cơ, nhưng thêm một con cháu thuộc hàng thừa kế cấp hai cũng coi như chuyện lớn trong gia tộc. Hiện tại có rất nhiều người đề phòng Cơ Hương Ngưng, không muốn để cô ấy quá thoải mái, sao lại đồng ý để cô ấy phá hỏng quy định cơ chứ.
Đối mặt với vấn đề này, Hoắc Khải nói: “Chúng ta có đồng minh, hơn nữa có người không đồng ý thì cũng có thể dùng thủ đoạn. Đa phần lợi nhuận của nhà họ Cơ trong những năm qua đều rơi vào túi riêng của bọn họ, vậy nên chẳng có ai là sạch sẽ hết. Chỉ cần cô hạ quyết tâm thì sẽ chẳng ai có thể ngăn cản được cô”.
Cơ Hương Ngưng nhìn Hoắc Khải, rất lâu không nói gì.
Có sự trợ giúp của Hoắc Khải, cô ấy cũng tin chắc là mình có thể thăng hạng thành công.