Tuy trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm nhưng Hoắc Khải cũng không nói ra ý nghĩ của mình: “Cô không làm gì sai, là anh ta sai”. “Anh nói linh tinh!”, Đường Trọng Vi bỗng quay đầu lại, quát lớn: “Anh không được nói xấu anh ấy! Anh Khải không làm gì sai hết, nhất định là tôi làm sai chuyện gì đó nên anh ấy mới cảm thấy không vui!”
Nhìn thấy Đường Trọng Vi đang kích động. Hoắc Khải thầm thở dài trong lòng.
Trong bất kỳ thời điểm, hoàn cảnh nào, Đường Trọng Vi luôn tràn đầy niềm tin vào anh, cho dù liều mạng sống cô ấy cũng sẽ bảo vệ anh.
Bình thường Hoắc Khải sẽ rất vui vì có một người con gái hết lòng vì mình, nhưng bây giờ anh rất căm ghét chuyện này.
Đường Trọng Vi không biết thứ mà mình đang bảo vệ chỉ là một kẻ giả mạo còn chân tướng thì Hoắc Khải không thể nói cho cô ấy biết.
Nếu không, theo tính cách của Đường Trọng Vi, cô ấy sẽ ngay lập tức bắt anh lại. Chuyện mà người khác không tin thì chắc chắc cô ấy càng không thể tin.
Đường Trọng Vi chỉ cảm thấy rằng, Hoắc Khải đang nói dối gạt người, cố ý bôi nhọ danh dự chồng sắp cưới của mình.
Đường Trọng Vi rất hiểu con người Hoắc Khải, Hoắc Khải cũng rất hiểu cô ấy vậy nên anh không phản bác gì thêm, chỉ nói: “Dù sao đi nữa, nếu cô uống say đến bất tỉnh nhân sự, rồi chẳng may xảy ra vấn đề gì đó vì chuyện này, cô cảm thấy có gì tốt không?”
“Anh đang hù dọa tôi?”, Đường Trọng Vi hỏi anh.
“Không phải dọa mà là tôi cảnh báo cô. Thế giới này luôn tràn ngập mối nguy hiểm, cô là bông hoa lớn lên trong nhà kính, mưa gió bão bùng không phù hợp với cô, cô cũng không cần phải trải nghiệm những chuyện này”, Hoắc Khải đáp.
Đường Trọng Vi nhìn anh một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Anh Khải cũng từng nói như vậy. Anh ấy luôn cho rằng tôi là người cần được bảo vệ. Chẳng trách, Giai Minh nói hai người rất giống nhau, đúng là rất giống!”
“Tôi lại chẳng thấy mình giống anh ta chỗ nào. Rất nhiều đạo lý con người ta đều hiểu cả, chỉ là có người nói ra, có người không muốn nói mà thôi”, Hoắc Khải đáp.
“Vậy tại sao anh lại tình nguyện nói ra? Tôi đã nói với anh rồi, bố tôi là người có tài sản cả trăm tỷ, lẽ nào anh không sợ tôi nổi giận sao?”
“Dáng vẻ tức giận của cô còn đáng yêu hơn ngày thường nhiều”, Hoắc Khải mỉm cười: “Có người nào từng nói với cô rằng bộ dạng tức giận của cô còn xinh đẹp hơn cả dáng vẻ tiểu thư đài các thường ngày không?”
Đường Trọng Vi ngây người. Thực sự đã từng có người nói câu này với cô, không phải ai khác, người đó chính là chồng sắp cưới của cô, Hoắc Khải.
Người đàn ông đang đứng trước mặt Đường Trọng Vi cũng chạc tuổi chồng sắp cưới của cô ấy. Ngoại trừ vẻ ngoài và gia cảnh thì tất cả những khía cạnh khác đều rất giống nhau.
Như câu nói ban nãy, người bình thường sẽ không nói trước mặt cô nhưng Hoắc Khải lại nói một cách rất tự nhiên.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi bớt ấm ức hơn, Đường Trọng Vi không tìm bố mẹ để nói hết nỗi lòng, cũng không tìm đám người Hoắc Giai Minh để oán trách mà ngồi máy bay cả ngàn cây số tới đây tìm anh uống rượu.
Trong lòng cô ấy luôn cảm thấy người đàn ông này càng giống anh Khải hồi trước hơn.
