Tính đến thời điểm hiện tại, Cơ Hương Ngưng không rõ rốt cuộc người đàn ông này đã khôi phục trí nhớ hay chưa. Nếu anh nhớ được mọi chuyện trước đó, làm sao có thể làm việc nghiêm chỉnh như vậy được.
Bất kể nghĩ theo chiều hướng nào, Cơ Hương Ngưng vẫn không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như thế này, tất cả mọi thứ dường như không giống lắm với suy nghĩ của cô.
Điều này khiến cô đột nhiên rất nóng lòng muốn gặp Hoắc Khải rồi tìm hiểu xem rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì.
Cô là người không thể chấp nhận nổi một hạt cát trong mắt mình, cho dù sự việc năm đó hơi phức tạp, cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng tới tâm thế của bản thân.
Nhưng tạm thời cô vẫn chưa hạ quyết tâm, dường như Hoắc Khải cũng không muốn nói chuyện khác với cô, anh chỉ nói có cuộc gọi khác đang gọi tới rồi cúp máy.
Câu này không phải lấy cớ mà thực sự có cuộc gọi khác đang gọi tới, mà người gọi tới còn là người mà Hoắc Khải cực kỳ để tâm.
Sau khi nhận cuộc gọi, giọng nói của Đường Trọng Vi từ bên trong vọng ra: “Anh đang ở đâu?”
Giọng nói của cô hiển nhiên không giống với mọi khi, Hoắc Khải có thể nghe ra được tình trạng khác thường này, bèn hỏi: “Ở một quán trà, có chuyện gì thế?”
“Có thời gian uống rượu với tôi không?” Giọng nói của Đường Trọng Vi thoáng run rẩy: “Tôi vừa xuống máy bay”.
“Vừa xuống máy bay? Cô tới chỗ tôi à?”, Hoắc Khải sững sờ hỏi lại.
Đường Trọng Vi không phải người thích đi du ngoạn khắp nơi, bình thường trừ lúc có hẹn cùng bạn thân hoặc rảnh quá đến phát chán, nếu không cô sẽ ở nhà học đàn, vẽ tranh, hoặc tới nhà tìm Hoắc Khải nói chuyện.
Từ điểm này, cô ấy có thể được coi là một người thích ru rú trong nhà.
Lần đầu tiên thấy cô ấy ngồi máy bay vượt qua ngàn dặm tới tìm người khác uống rượu.
Nếu Hoắc Khải vẫn là cậu chủ nhà họ Hoắc thì điều này chẳng có gì lạ, dù sao trước nay Đường Trọng Vi luôn có tình cảm sâu đậm với anh. Nhưng Hoắc Khải bây giờ chỉ là Lý Phong, mức độ thân quen của anh và Đường Trọng Vi còn không bằng Hoắc Giai Minh.
Cho dù muốn tìm người uống rượu, cũng không nên tìm tới đây.
Hoắc Khải thoáng nghĩ ngợi, lập tức nghĩ ngay tới một khả năng, Đường Trọng Vi bị người ta bắt nạt rồi.
Nếu không phải vì bị bắt nạt, hoặc vì tâm trạng quá buồn bực, cô không thể nào chạy tới đây được. Chỉ vì tính cách, giọng nói, thói quen vẫn giống hệt như lúc trước, dù thay đổi gương mặt.
Một cô gái đơn thuần chưa hiểu rõ sự đời như Đường Trọng Vi, lúc ấm ức sẽ muốn tìm người mà mình ỷ lại nhất, điều này cũng rất bình thường.
Nghĩ như thế, Hoắc Khải không có lý do gì để từ chối, bèn hỏi: “Cô định đến đây thế nào? Đi taxi à?”
“Ừm!”
“Bảo tài xế taxi tới chỗ tôi, uống rượu thì thôi khỏi, uống chén trà đi”, Hoắc Khải nói.
“Không, tôi muốn uống rượu!”, hiếm khi thấy Đường Trọng Vi cố chấp như thế.
Đương nhiên, bình thường rất ít khi thấy cô cố chấp, vì về cơ bản cô luôn nghe theo yêu cầu của Hoắc Khải, không hề có ý kiến cá nhân gì đáng nói. Nhưng bây giờ Hoắc Khải không phải cậu chủ nhà họ Hoắc, mà chỉ là một nhân vật tép riu chẳng hề tiếng tăm.
Trước mặt anh, Đường Trọng Vi muốn cố chấp với suy nghĩ của mình cũng rất bình thường.
Biết tâm trạng của Đường Trọng Vi không vui nên Hoắc Khải cũng không nói nhiều: “Được rồi, vậy cô cứ đến quán trà tìm tôi trước, sau đó cùng nhau đi uống rượu”.
Uống rượu không phải chuyện gì xấu xa, huống hồ có Hoắc Khải trông chừng, không sợ Đường Trọng Vi uống nhiều sẽ gặp chuyện.
Sau đó, anh báo địa chỉ quán trà cho Đường Trọng Vi.
Bốn mươi phút sau, một chiếc taxi đỗ lại trước cửa quán trà. Đường Trọng Vi từ trên xe bước xuống, Hoắc Khải liếc qua đã biết, cô mới khóc.
