Mà Phan Tư Mễ đã hỏi, thì anh cũng phải lắc đầu nói: "Không xấu". Phan Tư Mễ khịt mũi, đứng dậy đi tới chỗ anh nói: "Mấy người cứ luôn miệng nói một đằng làm một nẻo. Nếu đã thấy tôi đẹp như vậy, sao chưa bao giờ thấy anh chủ động gọi điện hay thỉnh thoảng đến đây gặp tôi. Lẽ nào chỉ đến cuối tuần thì anh mới dám lấy lý do chữa bệnh để ghé qua đây sao?"
"Không phải, chỉ là gần đây bận quá, không có việc gì quan trọng nên cũng không tiện làm gián đoạn công việc của cô", Hoắc Khải nói.
Phan Tư Mễ khịt mũi một lần nữa, đi tới trước mặt anh rồi đột nhiên ngồi lên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ của Hoắc Khải: “Tôi nhớ có người đã nói, tốt hơn hết là đừng thách thức giới hạn của đàn ông. Nhưng mà tôi vẫn muốn thử thách cái giới hạn đó một lần nữa".
Hoắc Khải nhìn cô ta chằm chằm mà không lên tiếng ngay.
Phan Tư Mễ cũng không có ý định né tránh ánh mắt của Hoắc Khải, hai người cứ nhìn nhau như vậy, sau khoảng nửa phút thì Hoắc Khải mới nói: "Tôi không hiểu tại sao cô lại làm thế này".
Từ những lần tiếp xúc trước, Hoắc Khải đánh giá Phan Tư Mễ không phải là một người phụ nữ dễ chinh phục, đặc biệt là khi bản thân anh còn chưa thể hiện ra bất kỳ tín hiệu nào cho cô ta.
Nhưng người phụ nữ này lại mấy lần chủ động dính sát vào anh.
Hoắc Khải tự biết sức quyến rũ của anh tương đối cao, nhưng anh không quá tự phụ đến mức cho rằng bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ tự nguyện gánh tai tiếng của kẻ thứ ba mà chủ động dụ dỗ anh.
Có thể hiểu rằng Phan Tư Mễ làm điều này là có lý do, nhưng anh thật không biết tại sao.
Phan Tư Mễ nhìn anh cười nói: "Còn cần có lý do sao?"
"Cần chứ, cô là bạn học cũ và là bạn tốt của vợ tôi, với tính cách của cô, đáng lẽ ra cô không nên làm thế này", Hoắc Khải nói.
Giọng anh không cao không thấp, cũng không lạnh lùng, có vẻ rất bình tĩnh. Mà anh càng bình tĩnh thì trong lòng Phan Tư Mễ lại càng uất hận.
Chẳng lẽ ở trong mắt của anh, cô ta dù một chút quyến rũ cũng không có hay sao, lại có thể lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh như vậy.
Sự tức giận khiến cho Phan Tư Mễ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bạn học cũ thì sao? Đàn ông hay nói không được động vào vợ bạn, nhưng tôi là phụ nữ! Tôi chỉ thích người đàn ông như anh, anh đã có gia đình rồi, còn tôi thì không muốn kết hôn, ngay cả khi có chuyện gì xảy ra thì cũng không thành vấn đề!"
Khi nói ra điều này, trái tim của Phan Tư Mễ đập rất nhanh, lại mơ hồ nhận ra một sự mong đợi thoáng qua.
Mong đợi được nghe điều mà đối phương sẽ nói, được thấy việc mà đối phương sẽ làm. Hơn nữa, loại mong đợi này cũng tương tự như khát vọng.
Cảm giác đó cũng không khiến cho Phan Tư Mễ cảm thấy hổ thẹn, rõ ràng đây là kế hoạch để vạch trần kẻ cặn bã, làm sao cô ta có thể thật sự mong đợi những điều sẽ xảy ra tiếp theo chứ!
Nhưng một lời cô ta đã nói ra, sau khi nói ra lại càng cảm thấy thoải mái và cởi mở.
Cô ta tiến lại gần Hoắc Khải hơn, khoảng cách giữa hai môi bây giờ không quá 15 cm, hơi thở và mùi vị của họ dường như đã quyện vào nhau.
