Cũng tại thằng cha Lý Phong kia,
nếu anh ta mà biết phấn đấu hơn thì
cũng đâu đến mức này.
Nếu đã cầm được tiền, Hoắc
Khải cũng không nghĩ ngợi nhiều
nữa.
Anh đi chợ mua thức ăn để nấu
mấy món mà hai mẹ con Ninh Thần
thích nhất, lúc này mới thấy cực kỳ
may mắn khi mình đã học nấu ăn từ.
cái thời còn là một cậu ấm nhà giàu,
nếu không bây giờ muốn tỏ ra ân cần
chu đáo cũng không biết phải làm Sao.
Thế nhưng buổi trưa hai mẹ con
cũng không dám lãng phí hai trăm tệ
khó khăn lắm mới có được nên buổi
trưa chỉ nấu ít mì nhạt thếch ăn cho
xong bữa.
Kể ra thì ăn nhiều sơn hải hào vị
quá, chỉ một bát mì không bỏ thêm
muối mà anh cũng cảm nhận được
phong vị khác biệt.
Nhân lúc còn nhiều thời gian,
Hoắc Khải quét tước dọn dẹp nhà
cửa từ trong ra ngoài, cái gì nên dọn
thì dọn, cái gì cần lau thì lau. Xong
xuôi đâu đó, anh mới ngồi xuống
trước máy tính.
Dù khá do dự, anh vẫn tìm kiếm
tin tức mới nhất, nhưng không hề
thấy bất cứ thông tin gì liên quan
đến mình.
Bản thân mình gặp nạn đã hai
ngày rồi, tại sao không có một chút
động tĩnh gì? Bất kể còn sống hay đã
chết, ít nhiều cũng phải có đôi lời
mới phải.
Hoäc Khải loáng thoáng nhận ra
trong chuyện này vẫn còn ẩn giấu
nhiều uẩn khúc, nhưng tạm thời
không hiểu rõ được.
Tắt trang web đi, dùng hai mươi
phút để khôi phục tâm trạng của
mình, Hoắc Khải mở giao diện làm
việc của Taobao.
Hôm qua anh dùng cả đêm để
suy nghĩ, muốn cải thiện tình hình
hiện tại thì ngoài yếu tố chính mình
ra, còn phải kiếm chút tiền phụ giúp
gia đình. Chí ít, cũng phải để cho hai
mẹ con cô ấy được ăn uống ngon
miệng chứ?
Hiện tại anh không có một xu
dính túi, đương nhiên chỉ có thể “gây
dựng sự nghiệp” nhờ Ninh Thần. Kể
ra thì cũng khá giống kẻ ăn bám đấy.
Cửa hàng Taobao của Ninh Thần
cũng bán sản phẩm giảm cân, nhưng
lượng tiêu thụ trông rất ngán ngẩm.
Sở dĩ ế ẩm như vậy, ngoài việc.
sản phẩm của cô khá bình thường
thì những yếu tố khác như tối ưu hóa
tiêu đề sản phẩm, tối ưu hóa giao.
diện bán hàng cùng việc thu hút
lượng khách trong và ngoài đều tồn
tại rất nhiều vấn đề.
Tuy Hoắc Khải chưa từng mở
cửa hàng trên Taobao, nhưng anh
hiểu tâm lý khách hàng, biết rõ tiêu
đề như thế nào, hình ảnh ra sao và.
giới thiệu sản phẩm thế nào mới thu
hút được người xem.
Sau khi sàng lọc qua tất cả sản
phẩm có trong cửa hàng, cuối cùng
Hoắc Khải chỉ giữ lại hai sản phẩm,
tất cả những thứ khác bị gỡ xuống
hết.
Sau đó anh tải phần mềm
Photoshop, tiến hành chỉnh sửa cho.
hình ảnh của sản phẩm. Ngẫm một
hồi, Hoắc Khải thêm vài tấm ảnh đời
thường của Ninh Thần đặt trên mặt
bàn vào đó, đồng thời giới thiệu đây
là chủ cửa hàng, có thể kiểm tra thân
phận của cô.
Tuy rằng trong phần giới thiệu
anh còn nói Ninh Thần từng béo đến
độ nặng 100 ki-lô-gam, nhưng tất
nhiên câu này chỉ là chém gió thôi.
Vì muốn bán hàng, không thể để tâm
nhiều điều như vậy được.
Sau một hồi chỉnh sửa, giao diện
của cửa hàng trông rất thanh mát, ở
một đẳng cấp khác hẳn so với vẻ tạp
nham rối mắt lúc đầu.
Xử lý xong phần cửa hàng, việc
còn lại là hút khách tới xem.
Năm xưa Hoắc Khải có thể đưa
một doanh nghiệp nhỏ sắp phá sản
tiến vào hàng ngũ 100 công ty mạnh
nhất toàn quốc cũng nhờ khả năng
tiếp thị vững vàng.
