Anh ta không thể từ chối lời mời của Giản Tư Tư, không phải là muốn nối lại tình cũ mà là bây giờ anh ta đã nắm giữ thế cuộc, khiến cho đôi vợ chồng luôn dựa vào vận may để kiếm chác này phải lộ ra bộ mặt thật buồn nôn.
Từ góc độ này mà nói, anh ta đã thắng rồi, chứng minh phán đoán của anh ta không sai.
Mà Giản Tư Tư lại luôn nghe răm rắp lời của Hoắc Khải và Ninh Thần thì đương nhiên cũng là kẻ thất bại.
Là người thắng cuộc thì sao anh ta phải từ chối lời mời của kẻ thua cuộc?
Cô ấy mời mình có nghĩa là cúi đầu nhận thua, chịu lép vế.
Hai người cùng rời khỏi văn phòng, vốn dĩ Ninh Hạo Bân định gọi một chiếc taxi, nhưng Giản Tư Tư lại nói: “Đi bộ một lát đã, em muốn hít thở không khí thoáng mát bên ngoài”.
Cả buổi chiều, cô đã phải kiềm nén bản thân, kiềm nén đến nỗi cảm thấy ngột ngạt.
Ninh Hạo Bân cũng không từ chối, rất ngoan ngoãn đi bộ cùng Giản Tư Tư.
Giản Tư Tư chỉ im lặng, từ đầu đến cuối không mở miệng. Bây giờ, tâm trạng của Ninh Hạo Bân có chút quá khích, nói: “Không phải em gọi anh ra để diễn kịch câm đấy chứ?”
Giản Tư Tư ngẩng đầu nhìn anh ta, hi vọng có thể nhìn thấy hình ảnh người bạn trai cũ từng khiến người khác ngưỡng mộ của mình, nụ cười trên mặt anh ta vẫn như khi ở trường học, kiêu ngạo và tự tin như thế.
Chính nụ cười này đã khiến cô nảy sinh cảm giác tốt đẹp về anh ta ngay từ đầu, vì cô thích người bạn trai hay cười.
Khi còn ở trong trường, nụ cười của Ninh Hạo Bân chưa bao giờ biến mất, ở bất kỳ lĩnh vực nào, anh ta đều là người nổi bật. Giải thưởng anh ta từng đạt được còn nhiều hơn những gì mọi người nói. Người đạt nhiều học bổng nhất mỗi năm là anh ta, hội trưởng hội học sinh là anh ta mà người duy nhất được đặc cách trở thành thực tập sinh của giáo sư cũng là anh ta!
Thế nhưng bây giờ, nụ cười trên khuôn mặt này, tại sao lại nhìn xa lạ như vậy?
“Sao lại nhìn anh không nói gì?”, Ninh Hạo Bân cười tươi nhìn cô ấy, rồi hỏi.
Suy nghĩ của Giản Tư Tư bị cắt ngang, cô định thần lại, rồi lại im lặng vài giây sau mới nói: “Lần này công ty tổn thất rất lớn. Em với tổng giám đốc Ninh tính toán rồi, chỉ trong hai ngày, cửa hàng giả mạo đã cướp mất khoảng 10% lượng khách truy cập, còn các đối tác như siêu thị truyền thống, vốn dĩ đã bàn bạc xong hết rồi thì họ lại từ chối”.
Phản hồi không tốt về nhãn hiệu, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế lại rất nghiêm trọng.
Những hàng hoá lên kệ trong siêu thị đều là những thương hiệu lớn có tiếng. Thỉnh thoảng cũng có sản phẩm không nổi tiếng lắm nhưng ít nhất cũng phải có thương hiệu.
Thương hiệu là gì?
Nói thẳng ra chính là nhãn hiệu!
Đến cả nhãn hiệu cũng không có thì trong con mắt của nhiều người chính là sản phẩm ba không.
Nghe cô ấy nói đến tình hình của công ty, Ninh Hạo Bân cười lớn, nói: “Em đang lo công ty phá sản rồi thì sau này không có chỗ làm à? Đừng lo, anh quen rất nhiều người. Ngộ nhỡ, công ty thật sự xong rồi thì anh đưa em đi tìm công việc mới, bảo đảm lương còn cao hơn ở đây”.
Khi nói những lời này, trên mặt anh ta tỏ ra vô cùng đắc ý.