"Tôi không đòi hỏi bất cứ điều gì. Chỉ là tôi đã độc thân trong một thời gian dài nên cảm thấy cô đơn và không thể chịu đựng được những đêm dài quạnh quẽ. Vừa hay anh lại là người đàn ông khiến cho tôi cảm thấy vừa lòng, và bản thân tôi cũng đã là một người phụ nữ trưởng thành. Anh sợ bị Ninh Thần phát hiện, hay anh đang muốn nói rằng cái gọi là khái niệm đạo đức đang kìm hãm anh?"
Hoắc Khải nhìn cô ta, như thể muốn đánh giá điều mà người phụ nữ này đang nói là thật hay giả.
Sau vài giây, anh nhận ra rằng anh không cần phải đánh giá điều này làm gì.
Cho dù điều Phan Tư Mễ đang nói là thật hay giả cũng không liên quan gì đến anh.
Đặt hai tay lên eo Phan Tư Mễ, thân thể đối phương có hơi cứng lại, nhưng sau đó đã nhanh chóng thả lỏng. Còn không đợi cô ta nở nụ cười, Hoắc Khải đã đẩy người cô ta ra và nói: "Quan niệm đạo đức không thể kìm hãm tôi, nhưng sở thích cá nhân thì có thể. Cô không phải là mẫu người của tôi, vì vậy thật xin lỗi".
Đã nói đến mức đó mà vẫn là bị người đàn ông này đẩy ra, Hoắc Khải đã khiến cho Phan Tư Mễ cảm thấy bị xúc phạm.
Vào giờ khắc này, cô ta dường như đã mất đi lý trí, chỉ muốn biết anh dựa vào cái gì mà dám nói như thế!
Sao anh lại có thể đẩy cô ta ra? Tại sao phải đẩy cô ta ra?
Có nhiều người đàn ông theo đuổi cô ta như thế, họ đều có thể tặng hoa, tặng xe, tặng nhà cho cô ta chỉ để đổi lại một cái gật đầu.
Cô ta có thể quyến rũ những người đàn ông khác, tại sao người này lại giống như một cục đá, cảm thấy cô ta không có chút sức hút nào chứ?
Phan Tư Mễ cảm thấy không phục, cô ta không thích cái cảnh bị người khác phớt lờ như thế này.
Vì vậy, cô ta càng dùng sức ôm chặt cổ Hoắc Khải, cho dù thân thể có bị đẩy ra, cô ta vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì. Đàn ông vẫn là đàn ông, có thể không thích ngủ với phụ nữ sao? Anh cũng nói rằng tôi rất đẹp, làm sao anh có thể không có cảm giác gì với tôi chứ!"
"Có một số việc, không phải vì cô cho là có thì nhất định phải có", Hoắc Khải nói.
Anh dùng sức một lần nữa, đẩy mạnh cơ thể của Phan Tư Mễ tách ra hoàn toàn ra khỏi mình.
Sự thẳng thừng của anh càng khiến cho Phan Tư Mễ cảm thấy nhục nhã hơn, cô ta liền gằn giọng: "Tôi không tin! Tôi không quan tâm anh nghĩ gì, dù sao khi tôi đã muốn cái gì thì tôi cũng phải có cho bằng được! Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ nói cho Ninh Thần biết mọi chuyện!"
"Nói cho cô ấy biết cái gì?"
"Nói với cô ấy rằng anh đã hôn tôi, sờ soạng tôi và ức hiếp tôi!"
"Cô nghĩ cô ấy sẽ tin sao?"
"Anh nghĩ rằng nếu tôi lấy chiếc áo sơ mi mà anh đã thay ở trung tâm thương mại trước đây, sau đó nói với cô ấy rằng ban đầu anh không gặp vấn đề gì nhưng vẫn đồng ý đi mua sắm với tôi mà không nói cho cô ấy biết, thì liệu cô ấy có còn tin anh không?"
Hoắc Khải nhíu mày chặt hơn: "Cô đang uy hiếp tôi?"
Từ lâu anh đã nghĩ chuyện đó không nên xảy ra, khi chiếc áo sơ mi bị bẩn, anh nên trực tiếp nói cho Ninh Thần biết sự thật. Dù sao anh cũng không làm việc gì có lỗi với cô ấy nên cũng không cần phải giấu giếm.
Nhưng bây giờ, vì anh đã nói dối trước, nên nếu Phan Tư Mễ nói ra vấn đề này thì ai có thể đảm bảo rằng Ninh Thần sẽ không suy nghĩ lung tung?
