"Dù bọn họ có chờ đợi, nhưng anh đã sẵn sàng ở lại tức là đã có lợi cho bọn họ, nên em có gì mà sốt ruột", Hoắc Khải nói.
Không có bà cụ và Lý Thắng Bân, Ninh Thần tất nhiên đã thoải mái hơn rất nhiều, che miệng bật cười thành tiếng: "Em cũng đồng ý với điều này. Có nhân tài như anh tham gia vào công ty, nhà họ Lý nhất định sẽ hưng thịnh, trở lại vị thế hàng đầu".
Sự tán thành của vợ khiến Hoắc Khải cười tươi nói: "Đừng học theo bọn họ nịnh nọt".
"Em đang nói sự thật".
"Sự thật cũng là nịnh nọt".
Đôi vợ chồng lại thì thầm dặn dò nhau trước khi chia tay ở sân bay.
Nhìn theo dáng Ninh Thần bước vào cổng, một lúc lâu sau Hoắc Khải mới xoay người rời đi.
Khi anh trở lại nhà họ Lý thì đã mười giờ rưỡi sáng.
Lý Thắng Bân chờ đến bạc đầu, vừa nhìn thấy anh thì ngay lập tức tấp anh vào trong xe rồi nói: "Cháu bình tĩnh thật đấy, mọi người trong công ty đều đang chờ đợi. Một chút ý thức về thời gian mà cháu cũng không có hay sao!"
“Ai đang vội thì cứ làm việc khác trước đi, đợi tôi làm cái gì”, Hoắc Khải nói.
“Cháu!”, Lý Thắng Bân biết Hoắc Khải có tính khí này, cũng biết anh cố ý làm như vậy nhiều lần, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà không làm gì được. Ai bảo bây giờ chỉ có một mình anh có tư cách thừa kế quyền cổ phần của dòng chính chứ.
Thậm chí ngay cả bà cụ còn phải nhượng bộ, lao tâm khổ tứ tìm cách để anh đảm nhận vị trí giám đốc phòng kế hoạch.
Thành thật mà nói, Lý Thắng Bân không nghĩ rằng vị trí này có lợi ích gì cho công ty.
Nếu như nhà họ Lý muốn thay đổi thì đã có thể thay đổi trong nhiều năm rồi, vì nhiều người đã đưa ra đề nghị cải cách từ nhiều năm trước, còn trước cả khi dòng họ rơi vào thời kỳ suy thoái lớn.
Tuy nhiên, cuộc cải cách đụng chạm đến quyền lợi của quá nhiều người, khiến cho ngay cả bà cụ cũng không xử lý ổn thỏa, cuối cùng chỉ có thể từ chối với thái độ cứng rắn.
Bây giờ bà cụ dường như đã thay đổi ý định vì tuổi già, cộng với việc không còn con cháu thừa kế. Nói cách khác, bởi vì dòng chính sắp bị lung lay, khiến cho bà ta có quá nhiều cảm giác khủng hoảng. Người trong nhà đều lăm le muốn chia chác quyền cổ phần của bà ta, nên bà ta bây giờ cũng chẳng còn gì phải kiêng kị.
Các người đã muốn lấn lướt, thì cứ làm đến cùng đi.
Vừa hay Hoắc Khải cũng có tính cách tương đối cứng rắn, không sợ đắc tội người khác, nên bà cụ liền dứt khoát đem anh đẩy lên đài, cùng với những người kia đối đầu.
Vậy mới nói, người trong hào môn nào có ai tốt đẹp, đừng nhìn bộ dáng đáng thương của bà cụ mà lầm tưởng. Bà ta đã bị chống đối không ít lần, vậy mà vẫn vắt óc suy nghĩ cách giữ Hoắc Khải ở lại, tất cả đều có lý do hết.
Trên thực tế, bà cụ đã đạt được mục đích của mình một cách âm thầm, mưu đồ này người thường khó có thể tưởng tượng được.
Hoắc Khải có thể nhìn thấu điều đó, nhưng anh không ngại bị dùng làm vũ khí của bọn họ, bởi vì chính anh cũng đang muốn dùng nhà họ Lý làm vũ khí của mình.
Đã là lợi dụng lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi, vậy thì cũng chẳng có gì đáng trách.
Xe chạy rất nhanh, chỉ mất hai mươi phút là đã đến ga ra dưới hầm của công ty.
Hoắc Khải bị kéo vào thang máy với tốc độ nhanh nhất, đi lên tầng ba mươi sáu, ra khỏi lối vào thang máy, mọi người đã đứng đợi ở bên ngoài.