Trước đây, không phải là cô coi thường tôi sao, không phải cảm thấy gã họ Lý kia tài giỏi lắm sao? Bây giờ thế nào, công ty vừa gặp chút sóng gió thì hoang mang sắp chết? Sao không đi tìm chủ tịch Lý, thần tượng của cô mà kêu?
Nhưng không sao, Ninh Hạo Bân tôi rất rộng lượng.
Chỉ cần cô thừa nhận lúc đầu cô nhìn lầm rồi thì sau này đi theo tôi còn có đồ ngon mà ăn!
Anh ta dương dương tự đắc khiến cho Giản Tư Tư bỗng nhiên có cảm giác muốn nôn. Cô thật sự đã từng thích một người như thế này sao?
Tại sao lại cảm thấy như mới gặp anh ta lần đầu vậy?
“Hai ngày trước còn có mấy công ty gọi điện cho anh, nói chỉ cần anh gật đầu thì tuỳ ý nâng lương lên mấy lần cũng không thành vấn đề. Nhà sang, xe đẹp tuỳ anh chọn sẽ đều mua cho anh. Anh đang không biết đồng ý bên nào đây. Nếu không, lần này, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trước đã, anh và em nói qua tình hình của mấy công ty đó xem chọn chỗ nào…”
Ninh Hạo Bân đang ăn nói đầy vẻ hùng hồn thì bỗng nhiên nghe thấy Giản Tư Tư hỏi: “Anh thật sự xác định không gọi điện thoại cho chủ tịch sao?”
Giọng nói của Ninh Hạo Bân bỗng bị nghẹn lại, anh ta nhìn Giản Tư Tư, tỏ ra không hiểu: “Em nói anh à? Anh gọi điện cho ai? Gọi làm gì?”
Đã nói đến chuyện này thì Giản Tư Tư cũng không chần chừ nữa. Cô hít sâu rồi nghiêm khắc nhìn Ninh Hạo Bân, nói: “Có phải anh cảm thấy, hôm nay chủ tịch tới thật sự là không điều tra ra được điều gì? Em nói cho anh biết, anh nghĩ sai rồi. Chủ tịch là người quá tài giỏi, anh ấy đã nói ra như vậy thì nhất định sẽ thực hiện. Cho nên, em hi vọng anh có thể gọi cho anh ấy, thừa nhận những lỗi lầm cũng bản thân anh. Theo hiểu biết của em về tổng giám đốc Ninh, chị ấy nhất định sẽ nói đỡ cho anh”.
Ninh Hạo Bân nghe thấy cô ấy nói thế thì xanh mặt, không đợi Giản Tư Tư nói xong liền gào lên: “Cô bị điên à! Bảo tôi gọi cho anh ta làm gì, thừa nhận lỗi lầm của tôi? Tôi cần ai nói đỡ? Không hiểu cô nói gì hết!”
“Cần phải nói trắng ra mới được sao? Công thức pha chế đồ uống là ai tiết lộ ra, lẽ nào trong lòng anh không rõ?”, Giản Tư Tư nói.
“Tôi rõ cái khỉ gì! Công thức pha chế đồ uống đều là phòng R&D của chi nhánh quản lý, có liên quan khỉ gì đến tôi? Nếu tìm người tiết lộ thì sao lại đổ cho tôi? Cô đang đùa giỡn đấy à!”, Ninh Hạo Bân tỏ vẻ khó chịu chỉ vào Giản Tư Tư, nói: “Tôi biết trong lòng cô nghĩ gì, không phải là cảm thấy người đàn ông kia có tiền, tài giỏi sao? Trước đây, tôi cũng ngại nói, nhưng bây giờ tôi nói rõ cho mà biết, cô có mắt không tròng! Lý Phong chẳng có bản lĩnh gì cả, bị người ta tiết lộ bí mật kinh doanh thì liên quan gì đến tôi? Vừa nói mấy câu liền đồ tội cho tôi, có phải là cô bị mất não rồi không?”
Ninh Hạo Bân gào thét một hồi, Giản Tư Tư cũng không tỏ ra biểu hiện gì. Sắc mặt của cô ấy còn bình tĩnh hơn so với lúc trước.
Yên lặng nhìn người đàn ông đang bốc hoả trước mắt, cuối cùng Giản Tư Tư mới nói: “Tôi nói rồi, kẻ tiết lộ bí mật là ai thì trong lòng anh rõ nhất. Chủ tịch đã sẵn lòng cho một cơ hội vì anh ấy quá rộng lượng. Nếu không biết trân trọng thì anh sẽ hối hận”.