Cô có thể sẽ tin những gì mà Hoắc Khải nói, những cũng có thể sẽ tin vào những lời khiêu khích của Phan Tư Mễ.
Điều mà Hoắc Khải nghĩ đến lúc này không phải là giải quyết mọi chuyện như thế nào, mà là có nên mạo hiểm như vậy hay không.
Có nên dùng chuyện này để kiểm tra xem mối quan hệ giữa hai người có bền chặt không?
Từ trước đến giờ Hoắc Khải luôn cảm thấy chán ghét mấy thủ đoạn dò xét lẫn nhau, nên đương nhiên anh cũng không muốn bản thân mình phải dùng đến loại thủ đoạn như vậy.
"Cô làm điều này thì có ích lợi gì cho cô?", Hoắc Khải hỏi.
Phan Tư Mễ nghe thấy vậy thì giật mình, kinh nghiệm lâu năm của một chuyên gia tâm lý khiến cô ta đánh giá rằng sở dĩ đối phương nói câu này là bởi vì nội tâm đang dao động. Người này đang lo sợ, đang do dự.
Tiếp xúc với Hoắc Khải nhiều lần như vậy, đây mới là lần đầu tiên Phan Tư Mễ cảm thấy bản thân mình có chút lấn lướt anh.
Nét mặt của cô ta đã bớt cáu kỉnh, trên mặt lộ ra ý cười nói: "Không có lợi ích gì, nhưng tôi đã quá cô đơn, cũng không có gì để mất. Hơn nữa, tôi không tin anh thật sự không muốn. Khi anh hôn tôi lần trước, anh đã rất nhiệt tình, và tôi vẫn thường nghĩ đến cảnh đó, cảm giác rằng đôi môi của tôi đã sưng lên vì anh. Chẳng lẽ muốn anh bồi thường cho tôi một đêm xuân mộng cũng không thể hay sao?"
Không thể không nói rằng Phan Tư Mễ thật sự có năng lực chuyên môn, tiến lùi khéo léo, có cám dỗ, có khuyên giải an ủi, thậm chí còn có chút ám chỉ.
Các thủ thuật tâm lý khác nhau đã được cô ta sử dụng triệt để.
Hoắc Khải yên lặng nhìn cô ta, sau một hồi mới nói: "Có bao giờ cô nghĩ rằng nếu chuyện này mà lộ ra thì cô có thể sẽ mất đi người bạn thân nhất của cô hay không? Lúc còn đi học, chuyện giữa cô và Cơ Hương Ngưng có lẽ chỉ là hiểu lầm, là cô ấy bị hiểu sai. Nhưng chuyện lần này rõ ràng là do cô chủ động, cô không bị ai hiểu sai. Tôi không nghĩ cô lại muốn trở thành người mà cô từng ghét".
So với lời nói của Phan Tư Mễ tuy nhẹ nhàng rào đón nhưng lại mang đầy tính uy hiếp, thì lời nói của Hoắc Khải lúc này thuần túy chỉ là đang tấn công trực diện vào lòng tự tôn của cô ta.
Sự cố ở trường đại học năm đó đã luôn là một nút thắt trong lòng của Phan Tư Mễ. Ngay cả khi sau đó cô ta nghĩ rằng có thể mình đã hiểu lầm Cơ Hương Ngưng, nhưng cô ta vẫn chưa thật sự tháo bỏ được nút thắt đó trong lòng.
Cô ta rất ghét kẻ thứ ba, ghét người khác làm kẻ thứ ba, bản thân lại càng không muốn làm kẻ thứ ba.
Do đó, những lời nói của Hoắc Khải thật sự đã tấn công vào nơi yếu đuối nhất trong trái tim của cô ta.
Thân là một bác sĩ tâm lý lại bị người khác phản kích như vậy, hơn nữa lại còn phản kích vô cùng hiệu quả.
Phan Tư Mễ vốn đang rất oán giận, nên làm sao có thể chịu được chuyện này.
Cô ta vứt đi hết mọi thủ đoạn, thô bạo ôm lấy Hoắc Khải nói: "Tôi không quan tâm mà cũng không muốn nghĩ về điều đó, tôi chỉ muốn anh! Hoặc là đáp ứng yêu cầu của tôi, hoặc là chúng ta cùng chết chung! Bên kia có một cái giường, bên trong phòng cách âm tốt vô cùng, anh chỉ có một lựa chọn là mau ôm tôi vào trong!"