Nếu có thể, Hoàng Kiệt Hảo thà rằng không tới nơi
này, không có bất cứ chuyện gì khiến anh ta cảm thấy
khó chịu hơn việc để Hoắc Khải chứng kiến bản thân
mình thất bại.
“Ai nói không cần anh chứ?” Hoắc Khải hỏi ngược
lại, đồng thời quay đầu nhìn về phía Ninh Ngọc Lâm:
“Hợp đồng đâu?”
“Hả? Hợp đồng? À, đây ạ” Ninh Ngọc Lâm ngơ
ngác, sau khi hoàn hồn thì nhanh chóng chạy ra chỗ
bàn làm việc, lấy mấy bản hợp đồng đã in sẵn mang
tới.
Theo quy trình tuyển dụng, các ứng viên cần phải
được cân nhắc thật kỹ lưỡng, sau đó mới thông báo
về việc có ký hợp đồng hay không.
Nhưng Hoắc Khải không thích cách thức chậm trễ
như thế, theo anh, nếu đã cảm thấy người ta không tệ
thì cứ ký thẳng hợp đồng luôn, tránh việc đêm dài lắm
mộng.
Thế nên, dưới đề nghị của anh, Ninh Ngọc Lâm đã
chuẩn bị sẵn mấy bản hợp đồng rồi để ở văn phòng.
Chương 41: Độ lượng
Nhận lấy bản hợp đồng trong tay Ninh Ngọc Lâm
xong, Hoắc Khải đặt nó kèm theo bút máy xuống bàn
trà trước mặt Hoàng Kiệt Hảo: “Anh có chuyên môn
rất tốt, tôi cho rằng có thể ký hợp đồng luôn được rồi.
Tất nhiên, nếu như anh có gì không hài lòng về tiền
lương thực tập bên trên, thì chúng ta có thể bàn bạc
thêm”.
Cả Hoàng Kiệt Hảo lẫn Ninh Ngọc Lâm đều đứng
ngây như trời chồng.
Ninh Ngọc Lâm biết rõ mối quan hệ giữa Hoàng
Kiệt Hảo và Hoắc Khải không được tốt, thật ra cậu ta
cũng giống như những người ở ngoài kia, cho rằng
Hoắc Khải muốn mượn chuyện tuyển dụng lần này để
đả kích tình địch.
Nào ngờ anh vừa bước vào đã muốn ký hợp đồng
với Hoàng Kiệt Hảo luôn?
Kịch bản gì vậy trời?
Về phần Hoàng Kiệt Hảo, anh ta lại càng sững sờ
hơn.
Vốn tưởng vừa bước vào thì sẽ bị Hoắc Khải đả
kích thẳng mặt, ai ngờ người ta lại đưa hợp đồng ra,
còn nói là nếu không hài lòng có thể bàn thêm.
Hoàng Kiệt Hảo đã chừng này tuổi rồi mà còn
chưa bao giờ nghe thấy yêu cầu nào kiểu vậy.
Chương 41: Độ lượng
Anh ta nhìn chằm chằm Hoắc Khải, mãi sau mới
trầm giọng hỏi: “Anh có ý gì? Muốn bố thí để sỉ nhục
tôi đấy à?”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, cũng đâu phải là tôi
trả lương cho anh, ông chủ của anh là Ninh Ngọc
Lâm, hoặc là tổng giám đốc của nhà xưởng, tôi chỉ là
HR (nhân sự) tạm thời thôi” Hoắc Khải rất nghiêm
chỉnh nói: “Tôi thật sự cảm thấy chuyên môn của anh
rất tốt, mấy vấn đề tôi hỏi lúc trước đều là tình huống
rắc rối hệ trọng mà bình nước nóng Kinh Vận gặp phải
hiện nay. Anh có thể giải đáp được chúng thì gia nhập
vào công ty này là điều đương nhiên. Thế nên tôi
mong là anh hãy nghiêm túc cân nhắc về công việc
này, dù là để giúp Ninh Ngọc Lâm hay là để thử thách
bản thân đầu được”.
Vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc của Hoắc Khải lại
càng khiến Hoàng Kiệt Hảo sững sờ hơn.
Anh ta nghĩ tới khả năng mình bị gây khó dễ, bị sỉ
nhục, thậm chí là cả khả năng đánh nhau với người
này.
Nhưng tới tính lui, cũng không hề tính đến việc sẽ
gặp phải tình cảnh như vậy.
Hoàng Kiệt Hảo có thể cảm nhận được sự chân
thành của Hoắc Khải. Nếu như Hoắc Khải muốn sỉ
nhục anh ta, vậy thì khả năng diễn xuất của Hoắc Khải
Chương 41: Độ lượng
quả là đáng sợ quá rồi.
Hơn nữa, có nhất thiết phải thế không?
Đầu tiên cho anh ta việc làm, sau đó lại sa thải ư?
Làm trò hề à?
Hoàng Kiệt Hảo nhíu mày, hỏi: “Anh nghiêm túc
thật 2?”
