Mà bố của Hoắc Khải cũng không giữ thù hằn gì đối với ông ta, vẫn giao cho ông ta một vị trí vô cùng quan trọng, điều này cũng khiến cho Hoắc Tích Nguyên trở thành nhân vật rất có tiếng nói trong gia đình.
Sau đó, Hoắc Khải nổi lên và đang trên đà đảm nhận vị trí đứng đầu gia tộc, nên đôi khi Hoắc Tích Nguyên cũng sẽ nhắm vào anh.
Nếu như chú ba thật sự muốn gây ra chuyện gì đó xấu xa với anh, điều đó cũng không phải là không thể hiểu được.
Vì rốt cuộc, ông ta đã liên tiếp thua trong tay của hai bố con anh, nên khó tránh khỏi cảm thấy mất hết mặt mũi.
Điều duy nhất khiến Hoắc Khải do dự là Hoắc Tích Nguyên và nhiều thành viên trong gia đình anh đều rất thân thiết. Nếu như ông ta làm hại đến anh, liệu nhà họ Hoắc có thể cứu được ông ta không?
Với khả năng của Hoắc Tích Nguyên, trong khoảng thời gian này hoàn toàn có thể thao túng các tầng trên, dù sao thì ông ta cũng đã có kẻ giả mạo trợ giúp.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Hoắc Khải bỗng trở nên nặng nề hơn.
Con đường mà anh phải bước đi sau này xem ra khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng.
Sau khi duyệt dữ liệu trong USB qua hai lần, xác nhận không có thiếu sót chi tiết nào, Hoắc Khải mới tắt máy, nhắm mắt dựa vào lưng ghế.
Bố của Lý Phong là Lý Chấn Quốc, nguyên nhân cái chết của ông ta chắc hẳn không đơn giản, mà việc này có liên quan đến nhà họ Hoắc hay không thì vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn. Nếu vậy, liệu anh có muốn tiếp tục điều tra không?
Chỉ mất gần một giây trước khi Hoắc Khải đưa ra câu trả lời cho câu hỏi đó.
Bởi vì điều anh muốn điều tra không phải là cái chết của Lý Chấn Quốc, mà là muốn điều tra nhà họ Hoắc có làm điều gì phạm pháp hay không. Nếu có thì ai là người lãnh đạo và những ai có liên quan trong đó?
Không ai biết mối quan hệ giữa anh và nhà họ Hoắc, vì vậy việc anh có thể sử dụng những bằng chứng liên quan đến nguyên nhân cái chết của Lý Chấn Quốc để điều tra là hoàn toàn có lợi cho anh.
Phiền toái ở chỗ, muốn làm được điều này thì anh phải có liên hệ mật thiết cùng với nhà họ Lý. Mà nhà họ Lý bây giờ cũng không phải là chỗ tốt lành gì, lòng người thâm sâu khó lường, đừng thấy Hoắc Khải có bản lĩnh đánh Lý Tinh Thanh ba gậy trong phòng họp mà lầm tưởng, kỳ thực chỉ là mượn uy danh của bà cụ phần nhiều mà thôi.
Chứ bình thường chỉ cần anh chạm vào một ngón tay của Lý Tinh Thanh, thì sẽ có vô số người vồ lấy anh để làm phiền.
Liệu anh có muốn lún sâu vào vũng nước đục ngầu này hay không?
Mở mắt ra, Hoắc Khải nhìn trên bàn, nơi có đặt một đầu đạn.
Anh nhặt đầu đạn lên xem kỹ nhưng không tìm thấy manh mối gì cả, dù sao thì anh cũng không giỏi mấy chuyện súng ống.
Nếu như không phải mượn của nhà họ Lý, anh nhất định phải dùng đầu đạn này làm manh mối để truy tìm.
Ngay cả khi anh không hiểu biết về súng ống đi chăng nữa, thì Hoắc Khải cũng biết rằng mỗi khẩu súng có thể sẽ sử dụng mỗi loại đạn khác nhau, vì vậy anh có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm. Hơn nữa, trong nước kiểm soát vũ khí rất nghiêm ngặt, nếu không có khả năng một tay che trời thì cũng sẽ không thể sử dụng súng được.
Chỉ cần nguồn gốc của đầu đạn được tìm ra, thì phạm vi truy tìm danh tính của người sử dụng sẽ được thu hẹp lại.
Tuy nhiên, điều này có thể khiến thời gian của anh bị trị hoãn.
Bởi vì cho dù chỉ muốn kiểm tra xuất xứ của đầu đạn thì cũng cần một chút quan hệ trợ giúp mới có thể tra ra được, Hoắc Khải hiện tại vẫn rất khó đạt được mục đích nếu không lợi dụng danh nghĩa của nhà họ Lý.
