Công ty không thuộc sở hữu của chủ tịch hội đồng quản trị, mà thuộc về tất cả các cổ đông. Để cho một thanh niên không biết gì về công việc kinh doanh của công ty làm người phụ trách, đây không phải là một trò đùa sao?
Miêu Nhất Khoa có thể hiểu được ánh mắt của những người này, nhưng ông ta vẫn chủ động tuyên bố: "Vị này là Lý Phong. Tôi tin rằng mọi người đều biết về cậu ấy. Cậu ấy là người thừa kế của thầy tôi, giáo sư Triệu Vĩnh An. Hôm nay cậu ấy được gọi đến đây để trở thành người phụ trách cuộc đàm phán hợp tác này, một chút nữa sau khi vào phòng họp, dù thế nào thì cũng không được tùy ý chen ngang khi chưa được sự cho phép của cậu ấy, nếu ai không làm theo thì phải rời khỏi phòng họp ngay lập tức!"
Trong cuộc đàm phán hợp tác này, ngoài những người như Miêu Nhất Khoa và tổng giám đốc nhà máy điện tử, còn có giám đốc phòng quan hệ đối ngoại của công ty, giám sát của ban giám đốc và những người khác.
Ngay khi Miêu Nhất Khoa tuyên bố, liền lập tức bị những người này phản đối.
"Chủ tịch, việc này chẳng phải là không đúng quy trình hay sao? Việc nội bộ của công ty làm sao có thể để cho người ngoài giải quyết được. Dù có muốn để người khác giải quyết thì cũng nên được thảo luận và thông qua bởi hội đồng quản trị, hoặc cậu ấy phải được thuê vào một vị trí nào đó trong công ty một cách chính thức".
"Đúng vậy, chúng tôi chưa bàn đến năng lực của cậu Lý đây, nhưng chuyện này là hoàn toàn không tuân theo quy trình. Hơn nữa cậu Lý không hiểu rõ về việc kinh doanh của công ty chúng ta, làm sao có thể thay mặt công ty bàn bạc việc hợp tác với người khác?"
Bất luận nói như thế nào thì ý tứ của bọn họ cũng chỉ có một, đó chính là bọn họ không thể tin tưởng vào Hoắc Khải.
Đối với vấn đề này, Hoắc Khải cũng không có biểu hiện bất mãn, nhưng Miêu Nhất Khoa lại tức giận nói: "Các người làm sao vậy? Muốn từ chức hết không hả? Nếu các người nghĩ bản thân mình có thể, vậy thì hãy đứng ra thương lượng việc hợp tác lần này và ép đối phương thảo luận về các điều khoản mà chúng ta đã soạn thảo ban đầu!"
"Chủ tịch thật là biết nói đùa. Mọi người đều biết các điều khoản ban đầu vẫn còn chừa ra chỗ trống để linh hoạt giải quyết, không phải là phương án cuối cùng. Hơn nữa, chúng ta đã không thể làm được gì, vậy ông nghĩ cậu Lý đây có thể làm được sao?"
"Nếu như cậu Lý đây làm được, tôi cũng không phản đối việc cậu ấy đảm nhiệm vị trí phụ trách đàm phán hợp tác, nhưng loại chuyện này rõ ràng là..."
“Tôi có thể làm được”, Hoắc Khải nói, cắt ngang lời của những người đó.
Mọi người đều sửng sốt. Giám đốc phòng quan hệ đối ngoại Chu Hồng Phong cau mày nói: "Cậu Lý, cậu có biết mình đang nói cái gì không? Cậu không thể tùy tiện nói ra chuyện này. Nếu cậu không làm được mà khiến cho công ty làm ăn thua lỗ..."
“Tôi đã nói mình làm được thì nhất định sẽ làm được. Nếu không làm được, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho mọi tổn thất”, Hoắc Khải nhìn những người đó nói: "Nhưng có một điều kiện tiên quyết như tôi đã nói với chủ tịch Miêu rồi, đó là trong quá trình tôi cùng bọn họ thảo luận, các người không được tùy ý can thiệp. Nếu không, tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu như có phát sinh tổn thất".
“Cậu Lý...”
Hội đồng quản trị như muốn nói thêm gì đó, nhưng đã bị Miêu Nhất Khoa cắt ngang: "Tốt lắm. Đã nói như vậy rồi thì chuyện này cứ thế mà làm. Lý Phong, chuyện này nhờ cả vào cậu".
“Đừng lo lắng, chuyện này tôi nắm chắc”, Hoắc Khải nhìn ông ta và nói một cách kiên định.