“Tôi hối hận cái ông nội cô ấy!”, Ninh Hạo Bân văng tục, trên cổ nổi rõ cả gân xanh, anh ta chưa tức giận như bây giờ.
Trước đây, khi Giản Tư Tư tin tưởng Hoắc Khải, anh ta chỉ cảm thấy người con gái này thật ngu ngốc. Một gã đàn ông dựa vào may mắn để kiếm tiền mà cũng cảm thấy tài giỏi thì thật sự không có hiểu biết.
Nhưng bây giờ, khi công ty gặp phải nguy cơ lớn như thế, tấm gương của chi nhánh Giáp Tử vẫn còn ngay trước mắt mà Giản Tư Tư lại không vì thế mà mất lòng tin vào Hoắc Khải, trái lại, lại ở đây mà khuyên nhủ anh ta thú tội.
Điều này khác gì nói, Ninh Hạo Bân anh chính là một tên đại ngốc, ở đấy mà cố làm ra vẻ nửa ngày nhưng thực ra là sớm bị người khác nhìn thấu rồi.
Tất nhiên, một phần nguyên nhân là do Ninh Hạo Bân có tật giật mình.
Việc tiết lộ bí mật bị người ta chỉ tận mặt khiến anh ta chỉ có thể dùng sự tức giận để che giấu cảm giác hoảng loạn trong lòng.
Giản Tư Tư rất hiểu anh ta, vừa nhìn biểu hiện và ánh mắt của anh ta là biết cô nói đúng rồi.
Nhìn bên ngoài cô có vẻ bình tĩnh nhưng thực tế thì cảm xúc ở trong lòng lại không an ổn như thế.
Bởi vì cô biết, nếu mình có thể đoán ra thân phận của người tiết lộ bí mật thì chủ tịch cũng nhất định đã biết chân tướng rồi.
“Nể tình chúng ta trước đây, tôi khuyên anh đừng sai lầm nữa. Chủ tịch và tổng giám đốc Ninh không phải là người lòng dạ độc ác, họ…”
“Câm miệng!”, Ninh Hạo Bân túm cổ áo Giản Tư Tư, kéo cô ấy đến trước mặt, độc ác giơ tay lên, nói: “Con mẹ nó nói ít thôi, tôi đánh cô đấy, tin không?”
Dáng vẻ của anh ta bây giờ, nhìn giống như lũ đầu đường xó chợ, nào giống thanh niên nho nhã lúc trước nữa.
Hình ảnh như vậy khác biệt quá lớn với người trong trí nhớ của Giản Tư Tư, thậm chí khiến cô ấy còn cảm thấy như đang mơ.
Trái tim cô ấy loạn nhịp, mắt đỏ ngầu.
Nhìn cô ấy như vậy, trong lòng Ninh Hạo Bân càng hỗn loạn, anh ta tức giận đẩy Giản Tư Tư ra, quát lên: “Đồ thần kinh! Ngứa cả mắt!”
Nói xong, anh ta rời đi, không nói tiếp nữa.
Giản Tư Tư bị anh ta đẩy ra suýt nữa bị ngã xuống đất, lùi lại vài bước, nhìn bóng lưng của Ninh Hạo Bân, cuối cùng cô ấy không nhịn được mà hét lên: “Tại sao phải làm như vậy? Chủ tịch cũng không đối xử tệ bạc với anh, anh ấy kỳ vọng vào anh như thế, tại sao anh lại phản bội anh ấy!”
Ninh Hạo Bân dừng lại, quay qua nhìn Giản Tư Tư bằng vẻ mặt dữ tợn: “Con mẹ nó, tôi nói cho cô nghe, đừng nói mấy lời thối tha đó trước mặt tôi. Anh ta đối với tôi như thế nào, tôi còn rõ hơn cô. Kỳ vọng cái chó gì, không phải là sai khiến tôi như thằng ngốc à? Tôi không ngu như cô, không cần khom lưng khuỵu gối với anh ta. Nhìn xem, không đến mấy ngày nữa, bọn họ sẽ xong đời, đến lúc đó cô sẽ biết, ai mới thật sự là kẻ thắng cuộc! Ai mới thật sự là người có bản lĩnh!”
Sau đó, Ninh Hạo Bân rời đi không quay lại nữa.
Nhìn bóng dáng của anh ta dần xa, cuối cùng, những giọt nước mắt của Giản Tư Tư cũng không nén nổi mà lăn dài trên má.