Sự ân cần, dí dỏm, hiểu biết sâu rộng của anh đều vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức nhắm mắt bịt tai lại là cô có thể cảm nhận được chồng sắp cưới của mình đang đứng bên cạnh.
“Uống nhiều rượu dễ hại sức khỏe, giải tỏa cảm xúc chút là được rồi, đừng làm ra chuyện gì khiến bản thân hối hận cả đời”.
Nói rồi, Hoắc Khải cầm cốc rượu trước mặt Đường Trọng Vi lên, một hơi uống sạch.
Anh không hề để bụng chuyện Đường Trọng Vi đã ngậm miệng trên vành cốc nhiều lần, kiểu tự nhiên đó giống như hai người chẳng có chút khoảng cách nào vậy.
Đường Trọng Vi thấy rõ, miệng cốc mà mình đã từng ngậm chính là chỗ mà anh đang đặt môi lên uống rượu.
Từ khía cạnh này, hai người đã có nụ hôn gián tiếp giống như trong phim truyền hình rồi.
Bốn chữ nụ hôn gián tiếp khiến sắc mặt Đường Trọng Vi bỗng ửng hồng.
Cô ấy là một người con gái rất đơn thuần, từ bé đến lớn, ngoại trừ Hoắc Khải ra, Đường Trọng Vi chưa từng cho người họ hàng khác giới nào đụng vào mình. Đừng nói là hành động thân thiết, chỉ cần lại gần một chút là cô ấy chủ động đứng xa ra.
Vậy mà hiện giờ cô ấy lại có một nụ hôn gián tiếp với người đàn ông chỉ mới gặp mặt ba lần.
Hành động này đã phá vỡ quan niệm truyền thống của Đường Trọng Vi, cũng khiến cô ấy không biết làm thế nào.
Lúc này, Hoắc Khải nói bartender pha một cốc trà giải rượu rồi đưa cho cô ấy: “Muốn uống rượu thì cũng phải để ý sức khỏe. Lát nữa tôi sẽ tìm chỗ cho cô nghỉ ngơi, cô cũng không cần phải nghĩ nhiều, thuyền đến cầu tự nhiên sẽ thẳng, chuyện gì cũng có cách giai quyết của nó. Bây giờ chuyện tồi tệ mà cô nhìn thấy chưa chắc đã là xấu. Có lúc, sự thật kỳ lạ hơn cô nghĩ nhiều”.
Đường Trọng Vi không hiểu lời anh nói, cô ấy chỉ biết được là anh đang quan tâm mình, hy vọng cô có thể yêu bản thân hơn.
Cô vô thức cầm cốc trà giải rượu đặt trên bàn lên, mùi thơm và độ ấm của cốc trà khiến lòng cô cảm thấy ấm áp, dường như bản thân đang trở về thời không cần lo lắng bất cứ thứ gì, những ngày chỉ cần đi theo sau Hoắc Khải là có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện.
Không đợi cô tỉnh táo lại, Hoắc Khải đã trả xong tiền.
Anh đứng dậy khỏi ghế, nói với Đường Trọng Vi: “Đi thôi, nghỉ ngơi một buổi chiều rồi tối tôi đưa cô đi ăn!”
Câu nói này chẳng khác nào người lớn đang nói chuyện với trẻ con, không một chút dè dặt nào cả.
Cho dù như vậy, trong lòng Đường Trọng Vi lại không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Bởi vì mọi cảm giác lúc này đều vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức khiên cô ấy không muốn từ chối.
Chỉ mới uống có ba ly wisky, cho dù có thêm đá hay không, có phải rượu thật hay không thì nó vẫn có chất cồn.
Cô ấy uống vừa nhanh, vừa vội nên khi đứng lên bỗng cảm thấy toàn thân mất sức.
May là Hoắc Khải đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy cô.
Một tay anh đỡ lấy cánh tay Đường Trọng Vi, tay còn lại đặt lên eo cô ấy.
Phần eo khá nhạy cảm bị đàn ông đụng vào khiến Đường Trọng Vi vô thức giãy giụa đôi chút.
Ngay sau đó, giọng nói trầm ấm của Hoắc Khải vang lên bên tai: “Đừng giãy giụa, cô ngã ra đây là tôi mặc kệ đấy!”
