Sự coi trọng của Mục Thế Kiệt đối với Hoắc Khải đã vượt qua sự sùng bái thông thường, mà ông ta gần như đã được tái tạo lại. Nếu không có những nỗ lực lật ngược tình thế của Hoắc Khải, bây giờ ông ta có thể chỉ còn có vài trăm ngàn trong tay để tiếp tục hoài niệm quá khứ, hoặc suy sụp đến mức tự sát.
Vậy mà bây giờ ông ta chẳng những không phải tự tử, lại còn có trong tay hàng triệu đồng cổ tức. Còn hơn hai trăm ngày nữa là hết năm, lúc này đây, trong lòng Mục Thế Kiệt dường như đã không còn bình tĩnh, chưa có lúc nào mà ông ta ham muốn công việc hơn bây giờ.
Những kỳ vọng vô hạn về tương lai khiến cho ông ta cảm thấy như được trở lại thời trai trẻ.
Đó là thời kì luôn tràn đầy năng lượng, cho dù có làm gì cũng không ngại khó khăn.
Ông ta có thể cảm nhận được điều này không chỉ vì những lợi ích mà hoạt động giảm cân toàn quốc mang lại cho công ty, mà còn bởi phong độ của một người đàn ông trẻ hơn mình rất nhiều.
Rõ ràng không bao giờ nói nhiều, nhưng mỗi hành động đều vô cùng thuyết phục.
Không chỉ Mục Thế Kiệt, nhiều người cũng có ý kiến tương tự, nhưng họ sẽ không trực tiếp bày tỏ như Mục Thế Kiệt, hoặc giả không có cơ hội để bày tỏ.
Nhân viên của công ty chi nhánh Giáp Tử cứ như vậy mà chăm chú nhìn theo chiếc xe đang rời đi.
Cuối cùng, Mục Thế Kiệt quay lại và vỗ tay lớn để bọn họ định thần lại: "Hãy trở lại làm việc, nhớ rằng tương lai của chúng ta vô cùng tươi đẹp. Nếu muốn vậy thì phải làm việc chăm chỉ và chiến đấu cùng nhau!"
“Nỗ lực, phấn đấu!”, mọi người đồng thanh la to lên một cách cuồng nhiệt.
Người nghèo thì ham lợi. Hoắc Khải đã sử dụng thành công phần thưởng cổ tức, điều này đã khơi dậy sự chăm chỉ của mọi người.
Từ nay về sau, sự cám dỗ của tiền bạc sẽ không còn là vấn đề quan trọng nữa, và đã đến lúc để nói về lý tưởng.
Chuyện gì cũng cần thực hiện từng bước một, về phương diện này thì Hoắc Khải đúng là giỏi hơn ai hết.
Trở lại thành phố của mình, việc đầu tiên mà Hoắc Khải làm là đăng một tin tuyển dụng mới.
Hiện tại công việc kinh doanh của công ty chi nhánh Giáp Tử đang phát triển tốt, sản phẩm giảm cân đạt được danh tiếng tốt nên không cần lo lắng về doanh thu.
Với thức uống giảm cân, bữa ăn giảm chất béo và dụng cụ thể thao, trong tương lai một chuỗi các sản phẩm tốt hơn có thể được hình thành.
Công ty chi nhánh chịu trách nhiệm chính trong khâu nghiên cứu phát triển sản phẩm và hậu cần, trong khi tổng công ty Hi Vọng Mới chịu trách nhiệm tiếp thị.
Việc kinh doanh bây giờ đang rất tốt, nên cho dù không cần làm báo cáo số liệu nữa thì công việc cũng chẳng giảm đi là bao.
Hơn nữa, khi thị phần tăng lên, vô số các vấn đề nhỏ khác nhau sẽ lần lượt xuất hiện.
Ví dụ như một số người có cơ địa không phù hợp với sản phẩm, có phản ứng bất thường sau khi ăn, tác dụng ít… đều cần phải được xử lý ngay.
Nếu không có một chế độ hậu mãi đảm bảo, chỉ dựa vào sự truyền miệng của khách hàng thì sẽ khó có thể duy trì lâu dài.
Hoắc Khải là người đặc biệt chú trọng đến vấn đề dịch vụ sau bán hàng, tin rằng điều đầu tiên là cần phải thành lập một đội ngũ hậu mãi hoàn chỉnh.
Đội ngũ này không cần quá nhiều, nhưng họ phải đủ linh hoạt để đối phó với những trường hợp khẩn cấp, và phải đủ mạnh mẽ để chịu áp lực. Nếu không, nhân viên vừa bị khách hàng la mắng liền nổi đóa lên cãi lại thì cũng không tốt.
