Nhưng cô ấy không biết mình nên làm gì bây giờ.
Nhất là khi nhìn thấy Hoắc Khải và sự quan tâm từ trong ánh mắt của anh. So sánh với sự lạnh lùng và đê tiện của Ninh Hạo Bân thì lại càng là một trời một vực.
Trước khi gặp Hoắc Khải, Giản Tư Tư chỉ thấy phẫn nộ và thất vọng.
Sau khi gặp Hoắc Khải thì chỉ còn thấy ấm ức.
Cô ấy không hiểu vì sao bản thân lại ấm ức như vậy, giống như cô gái nhỏ bị kẻ xấu nào bắt nạt và đang chờ người thân an ủi vậy.
Có lẽ vì tâm trạng bản thân quá phức tạp hoặc là vì sự uất ức này quá mãnh liệt khiến cô ấy xúc động đến mức mất đi lí trí mà nhảy bổ vào trong lòng Hoắc Khải rồi khóc òa lên.
“Ninh Hạo Bân đã tiết lộ bí mật… Tại sao anh ấy lại làm vậy chứ, lại còn không chịu nhận tội…”
Trong lúc bất ngờ, Hoắc Khải không biết nên làm thế nào. Nếu ôm thì không thích hợp cho lắm, mà không ôm thì cũng hơi kỳ lạ.
Sau khi hơi do dự một chút thì anh lựa chọn vỗ nhẹ vào vai của Giản Tư Tư để an ủi và nói: “Chuyện này không liên quan đến cô, cô không cần cảm thấy tự trách đâu. Dù ngày mai có thế nào thì mặt trời vẫn sẽ mọc mà”.
Giản Tư Tư khóc rất to. So với một cô gái khóc lóc thì một đôi nam nữ càng thu hút ánh nhìn của mọi người hơn.
Rất nhiều người đã dừng lại và nhìn hai người.
Những ánh mắt hóng hớt đó khiến Hoắc Khải cảm thấy không thoải mái.
Mặc dù Giản Tư Tư chủ động ôm anh, mặc dù hai người là vì chuyện công việc nơi mới thế, nhưng dù sao cũng là cấp trên với cấp dưới, mà lại còn ở dưới công ty. Không thể chắc chắn được rằng trong đám đông này có người quen hay không.
Nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì sẽ không tốt chút nào.
Mặc dù Hoắc Khải không phải là người quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nhưng anh vẫn phải nghĩ cho danh dự của Giản Tư Tư và cảm giác của Ninh Thần.
Sau khi an ủi một hồi, Giản Tư Tư mới dần dần ổn định như cũ.
Sau khi lí trí dần quay lại thì cô ấy mới phát hiện bản thân đang nằm trong lòng của sếp mình.
Sau khi kêu lên một tiếng kinh hãi, cô ấy nhảy lên như một con thỏ bị dọa. Nhưng Giản Tư Tư vốn đang quỳ, nhảy lên như vậy làm đầu cô ấy đập thẳng vào cằm của Hoắc Khải.
Một tiếng “bụp” vang lên, Hoắc Khải ôm cằm chau mày còn Giản Tư Tư thì ôm đầu xuýt xoa.
Giản Tư Tư kêu đau mấy tiếng rồi lại nhìn Hoắc Khải, cảm thấy ngượng vô cùng, sau đó bối rối nói: “Sếp… Tôi, tôi xin lỗi, đụng trúng anh, anh có đau lắm không”.
“Không ngờ đầu cô lại cứng vậy đó”, Hoắc Khải ôm cằm đáp. Cú đụng ban nãy làm cằm anh đau đến mức ngay cả sợi dây thần kinh trong não cũng rung rung.
Bộ dáng này khiến Giản Tư Tư càng ngại hơn. Cô ấy muốn xin lỗi nhưng lại không biết nói thế nào, không xin lỗi mà đứng đó thì lúng túng biết bao.
Nhất là khi nhớ đến việc bản thân ôm sếp từ lúc nào, điều này càng khiến cô ấy muốn đào một cái lỗ mà chui xuống hơn.