Nghe thấy giọng điệu này, trong lòng Đường Trọng Vi bỗng run lên, miệng cô như sắp bật ra câu “anh Khải”.
Cảm giác quen thuộc này khiến cô ấy ngây dại cả người.
Nhưng cô ấy biết, người đàn ông bên cạnh mình đây không phải chồng sắp cưới của mình.
Anh chỉ là một người lạ có phong cách làm việc giống với chồng sắp cưới của mình mà thôi. Nhưng sao có thể giống đến vậy chứ?
Đường Trọng Vi nghĩ không thông, cũng chẳng có ý định nghĩ nhiều.
Hầu hết sự chú ý của cô đều đặt hết lên bàn tay đang để ở eo mình.
Rượu và độ ấm từ bàn tay người đàn ông đều khiến cô có chút không thoải mái nhưng lại chẳng muốn thoát ra.
Cô ấy cứ mơ màng như thế mà để Hoắc Khải đưa ra khỏi quán bar.
Xung quanh Thanh Ba có rất nhiều khách sạn, có cả khách sạn năm sao cao cấp nữa.
Hoắc Khải thuê một căn phòng trong chuỗi khách sạn năm sao khá nổi tiếng để Đường Trọng Vi ở.
Đường Trọng Vi có chút say, nhưng vẫn chưa mất hết ý thức. Cô ấy biết người đàn ông này đặt phòng cho mình, còn là một căn phòng rất lớn nữa: “Nếu như anh dám bắt nạt tôi, tôi gọi người cho anh xem!”
“Cô nghĩ nhiều rôi”, Hoắc Khải dìu cô ấy vào trong phòng, giúp cô ấy cởi giày và tất, sau đó bật điều hòa, đắp chăn cho Đường Trọng Vi rồi nói: “Ngoan ngoãn nằm yên, tôi đi lấy chút nước cho cô rửa mặt”.
Nói rồi, Hoắc Khải quay người đi vào nhà vệ sinh.
Vài phút sau, anh cầm chiếc khăn mặt xấp qua nước ấm đi ra, giúp Đường Trọng Vi lau mồ hôi trên mặt.
Động tác dịu dàng và thuần thục này khiến Đường Trọng Vi càng cảm thấy thân thuộc hơn, cô lên tiếng hỏi trong mơ hồ: “Anh không phải anh Khải sao?”
Hoắc Khải hơi ngưng động tác lại, sau đó tiếp tục: “Cô cho là phải thì là phải!”
Đường Trọng Vi ồ một tiếng, giọng nói từ từ nhỏ dần: “Thật hy vọng bây giờ anh Khải là...”
Còn chưa nói hết, giọng nói của Đường Trọng Vi đã biến mất.
Hoắc Khải liếc nhìn, cô gái ngây thơ này ngủ rồi.
Điều này khiến anh phải bật cười, ở cùng với một người đàn ông xa lạ trong hoàn cảnh lạ lẫm mà cứ thế ngủ được sao?
Nên nói là gan cô ấy lớn hay là vì mình nhận được sự tin tưởng cao của cô ấy nhỉ?
Mặc kệ thế nào, Đường Trọng Vi luôn là một trong những người Hoắc Khải quan tâm nhất.
Sau khi nhìn thấy cô ấy ngủ rồi, Hoắc Khải vẫn nhíu chặt mày, ánh mắt bắt đầu trầm xuống.
Người quen nhà họ Hoắc đang bị kẻ giả mạo kia xa lánh, điều này có nghĩa là các cuộc đấu tranh nội bộ đang tiếp diễn và không ít người gặp phải chuyện như Đường Trọng Vi.
Bạn bè thân thích đang nhận được những đãi ngỗ không công bằng. Là cậu cả của nhà họ Hoắc, Hoắc Khải sao có thể nhịn được.
Anh buộc phải giành được nhiều tài nguyên để chống lại kẻ giả mạo kia.
Có điều nhìn theo một góc độ khác, mọi hành động của kẻ giả mạo cũng đem lại cho Hoắc Khải chút manh mối.
Những người bị kẻ giả mạo kia xa lánh về cơ bản không có khả năng là người hại anh, nếu không những người đó phải nhận được đãi ngộ tốt hơn mới đúng.