Ngoài ra, để thích ứng tốt hơn với sự mở rộng dần dần thị phần trong tương lai, nhân sự trong bộ phận kinh doanh cũng cần được tăng cường.
Thương mại điện tử đúng là thị trường chủ đạo, nhưng kênh bán hàng trực tiếp cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.
Tất cả các loại trung tâm thương mại lớn, siêu thị, hiệu thuốc đều là những mục tiêu "tấn công" của Hoắc Khải.
Thương thảo như thế nào, ai là người sẽ đứng ra làm chuyện đó, rõ ràng không thể lúc nào cũng để cho anh và Ninh Thần tự mình làm hết.
Nếu như nhân lực cạn kiệt trong một thị trường lớn như vậy, chỉ có hai ba người sẽ không làm được gì.
Do đó, phải tuyển thêm nhân viên cho bộ phận kinh doanh.
Không giống như đội hậu mãi, Hoắc Khải chỉ có một yêu cầu duy nhất cho bộ phận kinh doanh, đó là phải năng động.
Tố chất này, nói thì rất đơn giản, nhưng thực chất cũng chứa đựng rất nhiều thứ, chẳng hạn như độ nhận biết về sản phẩm và tầm hiểu biết sâu rộng, sự tự tin cá nhân, ý thức làm việc nhóm...
Nếu không đủ năng động và linh hoạt thì sẽ không thể nào chiếm được thế thượng phong trong các cuộc đàm phán, và sẽ dễ bị người khác điều khiển.
Giờ đây, các sản phẩm của công ty chi nhánh Giáp Tử đã được công nhận rộng rãi, Hoắc Khải không cảm thấy cần phải nhượng bộ khi thảo luận về việc hợp tác với người khác.
Hãy ngẩng cao đầu, tự tin đề ra các yêu cầu hợp tác, sau đó chiếm lĩnh thị trường này!
Đối với quyết định của anh, Ninh Thần không hề có ý định phản đối, vì khoảng thời gian này đã chứng minh được khả năng kinh doanh tuyệt vời của Hoắc Khải.
Chỉ cần anh ấy nói thì cứ làm, không có gì sai cả.
Chính Hoắc Khải chịu trách nhiệm cho việc tuyển dụng, ngay sau khi tin tuyển dụng được đăng lên, ngay lập tức đã có rất nhiều phản hồi. Trong đó có một số công ty môi giới tuyển dụng cũng chủ động đưa danh sách đến hỏi có cần giúp công ty anh tìm người có kinh nghiệm không?
Đối với vấn đề này, Hoắc Khải hoàn toàn từ chối.
Nguyên tắc của anh chính là không bao giờ dùng nhân viên “lão làng”!
Không phải do những người này không tốt, mà là do có quá nhiều kinh nghiệm làm việc sẽ dễ sinh ra suy nghĩ khác người. Không giống như người mới, chỉ cần cho chút ngọt ngào liền làm việc chăm chỉ hết sức, rất dễ kiểm soát.
Công ty hiện vẫn đang trong giai đoạn sơ khai, nên tính ổn định là điều đầu tiên cần phải xem xét, không thể có quá nhiều yếu tố không ổn định.
Còn về kinh nghiệm làm việc, cái này có thể từ từ trau dồi được.
Chỉ cần có một nền tảng tốt, thì tự nhiên sẽ có thể dễ dàng phát triển.
Bồi dưỡng nên nhân tài sẽ có giá trị hơn tìm người có sẵn kinh nghiệm từ bên ngoài.
Những người có kinh nghiệm sẵn, ngày hôm nay có thể nhảy vào công ty của mình, ngày hôm sau nhiều khi lại nhảy vào công ty của người khác.
Xét thấy nhân viên của công ty sẽ tăng lên đáng kể trong tương lai, Hoắc Khải đã yêu cầu Ninh Thần tổ chức lại một khuôn khổ phòng ban đơn giản, khiến cho công ty trở nên quy củ hơn.
Vốn dĩ Ninh Thần muốn đề nghị thuê một nhân viên tài chính chuyên trách, dù sao thì cô ấy cũng không chuyên nghiệp trong việc này, đôi khi đọc báo cáo tài chính cũng cảm thấy khá đau đầu.
Nhưng Hoắc Khải cho rằng việc đọc báo cáo tài chính bây giờ không quá quan trọng, phạm vi kinh doanh đơn lẻ nên không cần thiết phải có yêu cầu quá cao về tính chuyên nghiệp của các báo cáo tài chính. Một mình Ninh Thần làm chuyện đó là đủ.