Miêu Nhất Khoa bật cười hài lòng, hơn bất cứ điều gì khác, sự tự tin của cậu em này vẫn khiến cho ông ta cảm thấy rất ưa thích.
Đương nhiên, sự tự tin và năng lực làm việc nhất định phải ăn khớp với nhau, nếu không có năng lực thì đó chẳng phải là tự tin, mà chỉ là tự phụ.
Miêu Nhất Khoa tin rằng cậu em này của mình chắc chắn không phải là người tự phụ. Cậu em đã dám nói ra điều này thì chắc chắn phải có đủ tự tin rằng bản thân mình sẽ làm được.
Hoắc Khải không nói nhiều lời, mở cửa phòng họp bước vào trước.
Những người khác nhìn nhau, trong lòng không ít người có vô số lời muốn nói, nhất thời còn muốn lên tiếng chửi bới. Nhưng họ không dám mắng chửi Hoắc Khải, vì Miêu Nhất Khoa nổi tiếng là có tính khí nóng nảy bất chấp, bất kể vị trí của bọn họ là gì thì việc bọn họ bị ông ta đánh mắng cũng chỉ là chuyện bình thường.
Đừng nói đến việc giữ gìn hình tượng trước mặt người này, ông ta là người chỉ quan tâm đến kết quả.
Nếu làm tốt thì có bảo ông ta gọi mình bằng anh ông ta cũng nguyện ý, nhưng ngược lại nếu làm không tốt thì cho dù có là bố của ông ta cũng sẽ bị chỉnh như thường!
“Được rồi, đừng đứng đó nữa, vào trong ngồi đi”, Miêu Nhất Khoa vẫy vẫy tay, sau đó nhìn người thư ký bên cạnh rồi hỏi: “Khi nào thì người nhà họ Hoắc đến?"
"Thời gian hẹn gặp là chín giờ, chỉ còn khoảng mười phút nữa. Tôi đã sắp xếp người đến đón họ trước ở khách sạn. Có cần gọi lại để hỏi không?", người thư ký đáp.
Nếu là trước đây, Miêu Nhất Khoa nhất định sẽ bảo thư ký gọi hỏi thăm tình hình, nhưng hôm nay ông ta lại không muốn vậy.
Bởi vì Hoắc Khải đã nói, ông ta càng tỏ ra khẩn trương thì lại càng dễ bị người ta lấn lướt. Miêu Nhất Khoa không phải là không hiểu đạo lý này, chỉ có điều người trong cuộc thường không sáng suốt, dù cho có hiểu thì cũng không làm tốt.
Đây chính là một hiện tượng mà người ta hay nói đến: người đứng xem sáng suốt, người trong cuộc mơ hồ.
“Không cần, cứ vào trong chờ”, Miêu Nhất Khoa nói.
Ông ta đã dẫn đầu đi vào, người khác còn có thể làm gì, chẳng lẽ đứng luôn ở bên ngoài hay sao?
Việc hợp tác lần này thật sự quan trọng đối với công ty, nhưng cũng không phải là không thể thiếu được.
Không có đơn đặt hàng của nhà họ Hoắc thì họ vẫn có những khách hàng khác. Nếu chỉ vì chuyện này mà đắc tội với ông chủ tịch thì đúng là quá ngu ngốc.
Suy nghĩ về điều này, nhìn nhau thêm một lúc thì mọi người đều lắc đầu, sau đó thở dài bước vào phòng họp.
Sau khi bước vào phòng họp, họ không có gì để thảo luận, chỉ yên lặng ngồi ở đó giống như những khúc gỗ.
Không có ai gửi tài liệu cho Hoắc Khải, cũng không có ai hỏi anh rằng anh sẽ nói về điều gì. Những người này đều đã ngầm hiểu và quyết định để cho Hoắc Khải một mình một cõi tung hoành.
Làm được việc thì bọn họ sẽ vô cùng hoan nghênh, nhưng nếu làm hỏng việc thì cũng đừng trách bọn họ không cho chút thể diện nào!
Đối với chuyện này, Miêu Nhất Khoa và Thượng Toàn Minh cũng cảm thấy hơi lo lắng. Miêu Nhất Khoa ra hiệu cho Thượng Toàn Minh đi tới chỗ Hoắc Khải, thấp giọng hỏi: "Cậu có cần thêm tài liệu gì không?"
"Không cần", Hoắc Khải lắc đầu.
Thượng Toàn Minh trầm mặc vài giây trước khi quay lại chỗ ngồi.