Hoắc Khải xoa cằm một lúc, sau khi thấy đỡ hơn thì mới đứng dậy nói: “Được rồi, nếu cô đã nín khóc thì lên xe lau nước mắt đi, tôi đưa cô về”.
Giản Tư Tư nào dám từ chối, chỉ ngoan ngoãn lên xe.
Nhưng khi mở kính chiếu hậu ra và nhìn thấy đôi mắt sưng húp của bản thân, cô ấy kêu lên thất thanh: “Mắt tôi…”
Hoắc Khải thắt dây an toàn rồi nhìn cô ấy và nói: “Sao, có thêm một cặp mắt to tròn như vậy mà không thích à?”
Giọng nói trêu đùa càng khiến Giản Tư Tư thêm ngượng, cô ấy vội vàng tìm giấy để lau nước mắt.
Xe từ từ khởi động, đi về phía nhà của Giản Tư Tư.
Lúc mới đi, trong xe còn yên tĩnh. Khi đi được khoảng nửa tiếng thì Giản Tư Tư mới không kìm được mà hỏi: “Sếp ơi, Ninh Hạo Bân…”
“Công ty sẽ giải quyết việc của cậu ta. Cô cứ làm tốt việc của mình, đừng phân tâm vì chuyện này. Tôi biết mối quan hệ của cả hai, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Dù là xin tha thứ hay phê phán thì cô đều không nên làm. Hiểu chứ?”
Giọng nói của Hoắc Khải hơi nghiêm khắc. Giản Tư Tư hiểu rằng anh đang muốn bản thân né tránh sự nghi ngờ, cũng đang bảo vệ để cô ấy không bị liên lụy.
Dù sao cô ấy và Ninh Hạo Bân cũng từng là một cặp. Bạn trai trở thành kẻ làm lộ bí mật, nên nghi ngờ bạn gái cũng là lẽ thường.
Ngữ khí giống như đang nhắc nhở, nhưng cũng như một sự quan tâm.
Giản Tư Tư hiểu, cho nên càng cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm mà Hoắc Khải dành cho mình.
Nhìn góc mặt chăm chú lái xe của Hoắc Khải, trong lòng cô ấy bật ra một suy nghĩ: “Góc mặt này của sếp đẹp trai ghê…”
Ngay sau đó, cô ấy đã bị suy nghĩ của mình làm cho đỏ cả mặt.
Ban nãy còn khóc sướt mướt, bây giờ lại khen người ta đẹp trai?
Huống hồ đây còn là sếp của cô ấy, lại là người đã có vợ!
Sao cô ấy lại có thể nghĩ Hoắc Khải thật đẹp trai chứ? Mà dù có đẹp thì cũng đâu có liên quan đến mình!
Nghĩ vậy, Giản Tư Tư lại cảm thấy hơi lạc lõng.
Bạn trai mình tệ hại như thế, chồng người ta vừa giỏi giang lại đẹp trai. So sánh như vậy thật đúng là tức chết mà.
Không lâu sau, Hoắc Khải đã đưa Giản Tư Tư về đến trước cửa nhà. Trùng hợp là bố mẹ cô ấy cũng vừa từ bên ngoài trở về.
Nhìn thấy Giản Tư Tư bước xuống từ con xe Mercedes-Benz, hai người kinh ngạc không thôi, cũng vô thức nhìn sang vị trí lái.
Ánh mắt dò hỏi của bọn họ làm tim Giản Tư Tư đập liên hồi, thậm chí còn cảm thấy hơi chột dạ, liền vội vàng nói: “Bố, mẹ, đây là sếp của con, anh Lý. Sếp, đây là bố mẹ của tôi ạ”.
Dù gì cũng đã gặp rồi thì vẫn nên chào hỏi.
Hoắc Khải xuống xe và chủ động vươn tay ra, mỉm cười nói: “Chào cô chú ạ, cháu là Lý Phong”.
Bố của Giản Tư Tư là Giản Gia Văn bắt tay với anh, khẽ gật đầu “ừ” một tiếng coi như đáp lời.