“Rất nghiêm túc”. Hoắc Khải đáp.
“Anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao? Quả thật là Ninh
Ngọc Lâm gọi tôi tới, nể mặt chị cậu ấy nên tôi nói sao
cũng phải giúp một tay. Nhưng nếu là anh…” Hoàng
Kiệt Hảo tỏ ra khinh thường.
Hoắc Khải vẫn chỉ cười cười: “Tôi đã nói rồi, công
việc này không hề liên quan gì tới tôi. Anh nhận, thì
Ninh Ngọc Lâm sẽ nhẹ nhàng hơn chút. Còn nếu anh
không nhận, chắc chắn cậu ấy sẽ nhờ tôi giúp đỡ. Bởi
vì trong số những người cậu ấy quen biết có lẽ không
một ai hiểu về thương mại điện tử hơn tôi”.
“Nực cười thật. Không có ai hiểu rõ về thương mại
điện tử hơn anh ư? Anh tưởng tôi chỉ để trang trí
chắc?” Hoàng Kiệt Hảo nổi giận đùng đùng.
“Anh cũng đâu có đồng ý ký hợp đồng, tất nhiên
không thể tính cả anh vào rồi” Hoắc Khải đáp.
Hoàng Kiệt Hảo không nói gì, lời của Hoắc Khải rõ
ràng là đang khích tướng. Hoàng Kiệt Hảo có thể mơ
Chương 41: Độ lượng
hồ cảm nhận được, nhưng sự không vui trong lòng đã
đè ép lý trí của anh ta xuống.
Một lát sau, anh ta nhìn về phía Ninh Ngọc Lâm,
hỏi: “Người này thật sự không cùng bên với cậu đấy
chứ?”
“Anh rể chỉ phụ trách tuyển dụng lần này, em cũng
muốn để anh ấy giúp em, thương mại điện tử quá rắc
rối, nếu không có anh ấy giúp đỡ, em quả thật…”
Ninh Ngọc Lâm gãi đầu, vẫn chưa nói hết thì
Hoàng Kiệt Hảo đã ngắt lời cậu ta.
“Có gì rắc rối đâu, chẳng lẽ không có Lý Phong thì
không kinh doanh được ư? Anh giúp cậu. Chắc chắn
sẽ làm tốt hơn anh ta!” Hoàng Kiệt Hảo trầm giọng
nói.
Anh ta không quan tâm tiền lương nhiều ít thế nào,
mà chỉ để ý xem liệu có thể đè ép được Lý Phong
trong chuyện này hay không thôi.
Kể từ ngày đầu tiên quen Ninh Thần, mọi người
xung quanh đều cảm thấy bọn họ chắc chắn thành
đôi, thanh mai trúc mã từ nhỏ, thế mà lại bị kẻ khác
chen ngang giữa chừng.
Nếu người kia giỏi giang thì cũng đành thôi, nhưng
đó lại là một con mọt sách chẳng biết gì hết.
Mỗi lần hàng xóm láng giềng nhắc đến chuyện này
Chương 41: Độ lượng
thì đều tỏ ra bất bình thay Hoàng Kiệt Hảo, luôn thấy
anh ta giỏi giang hơn tên mọt sách kia đủ mọi mặt.
Thế nên cứ hễ nhìn thấy Lý Phong thì Hoàng Kiệt
Hảo đều vô thức muốn đả kích, để tất cả mọi người
bao gồm cả Ninh Thần nhìn thấy anh ta giỏi giang hơn
Lý Phong gấp bao nhiêu lần.
Dù rằng bây giờ Ninh Thần và Lý Phong đã kết hôn
nhiều năm, nhưng Hoàng Kiệt Hảo chưa bao giờ bỏ đi
suy nghĩ đó.
Thấy Hoàng Kiệt Hảo đã đồng ý, Hoắc Khải chỉ
cười cười, nói với Ninh Ngọc Lâm: “Nếu đã là hàng
xóm của cậu, vậy hai người cứ việc bàn bạc với nhau,
giờ tôi sẽ tiếp tục công cuộc tuyển dụng còn lại”
“Anh cũng đâu phải ông chủ, chỉ biết giả vờ giả
vịt Hoàng Kiệt Hảo tỏ rõ sự khó chịu.
Những lời này đã thành thói quen tự nhiên.
Hoắc Khải cũng không để tâm, còn Ninh Ngọc
Lâm thì sẵn dịp lôi kéo Hoàng Kiệt Hảo ra ngoài, vừa
đi vừa nói: “Đợi tuyển dụng xong rồi chúng ta sẽ bàn
riêng”.
“Được, vậy anh chờ cậu”, Hoàng Kiệt Hảo nói.
Tiễn anh ta ra khỏi cửa xong, Ninh Ngọc Lâm mới
nói với các ứng viên khác đang xếp hàng: “Mọi người
cứ theo trình tự vào phỏng vấn”
Chương 41: Độ lượng
Hoàng Kiệt Hảo không nán lại ở nơi này thêm nữa,
chỉ đứng sang một bên, chờ buổi tuyển dụng kết
thúc.