Làm được vài phương án tiếp thị
rồi cứ tuyên truyền theo phương án
đã có, anh tin răng không cần dùng
quá nhiều thời gian là có thể tăng
lượng khách một cách tự nhiên.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo
trên tường, đã năm giờ rưỡi chiều,
chỉ còn khoảng một tiếng đồng hồ
nữa, hai mẹ con cô ấy sẽ về nhà.
Cho dù công tác tuyên truyền
hoàn hảo đến đâu cũng cần thời
gian để nhận lại hiệu quả. Hoắc Khải
không quan tâm đến nó nữa, đứng
dậy đi vào phòng bếp, bắt đầu nấu
cơm.
Gá trắm sốt chua ngọt, tôm hùm
đất sốt cay, khoai tây sợi, đậu cô-ve
Xào thịt.
Bốn món ăn cộng thêm canh thịt
bò chua cay. Nếu không phải vì thời
gian quá ngắn, Hoäc Khải còn muốn
nấu ít mì với hấp một nồi bánh bao.
Tuy rằng bánh bao được làm
bằng máy bên ngoài rất mềm, nhưng.
căn rất bở, phải tự tay nhào bột mấy.
tiếng đồng hồ thì lúc ăn mới thấy
vừa mềm vừa dẻo.
Ninh Thần và Đường Đường vừa
mở cửa vào nhà, cả hai mẹ con sững
SỜ.
Mùi thơm xộc thẳng vào mũi
cùng mấy món ăn đang bốc khói
nóng hôi hổi trên bàn khiến họ luống
cuống chân tay. Thậm chí Ninh Thần
còn vô thức quay người nhìn lại tấm
biển số nhà trước cửa xem mình có
đi nhầm nhà không.
Hoäc Khải bưng canh chua cay
bước ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy
hai mẹ con, lập tức mỉm cười: “Đứng
đó làm gì, mau vào nhà ăn cơm
thôi!”
“Oal”, Đường Đường là người
đầu tiên có phản ứng, cô bé vui vẻ
chạy tới bên cạnh bàn tay, thò tay ra
định bốc một miếng.
“Rửa tay đã!”, Hoắc Khải giơ tay
túm được cô bé, đồng thời kéo con
bé vào phòng vệ sinh.
“Cho con ăn thử một miếng đi
Đường Đường vẫn đang giãy
giụa.
“Không được, rửa tay trước đã,
phải rèn thói quen tốt!”, Hoắc Khải
kiên quyết.
Ninh Thần đóng cửa lại, chậm
rãi bước tới, nhìn thức ăn trên bàn
mà không biết nên nói gì mới ổn.
Ngoài mấy cái đĩa và chiếc bàn
là thật, những thứ khác, sao mà
giống đồ giả thế…
Hoäc Khải từng là cậu chủ của
gia tộc lớn nên giáo viên dạy anh
nấu nướng cũng phải là đầu bếp đạt
chuẩn mời từ nhà hàng gắn sao
Michelin.
Đầu bếp ở cấp bậc này ngoài
việc nấu nướng còn chú trọng tới
bày đĩa, nếu bày không đẹp thì phí cả
món ăn.
Cho nên Hoäc Khải bày đĩa cũng
đạt đến chuẩn mực nhất định, trông
qua còn đỉnh cao hơn cả một số
khách sạn thông thường.
Ninh Thần đảo mắt nhìn xung
quanh, dường như trong nhà vẫn
giống như lúc trước, nhưng có vẻ đã
thuận mắt hơn nhiều. Chỗ nào cũng
sạch bong sáng bóng, cô giơ tay
quệt một cái bên cạnh công tắc đèn,
không có một chút bụi bặm nào.
Hoäc Khải dẫn Đường Đường đã
rửa tay sạch sẽ ra khỏi phòng vệ
sinh, thấy cô vẫn còn đứng đó bèn
bảo: “Em cũng rửa tay rồi ăn cơm
đị”
Ninh Thần nhìn thức ăn trên bàn
rồi nhìn về phía anh: “Mua ở đâu
thế?”
“Ở khu chợ phía Đông ấy!”
Ninh Thần nhìn anh rồi gặng hỏi
lần nữa: “Tôi hỏi là, thức ăn anh
bưng từ nhà hàng nào về thế?”
Hoäc Khải sững người, bấy giờ
mới hiểu ra, cô tưởng rằng anh mua
thức ăn nấu sẵn từ nhà hàng.
“Mấy món này đều do anh tự
nấu!”, Hoắc Khải giải thích.
“Anh cảm thấy tôi sẽ tin à?”,
Ninh Thần liếc mắt nhìn thức ăn trên
bàn: “Anh còn chẳng biết nấu trứng
xào cà chua, bây giờ đột nhiên nói
với tôi là anh nấu mấy món này? Tuy
rằng tôi không biết anh muốn làm gì,
nhưng anh cảm thấy thế này có
nghĩa lý gì không? Người khác không
biết bản chất của anh chứ lẽ nào tôi
còn không biết?”
