Thấy Hoắc Khải đã về, Ninh Ngọc Lâm quăng luôn
micro xuống bàn, mừng rỡ chạy ra đón: “Anh rể! Anh về rồi hả? Có mệt lắm không? Uống trà không anh?”
Nhìn dáng vẻ như chân sai vặt của Ninh Ngọc Lâm,
Hoắc Khải bật cười: “Không dưng chuyên cần như thế,
không phải gian thì cũng là trộm. Muộn thế này vẫn chưa
chịu về, lại định nhờ tôi giúp cậu cái gì đây?”
“Anh rể thông minh lắm luôn á, em bội phục vô cùng!”
bị Hoắc Khải nhìn thấu nhưng Ninh Ngọc Lâm vẫn cười rất
tươi: “Cửa hàng của em thông qua vòng thẩm duyệt rồi,
sếp Hoàng bảo em tranh thủ thời gian tuyển dụng nhân
viên, thế nên em mới vội vàng chạy tới thương lượng với
anh nè, xem xem bao giờ định tuyển người”.
“Đã đăng quảng cáo tìm người chưa?” Hoắc Khải hỏi.
“Đăng lâu rồi anh, bây giờ có hơn một trăm người nộp
CV. Theo lời anh dặn, em đã lọc bớt một bộ phận không
có kinh nghiệm hoặc nói xằng nói xiên, nên còn chừa lại
hơn ba mươi người”, Ninh Ngọc Lâm trả lời.
Hoắc Khải ngẫm nghĩ rồi đáp: “Hai hôm nay tôi hơi
bận, để ngày kia đi!”
“Được!”. Ninh Ngọc Lâm cũng không nói nhiều. Mời
được Hoắc Khải tới dự buổi phỏng vấn tập trung đã là tốt
lắm rồi, cậu ta không dám thúc giục gì thêm.
“Muộn thế này rồi, ở lại ăn cơm đi, tôi đi nấu mấy
món”. Hoắc Khải nói.
09:29 si 4G ›