Nhưng mẹ của Giản Tư Tư là Trác Thụy Mẫn thì lại đánh giá Hoắc Khải một lượt. Ánh mắt của bà ta mang theo sự hòa nhã và yêu thích. Bà ta cười híp mắt và nói: “Hóa ra là cháu Lý, cô nghe Tư Tư nhắc về cháu rồi, khen cháu tuổi trẻ tài cao. Hôm nay được gặp mặt, không ngờ cháu lại trẻ và đẹp trai thế này. Nào, đã tới rồi thì vào trong nhà ngồi, uống cốc trà đã”.
Giản Tư Tư quá hiểu mẹ mình và biết bà ta đang nghĩ gì nên sắc mặt càng đỏ. Cô ấy vội vàng đẩy Trác Thụy Mẫn ra và nói: “Mẹ, sếp còn nhiều việc quan trọng khác phải làm nữa, mẹ đừng kéo dài thời gian của người ta”.
“Cái đứa này, mẹ chỉ mời cậu ấy vào uống trà thôi chứ có làm gì đâu mà lỡ thời gian. Cháu Lý cũng là người ở đây đúng không?”, Trác Thụy Mẫn lại hỏi.
Hoắc Khải đang định trả lời thì Giản Tư Tư đã đẩy anh lên xe và nói: “Sếp, muộn rồi, anh về nghỉ ngơi đi ạ, bye bye”.
Hoắc Khải bị cô ấy đẩy lùi về sau, cũng không tiện giằng co nên đành vẫy tay với Giản Gia Văn và Trác Thụy Mẫn: “Vậy cháu chào cô chú ạ, hôm nay chúa đến đột ngột quá nên không mang quà, ngại quá, lần sau cháu sẽ mang lại bù ạ”.
“Ừ ừ, vậy lần sau quay lại đây thì nhớ báo trước nhé, cô nấu một bữa cho cháu ăn”, Trác Thụy Mẫn vui như hoa nở.
Sau khi lên xe, Hoắc Khải lại vẫy tay chào cả nhà qua cửa kính rồi mới rời đi.
Đưa mắt nhìn chiếc xe đi khỏi, Trác Thụy Mẫn kéo Giản Tư Tư lại rồi hỏi: “Con làm sao thế hả? Mẹ vừa mới nói được đôi câu mà con đã đuổi người a đi rồi. Làm sao, mẹ là ác thú hay gì?”
“Đâu có đâu ạ, nhưng anh ấy bận thật mà mẹ”, Giản Tư Tư đáp.
“Bận thì cũng không đến nỗi không uống được cốc trà chứ…”, Trác Thụy Mẫn hừ một tiếng, sau đó nhìn thấy ánh mắt sưng húp của Giản Tư Tư thì mới hoảng hốt kêu lên và kéo cô ấy ra hỏi: “Tư Tư, mắt con làm sao đấy? Khóc à? Có chuyện gì hả?”
“Là cái tên sếp đó bắt nạt con sao?”, Giản Gia Văn đanh giọng hỏi. Mặt ông ấy tỏ rõ sự phẫn nộ, nhìn vô cùng có uy.
Giản Tư Tư vội vàng nói: “Không ạ, sếp tốt lắm, không bắt nạt con đâu ạ”.
“Vậy cái áo khoác nam này của con là cậu ta đưa à?”, Giản Gia Văn lại hỏi. Giản Tư Tư chưa kịp trả lời thì ông ấy đã hừ một tiếng: “Con có bạn trai rồi cơ mà, sao còn mặc áo của người ta hả, còn ra cái thể thống gì nữa! Mau cởi ra ngay!”
Giản Gia Văn nói vậy mới làm Trác Thụy Mẫn chú ý đến chiếc áo trên người con gái. Bà ta nhìn chăm chú rồi lườm Giản Gia Văn: “Cái đồ bảo thủ, ở đơn vị dạy dỗ người ta chưa chán hay sao mà còn về nhà thị uy hả? Con gái mặc đồ của người khác thì làm sao? Việc của ông à!”
“Bà đúng là! Con bé đã có bạn trai rồi mà còn mập mờ với cấp trên nữa…”, Giản Gia Văn tức muốn chết.
Trác Thụy Mẫn không thèm quan tâm chuyện đó. Mặc kệ ông có làm chức cao đến mấy thì cuối cùng vẫn phải giặt quần áo nấu cơm cho vợ con đấy thôi?