Thật đau đầu làm sao...
Day day huyệt thái dương, Hoắc Khải rút USB ra bỏ vào túi, sau đó bước vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Ninh Thần đang dựa vào đầu giường đọc sách, có lẽ nhà họ Lý vì muốn thể hiện thân phận gia tộc qua hàng thế kỷ nổi danh, nên mỗi phòng ngủ đều có đặt một dãy giá sách.
Ninh Thần đang đọc một cuốn sách có tên "Kính trời yêu người", Hoắc Khải bước tới và nói: "Triết lý của Kazuo Inamori không áp dụng được cho tất cả mọi người, đặc biệt là trong kinh doanh hiện đại với môi trường cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Trong kinh doanh chỉ dựa vào sự kiên quyết, cẩn thận và nắm bắt xu thế. Vì vậy, loại sách này chỉ đọc qua cho biết thôi, đừng quá coi trọng nó".
Ninh Thần ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi: "Anh cũng đọc qua rồi à? Em lại nghĩ ông ấy nói rất có lý".
Hoăc Khải đưa tay kéo rèm cửa lại và nói: "Những năm gần đây, các doanh nhân trong nước đã đề ra một trào lưu gọi là Kazuo Inamori. Cũng giống như cái thời người ta ưa chuộng cuốn sách Chicken Soup for the Soul vậy, đạo lý nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng trên thực tế, thành công không thể sao chép được, nói khó nghe một chút thì để thành công ngoài năng lực cá nhân vẫn cần tới phần nhiều may mắn. Vì có liên quan đến may mắn nên kinh nghiệm thành công của người khác có thể không khả thi với em. Hoặc nói một cách khác, nếu em đi theo con đường của người khác, thì dù cho có thành công, em cũng chỉ là kẻ ngồi húp canh thừa. Anh vẫn mong rằng em có thể tự mình đi ra khỏi lối mòn để có thể tự chủ hơn".
Ninh Thần có vẻ hiểu nhưng cũng có vẻ không hiểu, theo cô, chỉ cần cô thành công, có đi theo lối mòn của người khác hay không cũng không thành vấn đề.
Bao nhiêu người muốn húp chút canh mà còn không được, nếu như đã húp được thì đòi hỏi gì nữa chứ?
Nhưng đối với Hoắc Khải thì khác. Anh không nhất thiết phải là người tiên phong, nhưng cũng sẽ không tham khảo mấy loại kinh nghiệm lỗi thời cách đây cả chục năm kia.
Thế giới đang thay đổi đến chóng mặt và những luồng gió mới luôn luôn xuất hiện. Nếu là người của mấy thập kỷ trước thì còn có thể áp dụng theo một vài luân lý đạo đức trong sách, bởi vì những luân lý đạo đức này có khả năng tới một trăm năm sau cũng sẽ không thay đổi. Nhưng còn bây giờ thì chỉ cần xem qua một chút là được rồi.
"Nếu có thời gian, em có thể đọc Quỷ Cốc Tử. Cuốn sách đó viết về tâm lý học, còn hữu ích hơn mấy cuốn tự truyện của doanh nhân này", Hoắc Khải nói.
Mặc dù thế giới có thể thay đổi, nhưng những đặc điểm tâm lý của con người sẽ không thay đổi nhiều.
Kỹ năng phân tích tâm lý của Quỷ Cốc Tử vẫn có tác dụng to lớn sau một ngàn năm, ngay cả chính Hoắc Khải cũng được lợi rất nhiều khi học tập từ đó.
Ninh Thần ồ lên một tiếng, ngoan ngoãn đặt quyển sách trên tay xuống và nói: "Vậy khi về nhà em sẽ mua một cuốn".
“Em không cần mua, anh mỗi ngày đều có thể nói cho em nghe”, Hoắc Khải cười nói: “Bãi hạp quyển thứ nhất, việt nhược kê cổ, nói thánh nhân ở trong trời đất cũng thuộc vạn vật sinh linh. Xem âm dương đóng mở là định mệnh, là cửa ngõ dẫn đến sinh tử. Đây là nhận xét lập luận âm mưu của Quỷ Cốc Tử do hậu thế rút ra, có nghĩa là...”
Nghe Hoắc Khải một bên đọc thuộc lòng Quỷ Cốc Tử trong khi một bên lại còn giải thích ý nghĩa, Ninh Thần ngồi đó nhìn anh, đôi mắt cô có chút sáng lên.