Hầu hết trong số họ là con cháu của nhà họ Lý, chỉ một số ít là thư ký bên ngoài hoặc nhân viên của tầng này.
Những người này đều tập trung sự chú ý lên người Hoắc Khải, xì xào bàn tán.
Những người này tất nhiên là chẳng nói chuyện gì tốt, ánh mắt tràn đầy thù địch, làm Lý Thắng Bân có chút chột dạ nói: "Đừng để ý tới bọn họ, chỉ là một đám nhóc con".
Lý Thắng Bân sợ Hoắc Khải quá nóng nảy mà đi đánh nhau với mấy người ở đây, biến thành trò cười cho thiên hạ.
Chỉ có thể nói là ông ta vốn không hiểu Hoắc Khải một chút nào.
Hoắc Khải là người không ngại gây ra rắc rối, bởi vì anh có đủ tự tin để giải quyết tất cả những vấn đề phát sinh. Nhưng điều này không có nghĩa là anh sẽ xung đột với ai đó mà không có lý do, chỉ có kẻ ngốc mới muốn vướng vào rắc rối mỗi ngày. Nếu mỗi ngày đều được thong thả bình yên thì cũng chẳng có gì không tốt.
Trên đường đi, mặc dù có nhiều người bàn tán, nhưng thật sự ít ai dám làm những hành động thiếu tôn trọng Lý Thắng Bân hay Hoắc Khải ở trước mặt.
Bất kể địa vị của Lý Thắng Bân trong nhà họ Lý là gì, thì ít nhất ông ta cũng là bậc cha chú. Vị trí phó chủ tịch của ông ta cũng được coi là vị trí nắm nhiều quyền lực.
Tòa nhà này được xây dựng vào thời kỳ đỉnh cao của nhà họ Lý, tầng ba mươi sáu có văn phòng chủ tịch và phòng họp lớn nhất của công ty.
Hội nghị thường niên được tổ chức hàng năm tại đây.
Cánh cửa phòng họp khổng lồ đang mở, Lý Thắng Bân nghĩ rằng sẽ có rất nhiều người, nhưng rồi ông ta phát hiện ra rằng chỉ có hai ba chú chim sẻ khi ông ta bước vào trong.
Hành lang có nhiều người như vậy, tại sao trong phòng họp lại có rất ít người?
Lý Thắng Bân không phản ứng kịp, nhưng Hoắc Khải thì biết rất rõ rằng những người này do không muốn xúc phạm bà cụ một cách lộ liễu mới phải dùng cách này để khiến cho anh mất mặt.
Đẩy một đám con cháu có địa vị nhỏ ra đây, dùng lời lẽ chế giễu để ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, sau đó người có thực quyền trong họ sẽ không thèm đến dự lễ bổ nhiệm. Rõ ràng là không muốn cho anh chút thể diện nào.
Những sự sỉ nhục được gom lại từng chút từng chút một, nếu là người bình thường có thể đã ngay lập tức bị rối loạn tâm lý mất rồi.
Nhưng Hoắc Khải không phải là người bình thường, anh vốn không quan tâm đến tất cả mọi chuyện trong nhà họ Lý, nên càng ít người đến càng hợp với ý của anh.
Ít người đến cũng đồng nghĩa với việc sẽ có ít kẻ gây rối hơn.
Bà cụ đang ngồi trên vị trí đầu tiên của phòng họp.
Lý Thắng Bân đưa Hoắc Khải đến chào bà cụ trước, sau đó nhìn quanh rồi hỏi: "Họ đi hết rồi sao?"
“Từ đầu đã chẳng có ai tới”, bà cụ trả lời ngắn gọn, sau đó nhìn về phía Hoắc Khải hỏi: "Cậu nghĩ sao?"
“Chẳng sao cả”, Hoắc Khải cũng trả lời ngắn gọn.
“Cậu không cảm thấy quá mất mặt à?”, bà cụ nói, giọng bà ta trống rỗng: “Hôm nay là ngày đầu tiên cậu nhậm chức. Cấp cao trong công ty không xuất hiện chính là một đòn giáng mạnh vào uy tín của cậu khi làm việc ở đây. Nếu không xử lý tốt, sau này cậu sẽ rất khó làm việc ở trong công ty".
Điều này không sai, vì người trong doanh nghiệp gia đình đều có chung một gốc gác, nên có rất nhiều việc sẽ rất khó khăn để làm nếu không có hậu thuẫn.