Hoäc Khải nở nụ cười cay đẳng.
Anh biết Lý Phong là thăng cặn bã,
nhưng cặn gì mà cặn quá. Đến cả
khi anh muốn “cống hiến” một chút
Cũng DỊ nghị ngØ QŨ điệu, da Vậy CON
không thể nào phản bác được.
“Ngon quá ngon quái Ngon quá
đi mất! Bố ơi, bố giỏi lắm luôn!”,
Đường Đường vừa hô ầm lên vừa
quạt quạt gió vào miệng. Cá sốt
chua ngọt vẫn còn rất nóng, nhưng
cô bé vẫn không quên khen ngợi tay
nghề của Hoắc Khải. Hoắc Khải
cũng không phải tên ngốc, anh tự
biết con bé đang cố tìm lối thoát cho.
mình.
“Không cần biết ai nấu, cứ ngồi
xuống lấp đầy cái bụng trước đãt”,
Hoắc Khải nói
Ninh Thần không phản đối, tiên
cũng tiêu rồi, làm gì có chuyện
không ăn?
Gô đi rửa tay, lúc quay về vừa
vặn thấy Hoắc Khải thổi miếng cá
trên đũa rồi đút cho Đường Đường.
Nếu đặt vào hoàn cảnh mấy
năm trước, cảnh tượng này sẽ rất
ấm áp, nhưng ở thời điểm hiện tại, cô
chỉ cảm thấy anh đang diễn trò.
Ngày thường, số lần Lý Phong ăn
cơm ở nhà đếm trên đầu ngón tay,
thỉnh thoảng ăn một bữa cũng phải
chê hết cái này đến cái khác. Anh ta
ăn cơm còn cần người khác đút, làm
gì có chuyện đút cho người khác.
Nhưng Ninh Thần cũng không
phá vỡ niềm vui quây quần hiếm có
của hai bố con. Cô cầm đũa lên, gắp
một đũa khoai tây sợi bỏ vào miệng.
Rất giòn, nhưng không phải giòn
theo kiểu khoai tây sống, mùi vị cực.
kỳ ngon.
“Mẹ ơi, cá, cá! Ngon lắm luôn!
Mà không cần phải nhả xương đâu!”,
Đường Đường chỉ vào đĩa cá sốt
chua ngọt mà hô lên.
“Xương cá chiên giòn rồi, cắn là
vỡ, không sợ bị hóc đâu!”, Hoắc Khải
giải thích.
Ninh Thần không lên tiếng, chỉ
gắp một đũa bỏ vào miệng. Da cá
cháy sém, thịt cá mềm, xương cá lại
rất giòn. Có thể nấu được đến mức
này, đúng là không phải đầu bếp.
thông thường nào cũng nấu được.
Nước sốt chua ngọt được pha
chế rất ngon, khiến người ta vừa ăn
một tiếng đã thấy muốn ăn thêm rồi.
“Thế nào?”, Hoắc Khải cất tiếng
hỏi với vẻ mong chờ, ngày thường
anh nấu ăn không cần hỏi khẩu vị
được. Nhưng hôm nay, Ninh Thần và
Đường Đường có hài lòng hay không
là chuyện anh quan tâm nhất.
“Đưa số điện thoại của nhà hàng
cho tôi, sau này đến ngày sinh nhật
tôi sẽ đưa Đường Đường đi ăn!”,
Ninh Thần bình tĩnh nói.
Hoắc Khải cười khổ: “Thật sự do
anh nấu mà…”
“Không đưa thì thôi. Đường
Đường, ăn xong thì đi làm bài tập,
hôm nay giáo viên nói bài tập nhiều
lắm đấy”.
“Ờm, con biết rồi! Shhh! cay quá
nhỉ, nhưng mà ngon lắm á!”, Đường
Đường ôm bát canh chua cay mà
uống ừng ực ừng ực, thỉnh thoảng.
còn tỏ ra rất hoan hỉ khi được ăn thịt
bò.
Tuy rằng cô nhóc này ăn rất
khỏe, nhưng kiểu gì cũng phải có giới
hạn. Đợi khi ăn uống no đủ rồi,
Đường Đường lập tức bị Ninh Thần
xua đi làm bài tập.
Hoắc Khải đứng dậy trước để
thu dọn bát đũa, Ninh Thần vô tình
chạm vảo tay anh, tức rưt về.
Cô không tranh giành làm việc gì
nữa, chỉ thản nhiên nói: “Tuy rằng
không biết rốt cuộc anh muốn làm
gì, nhưng một bữa cơm tiêu tốn hai
trăm tệ không phải số tiền mà chúng
ta có thể gánh được. Chuyện như.
thế, về sau anh làm ít thôi, không có
nghĩa lý gì cả”.
Hoắc Khải biết trong lòng cô
không hề tin tưởng, nhưng anh cũng
không giải thích, chỉ gật đầu rồi bưng
bát vào bếp.