Chưa lúc nào cô cảm thấy chồng mình đẹp trai như bây giờ.
Anh không hề tỏ ra vội vàng hay thiếu kiên nhẫn khi nói. Âm thanh rõ ràng, giải thích từ đơn giản đến phức tạp. Sự tự tin và bình tĩnh đó khiến Ninh Thần cảm thấy như thể cô đã nhìn thấy một danh nhân thời xưa với tinh thần phấn chấn.
Khi mới kết hôn, thật ra có một thời gian, cô đã hối hận và cảm thấy mình đã từ bỏ hạnh phúc cả đời chỉ vì tình bạn, điều này thực sự rất bồng bột.
Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy vô cùng may mắn vì ngày đó đã không từ chối.
Nếu như ngày đó cô từ chối thì bây giờ làm sao có thể tìm thấy một người đàn ông tốt như vậy?
Bây giờ không biết có bao nhiêu phụ nữ ghen tị với cô, đừng nói đâu xa, ngay cả Giản Tư Tư cũng đã hơn một lần tỏ ý ngưỡng mộ.
Theo lời của Giản Tư Tư, có được một người chồng như Hoắc Khải đúng là một may mắn mà phải tu tám kiếp mới có được.
Ninh Thần cũng cảm thấy như vậy nên không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Hoắc Khải. Còn chuyện cô ấy có nghe thấy anh nói gì hay không thì chỉ có mình cô ấy biết.
Không biết nói trong bao lâu, mà đến khi hai người mở mắt ra thì thấy họ đã ôm nhau ngủ từ lúc nào rồi.
Hơi thở của cả hai ấm nóng, hai đầu mũi khẽ cọ vào nhau khi họ nhìn nhau, bầu không khí lúc đó khiến người ta cảm thấy cả thế giới đều là màu hồng.
Nụ hôn trìu mến đến một cách tự nhiên.
Đôi má ửng hồng của Ninh Thần trông thật thanh tú, khiến Hoắc Khải không chịu được muốn cắn một cái. Nhưng trời đã sáng, lại đang ở nhà họ Lý, nên anh chỉ có thể chịu khó nhịn một chút.
“Chờ về nhà”, Hoắc Khải thì thầm trong khi nhẹ nhàng cắn vào vành tai Ninh Thần.
Hai má Ninh Thần càng đỏ hơn, cô cũng chẳng còn là thiếu nữ hay e thẹn, nên cô đương nhiên hiểu chồng mình đang nói cái gì.
Tình cảm tốt đẹp, tinh thần phấn chấn, bắt đầu một ngày tràn đầy sức sống.
Bảy giờ, Lý Thắng Bân cùng bà cụ tới tìm Hoắc Khải, hôm nay là ngày Hoắc Khải đồng ý nhậm chức giám đốc phòng kế hoạch.
Tuy nhiên, Hoắc Khải cũng không tỏ ra quá giữ lễ với họ chỉ vì việc anh đã hứa với bà cụ.
"Tôi muốn đưa vợ đến sân bay trước, có việc gì đợi tôi về rồi hãy nói", Hoắc Khải nói.
“Này nhóc con, buổi sáng còn phải làm việc, cháu cứ như vậy thì phải trì hoãn đến bao lâu?”, Lý Thắng Bân bất mãn nói: “Còn không thấy bà nội phải dậy sớm chờ mình sao!"
“Nhà họ Lý đã trì hoãn nhiều năm như vậy mà ông còn quan tâm đến mỗi chuyện sáng nay hay sao?”, Hoắc Khải nói, trực tiếp kéo Ninh Thần đi.
Ninh Thần tạm biệt Lý Thắng Bân và bà cụ với vẻ mặt lo lắng, cùng với Hoắc Khải rời khỏi phòng.
Lý Thắng Bân những muốn đuổi theo anh, nhưng đã bị bà cụ mắng.
Bà cụ quyền lực nhất nhà họ Lý chống gậy, ngây người nói: "Những gì cậu ta nói không sai. Nhà họ Lý đã trì hoãn nhiều năm rồi. Bây giờ có chờ thêm một chút cũng không muộn".
Bà cụ đã lên tiếng, Lý Thắng Bân cũng không còn gì để nói, chỉ có thể từ bỏ.
Hoắc Khải tiễn Ninh Thần ra sân bay, hôn nhẹ lên trán cô rồi nói: "Sau khi về nhà, trước tiên em cứ nghỉ ngơi đi, đừng quá gấp gáp làm việc, có việc gì nhớ gọi cho anh".
"Ừm, em biết rồi. Anh cũng mau trở về đi, đừng bắt bọn họ chờ".