Không ít người đều tò mò nhìn sang, bọn họ cho
rằng Hoàng Kiệt Hảo vào đó kiểu gì cũng sẽ bị sỉ
nhục, đáng ra anh ta phải bày ra vẻ mặt khó coi rồi
quay gót đi thẳng mới đúng.
Nhưng nhìn vẻ mặt hiện giờ của anh ta, có vẻ
chẳng thấy tức giận là bao, mà trái lại còn rất bình
tĩnh. Hơn nữa anh ta cũng đã ra ngoài rồi, sao vẫn
chưa rời đi vậy nhỉ?
Có mấy ứng viên đứng khá gần Hoàng Kiệt Hảo
cảm thấy quá tò mò, bèn bước tới hỏi: “Anh bạn, tình
hình trong đó thế nào? Người phỏng vấn có làm khó gì
anh không?”
“Anh ta dám chắc!” Hoàng Kiệt Hảo trợn trừng
mắt: “Chỉ với chút bản lĩnh cỏn con của anh ta mà
muốn làm khó tôi sao?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, thế có nghĩa là…
“Vậy là anh trúng tuyển rồi à?”, có người lên tiếng
hỏi.
“Tất nhiên, không tuyển tôi thì đúng là bị mù rồi
ấy!“ Hoàng Kiệt Hảo tỏ ra ngạo nghễ.
Là nhân viên đầu tiên trúng tuyển, hơn nữa có thể
Chương 41: Độ lượng
đàm phán về mặt đãi ngộ lương thưởng, anh ta vẫn
khá là tự hào, ít nhất thì so với những người đang
đứng ở đây, anh ta chẳng khác nào chim hạc lạc giữa
bầy gà cả.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, vừa nãy họ
còn đứng ngoài này xì xầm về mấy chuyện như liệu có
khi nào Hoàng Kiệt Hảo vừa bước ra phát là chửi
đổng, hay đánh nhau luôn ở trong kia hay không.
Nhưng bây giờ anh ta lại nhận lời mời rồi ư?
“Không phải anh có mâu thuẫn với người phỏng
vấn kia à? Sao anh ta… có người thắc mắc.
Sau đó lập tức có người nói: “Thế mà còn không
hiểu ư. Người phỏng vấn cố ý hỏi những vấn đề kia,
anh bạn này đã trả lời rất tốt, thế nên anh ta là người
đầu tiên được mời vào trong. Chẹp, xem ra người
phỏng vấn này độ lượng hơn những gì chúng ta ngHĩ.
Đổi lại là tôi thì dù có giỏi đến đâu đi chăng nữa tôi
cũng không cần!”
“Cho nên chúng ta là người đến ứng tuyển, còn
người ta mới là người đăng thông báo tuyển dụng, đây
là sự chênh lệch đó”, có người phụ họa: “Nhưng anh
nói cũng đúng nhỉ, người có thể bình tĩnh chấp nhận
chuyện này sau khi bị mắng xối xả, thậm chí còn cho
người kia công việc thì đúng là người quá độ lượng ấy
chứt”
Chương 41: Độ lượng
Đối tượng xì xầm của mọi người nhanh chóng dời
từ Hoàng Kiệt Hảo sang Hoắc Khải.
Tất nhiên phần lớn đều là những lời khen ngợi.
Nghe những lời nói này, Hoàng Kiệt Hảo vô thức
muốn phản bác, nhưng lời vừa mới tới khóe miệng thì
lại bị nuốt ngược vào trong.
Bởi vì anh ta không biết nên phản bác thế nào,
chính mình quả thật đã mắng chửi Hoắc Khải, thậm
chí lúc vào trong phòng còn bày ra vẻ mặt vô cùng
khó coi nữa.
Dù vậy, Hoắc Khải vẫn là người đầu tiên đưa anh ta
công việc này.
Thực lòng mà nói, sự công nhận của Hoắc Khải đã
khiến Hoàng Kiệt Hảo vô cùng cảm động trong một
thoáng chốc.
Khi một người được người khác công nhận, kể cả
đó có là kẻ thù đi chăng nữa thì cảm xúc đều sẽ bị
dao động, Hoàng Kiệt Hảo cũng không ngoại lệ.
Anh ta yên lặng nhìn về phía cửa phòng, ánh mắt
có đôi phần nghỉ hoặc, rốt cuộc Lý Phong kia đã trở
nên độ lượng từ bao giờ thế nhỉ?
Ngày thường hễ nhìn thấy anh ta là lại bày ra sắc
mặt khó coi, thế mà hôm nay dù bị mắng mỏ mà Lý
Phong lại vẫn chọn anh ta.
Không nhắc tới xung đột hôm nay, chỉ riêng
chuyện vợ mình bị người khác thích thôi đã đủ khiến
rất nhiều đàn ông coi người kia như kẻ thù giết cha
vậy!
Có thể công nhận anh ta trong tình huống như
thế, quả thật không thể nào hình dung bằng hai chữ
“độ lượng” đơn giản được.