Mấy người xung quanh Hoắc Khải đều đang cười nhạo trong lòng.
Người này rốt cuộc là bê con mới sinh không biết sợ hổ dữ, hay là biết sợ mà vẫn giả vờ bình tĩnh đây?
Phụ trách việc đàm phán hợp tác trong khi thậm chí còn không hiểu rõ về công việc kinh doanh mà cuộc đàm phán sẽ nói đến, hoặc lần trước đã nói đến bước nào. Chỉ ngồi ở đó, trước mắt không có tài liệu, không có máy tính, không có người cho ý kiến, để xem người này có thể bàn việc như thế nào!
Người ngồi bên cạnh Nhiếp Tân Hải thì thầm nói: "Sếp Nhiếp này, chủ tịch làm sao vậy? Sao tôi cứ có cảm giác ông ta đang cố tình phá hỏng việc đàm phán lần này ấy?"
Nhiếp Tân Hải bĩu môi nói: "Làm sao tôi biết được? Tôi cũng đang muốn biết chủ tịch muốn làm gì đây".
"Chẳng phải là ông ta đang muốn cố ý tạo thanh thế cho cậu em của ông ta hay sao? Nhưng ông ta làm chuyện này cũng quá tầm thường rồi. Dùng lợi ích của công ty để tạo thanh thế cho người nhà, huống hồ còn có thể không thành công".
"Không phải có thể sẽ không thành công, mà nhất định sẽ không thành công. Nhìn cậu ta đi, có giống như một người nghiêm túc sắp bàn chuyện hợp tác hay không chứ".
Mọi người bàn tán rất nhiều, mặc dù họ nói rất nhỏ nên vô cùng khó nghe thấy, nhưng cả Miêu Nhất Khoa, Thượng Toàn Minh hay Hoắc Khải đều biết họ đang bàn tán điều gì.
Chẳng qua là họ cảm thấy Hoắc Khải còn trẻ, lại không hiểu rõ việc ở công ty nên chắc chắn không đủ tiêu chuẩn cho công việc này.
Trong lòng Thượng Toàn Minh dường như cũng đang đánh trống chầu, ngay cả hô hấp cũng có chút chật vật, muốn đi ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.
Ngay lúc ông ta còn đang phân vân không biết có nên đi mở cửa sổ hay không thì cánh cửa phòng họp đã bị đẩy ra.
Thư ký của Miêu Nhất Khoa bước vào nhắc nhở: "Người đại diện của nhà họ Hoắc đã đến rồi".
Mọi người nhanh chóng đứng dậy, Miêu Nhất Khoa cũng muốn đứng, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Khải vẫn ngồi yên bất động như một ngọn núi, ông ta liền khựng lại, không đứng dậy nữa.
Còn Thượng Toàn Minh đang đứng lên, lại phải nghiến răng ngồi xuống khi thấy hành động ngồi yên của hai người kia.
Những người đã đứng dậy lúc nãy liền cảm thấy hơi xấu hổ.
Chủ tịch không đứng dậy, vậy họ đứng dậy thì có đúng không? Họ nên tiếp tục đứng hay ngồi xuống đây?
Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần bước vào phòng họp. Nhìn thoáng qua, họ thấy Miêu Nhất Khoa và những người khác đang ngồi ở đó.
So với ngày hôm qua, phòng họp hôm nay lại có thêm một vị khách không mời.
Sự xuất hiện của Hoắc Khải khiến cho hai anh em họ ngạc nhiên, nhưng họ cũng không hỏi gì mà tự bước về chỗ ngồi của mình. Sau đó Hoắc Thanh Vân cười nói với những người bên kia: "Mọi người không cần khách sáo như vậy, cứ ngồi đi".
Anh ta cười một cách rất thoải mái, rất bình dị, cứ như một người dễ gần.
Nhưng sau cuộc đàm phán ngày hôm qua, mọi người đều hiểu, nụ cười này chính là nụ cười của một con hổ dữ.
Bề ngoài thì nói cười vui vẻ, nhưng nói ra câu nào cũng sắc bén như lưỡi dao, mạnh mẽ trấn áp người khác.
Khi anh ta nói, mọi người mới vội vàng ngồi xuống, rất nhiều người vô thức nhìn về phía của Miêu Nhất Khoa và Hoắc Khải, trong lòng thầm than phiền rằng chẳng biết bọn họ đang muốn làm gì.
Ngay cả khi không hài lòng, thì chí ít cũng phải tỏ ra lịch sự xã giao một chút chứ!