Bây giờ người trong nhà đều đã muốn làm cho Hoắc Khải xấu hổ đến tận cùng, vì anh đang ở trong thân phận đứa con hoang chưa từng được coi trọng, nên điều này là hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Sau này khi anh tuyên bố rằng anh muốn làm điều gì đó, sợ rằng ngay cả thế hệ trẻ trong nhà cũng sẽ chẳng sẵn sàng lắng nghe.
Lời nói của bà cụ cũng là một lời nhắc nhở, tất cả đều phụ thuộc vào cách mà Hoắc Khải xử lý tình huống khủng hoảng này.
Hoắc Khải cười nhạt nói: "Không có việc gì phải xử lý. Vì tôi là giám đốc phòng kế hoạch, nên nếu không có chuyện gì thì cũng sẽ không chung đụng với các bộ phận khác. Nhưng nhân viên trong bộ phận của tôi đâu?"
“Tôi đã sắp xếp một số nhân viên cho phòng này, đều là người của dòng chính”, Lý Thắng Bân chỉ vào số ít người đang ngồi trong phòng họp.
Vài người ở độ tuổi trung niên, cũng có người còn trẻ, có cả nam và nữ.
Bị phân công làm việc trong phòng kế hoạch, những người này rõ ràng là đang rất khó chịu, họ lần lượt ngẩng mặt và tỏ ra không mấy quan tâm đến lời giới thiệu của Lý Thắng Bân, thậm chí còn không quan tâm đến việc đứng lên chào hỏi theo phép tắc. Có người ngồi còn biết giơ tay chào, còn có người ngồi chỉ trơ trơ con mắt nhìn Hoắc Khải, chẳng biết phải làm gì.
Đối mặt với tình huống này, Hoắc Khải quay đầu nhìn về phía bà cụ nói: "Nếu như tôi muốn tự mình tìm nhân viên cho phòng kế hoạch thì cũng được phải không?
“Tự mình tìm nhân viên?", bà cụ nhìn anh nói: "Cậu đối với người trong dòng chính cũng không quen biết nhiều lắm. Những người được giao cho phòng kế hoạch lần này đều là những nhân tài xuất chúng trong dòng chính".
“Ưu tú nhất đấy sao?”, Hoắc Khải lớn tiếng nói: “Quả đúng là nhà họ Lý đang đứng bên bờ vực. Tiêu chuẩn này cũng quá thấp rồi”.
“Cậu đang nói cái gì vậy!”, một người đàn ông trung niên ở phía đối diện ngay lập tức vỗ bàn đứng lên.
Người này không phải là con cháu như Lý Thắng Bân, nhưng địa vị trong nhà họ Lý vẫn cao hơn nhiều người khác. Bị bắt vào phòng kế hoạch vốn đã là chuyện rất khó chịu rồi, mà bây giờ Hoắc Khải lại còn mở miệng chế giễu, làm sao mà ông ta có thể chịu đựng được.
Kể cả một số người xung quanh ông ta, tất cả bọn họ đều đứng lên, cáo buộc Hoắc Khải là người thô lỗ và nói năng ngạo mạn.
Lý Thắng Bân cảm thấy đau đầu, phòng kế hoạch chỉ vừa mới được thành lập, người trong phòng này không ai biết mặt mũi của ai, bây giờ người trong dòng chính đều đang rối tung hết cả lên. Nếu điều này mà truyền ra ngoài, những người ở phòng bên cạnh nhất định sẽ được dịp cười cho thúi mũi.
Những lời quát mắng của những người đó không khiến Hoắc Khải có chút rụt rè nào, anh vẫn nói chắc nịch với bà cụ: "Tôi không nghĩ những người mà bà chỉ định có ích lợi gì. Họ thậm chí còn không hiểu sự tôn trọng cơ bản nhất. Dựa vào họ để làm việc, liệu bà có nghĩ điều đó khả thi không?"
"Cậu cho rằng chúng tôi muốn làm việc với cậu chắc? Trở về liền muốn làm ông chủ, cậu nghĩ rằng mình bao nhiêu tuổi!", người đàn ông trung niên lại lớn tiếng nói.
Bà cụ lạnh lùng liếc qua, Lý Thắng Bân hiểu chuyện, ngay lập tức mắng người: "Câm miệng! Bà cụ tới rồi, lại còn đến phiên anh nói nhảm sao! Ngồi xuống cho tôi!"
Sau khi bị Lý Thắng Bân khiển trách và thấy rằng bà cụ có vẻ không vui, những người này mới ngồi xuống với vẻ mặt bình tĩnh hơn.
Bà cụ nhìn về phía Hoắc Khải nói: "Vậy thì cậu tự chọn nhân viên đi, đến lúc chọn nhầm người thì cũng đừng trách tại sao tôi không nhắc nhở cậu".