Nghe thì có vẻ như anh không nghĩ đến vợ mình, nhưng Ninh Thần biết rằng Hoắc Khải rất cảnh giác với người ngoài. Chỉ có Ninh Thần là người duy nhất anh có thể tin tưởng trong công ty.
Theo suy nghĩ của hai vợ chồng, sau khi công ty mở rộng, Giản Tư Tư và lớp người đầu tiên được tuyển dụng sẽ trở thành trụ cột của công ty, chịu trách nhiệm dẫn dắt những người mới đến làm quen với công việc kinh doanh.
Nói trắng ra thì họ sắp được thăng chức, chỉ cần họ chăm chỉ thì ít nhất họ cũng sẽ là trưởng phòng trong tương lai.
Chỉ là tin tức chưa được tiết lộ ngay lập tức, đợi nhân viên mới vào công ty rồi mới thông báo điều bất ngờ dành cho các nhân viên cũ.
Sau hai ngày bận rộn công việc, lại đến cuối tuần, thời gian tiếp nhận tư vấn tâm lý quen thuộc lại đến.
Hoắc Khải đã đã lên kế hoạch thú nhận về tình trạng sức khỏe của mình để không còn lo lắng về chuyện này nữa, nhưng nghĩ đến khả năng tiếp thu của Ninh Thần, anh vẫn phải chọn dùng đến "phương pháp điều trị" của Phan Tư Mễ để giải tỏa vấn đề một cách tự nhiên.
Sáng cuối tuần, Hoắc Khải đi đến phòng khám tâm lý của Phan Tư Mễ.
Một tuần không gặp, cô nàng bác sĩ tâm lý đã từng du học ở nước ngoài này hôm nay lại trông có vẻ phờ phạc.
"Cô bị sao vậy? Gần đây không nghỉ ngơi nổi hả?", Hoắc Khải hỏi sau khi bước lên lầu.
Hôm nay Phan Tư Mễ mặc một chiếc váy màu tím hồng, trang điểm không quá đậm, gương mặt khá quyến rũ đó lại thể hiện một sức hấp dẫn khác biệt.
Hai người lần trước ở trong phòng khám đã xảy ra chút "động chạm nho nhỏ".
Hoắc Khải không hề coi trọng nụ hôn nóng bỏng đó, trong mắt anh thì đó chỉ là sự va chạm thân thể bình thường. Không có tình cảm làm nền tảng, thì đừng nói là một nụ hôn, cho dù có tiếp xúc thân mật hơn nữa thì cũng vô nghĩa.
Nhưng đối với Phan Tư Mễ lại không phải là như vậy.
Cô ta cảm thấy rằng mình đã bị lún sâu vào người đàn ông này.
Cô ta nói muốn giúp Ninh Thần vạch trần sự cặn bã của anh, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc anh là chồng của Ninh Thần, trong lòng cô ta lại dâng lên một cảm giác phiền muộn không thể lý giải được.
Trong sự cô đơn tĩnh lặng của màn đêm, cô ta thường nhớ lại những nụ hôn của Hoắc Khải, rất nồng nàn và mạnh mẽ, khiến cả người cô ta khẽ run lên.
Một tuần qua không biết là cô ta đã mơ bao nhiêu giấc mơ. Thân mật với Hoắc Khải trong mơ sẽ luôn gây ra cảm giác áy náy vô cùng khó chịu sau khi cô ta tỉnh dậy.
Cô ta không muốn trở thành kẻ thứ ba, cô ta sẽ không bao giờ là một kẻ thứ ba, nhưng tại sao cô ta cứ nằm mơ những giấc mơ chết tiệt như vậy!
Khi nhìn thấy Hoắc Khải, nhịp tim của Phan Tư Mễ đã tăng nhanh lên rất nhiều. Cô ta hít một hơi thật sâu và cố gắng tự an ủi bản thân rằng những chuyện này đều là do tên cặn bã kia có trình độ quá cao, khiến cho ngay cả khi cô ta là một bác sĩ tâm lý thì cũng sẽ bị ảnh hưởng một cách vô thức.
Ngay cả cô ta mà cũng chịu không nổi, chẳng trách Ninh Thần lại bị người này lừa dối.
Hoắc Khải càng quan tâm, Phan Tư Mễ lại càng không coi anh ra gì. Cô ta bây giờ đã rơi vào chấp niệm, một lòng muốn vạch trần Hoắc Khải, liền nói: "Thế nào, nhìn tôi bây giờ rất xấu xí sao?"
Hoắc Khải hơi ngẩn ra, đúng là đối phương có vẻ hơi tiều tụy, nhìn qua là biết không nghỉ ngơi tốt, nhưng chuyện này cùng vấn đề xấu đẹp thì có liên quan gì chứ?