Đôi mắt trước giờ tràn đầy vẻ lanh lợi, bây giờ lại như người mất hồn, đã vậy còn hơi sưng.
Đường Trọng Vi biết anh nhận ra nên vô thức dụi dụi mắt: “Lúc đến đây bị bụi bay vào mắt”.
Hoắc Khải “ừm” một tiếng, không hỏi cô đã chịu ấm ức gì, cũng không hỏi đi đường có vất vả hay không, chỉ nói: “Đi nào, tôi dẫn cô đi uống rượu”.
Hai người lên xe của Hoắc Khải, đi thẳng tới một quán rượu mà Google Maps dẫn đường.
Vào thời điểm này, số quán rượu đang kinh doanh cực kỳ ít, dù sao thì ở Trung Quốc, quán rượu luôn là danh từ thay thế cho “cuộc sống về đêm”.
Đường Trọng Vi cố tình chọn một quán rượu thanh tĩnh mở cửa suốt hai mươi tư giờ, sẽ không quá ồn ào, bầu không khí uống rượu cũng khá hơn đôi chút.
Khi họ vào trong, khách trong quán rất ít, cũng không có nhân viên phục vụ đón khách, chỉ có một nhân viên pha chế đang đứng sau quầy bar lướt điện thoại.
Hoắc Khải gõ nhẹ xuống mặt quầy: “Cho hai cốc bia!”
Nồng độ cồn của bia khá thấp, không dễ say.
Thế nhưng Đường Trọng Vi lập tức lắc đầu: “Tôi không uống bia, tôi muốn uống rượu nồng độ cao!”
Hoắc Khải nhìn cô ấy, qua vài giây, anh nói với nhân viên pha chế: “Hai ly Whiskey thêm đá!”
Loại rượu thường thấy này không hề hiếm gặp trong các quán rượu.
Nhân viên pha chế rót hai ly Whiskey, thêm đá rồi đẩy tới trước mặt họ.
Đường Trọng Vi cầm một ly trong số đó, chạm nhẹ vào ly của Hoắc Khải: “Cạn ly!”
Nói xong, cô ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Nồng độ của Whiskey không quá thấp, chí ít cũng phải bốn mươi độ, đối với người không biết uống thì đây đã là nồng độ cao rồi.
Đường Trọng Vi thuộc dạng người có tửu lượng không tốt, bình thường dù uống rượu cũng chỉ uống rượu vang.
Tuy rằng ly Whiskey thêm đá này đã giảm bớt nồng độ cồn, nhưng suy cho cùng vẫn là rượu trắng, cộng thêm kiểu uống quá mãnh liệt, một hớp dốc cạn khiến cảm giác và mùi vị nồng đượm làm cô sặc, lập tức ho khù khụ.
“Đừng uống vội như thế, uống từng hớp nhỏ thôi mới thú vị”, Hoắc Khải nói.
“Có gì mà thú vị?” Đường Trọng Vi bị sặc đến độ mặt mũi đỏ ửng, nhưng vẫn gân cổ nói với nhân viên pha chế: “Thêm ly nữa!”
Hoắc Khải không khuyên cô uống ít thôi, vì anh biết, cô gái nhà hàng xóm mà anh coi như em gái chạy tới đây để kiếm cơn say.
Uống say là một cách trút bỏ cảm xúc, chỉ cần không gây hại cho bản thân, không làm tổn thương người khác, vậy thì không thành vấn đề.
Nhân viên pha chế rót thêm một ly Whiskey đưa cho cô, Đường Trọng Vi vẫn uống một hơi cạn đáy, sau đó đòi thêm ly nữa.
Hoắc Khải uống cùng cô hai ly, đợi khi ly thứ ba được đưa tới, anh mới hỏi: “Cô đến đây có ai biết không?”
“Làm sao phải cho người ta biết? Cho dù họ biết thì đã làm sao? Không quan trọng!”, không biết nghĩ tới điều gì, Đường Trọng Vi cắn răng nói như vậy.
“Xem ra cô rất tức giận nhỉ?”, Hoắc Khải hỏi.
“Không, tôi không tức giận!”, Đường Trọng Vi uống cạn luôn ly rượu thứ ba trong một hơi. Uống liền lúc ba ly rượu khiến trong bụng cô như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Hơi rượu nhanh chóng bốc lên khiến toàn thân cô đỏ nhừ như con tôm luộc.
Hơi men bốc lên, ý thức của Đường Trọng Vi cũng không còn rõ ràng như trước nữa. Khi đòi thêm ly rượu thứ tư, cô nhìn về phía Hoắc Khải và hỏi: “Anh thấy tôi có đẹp không?”
Hoắc Khải gật gật đầu: “Đương nhiên rất đẹp.”
“Vậy tôi có khiến người ta yêu mến không?”
“Đương nhiên!”
“Bố tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty quốc tế Đường thị, tài sản cả trăm tỷ, anh nói xem hoàn cảnh gia đình tôi có nghèo không?”
“Không nghèo!”
“Thế tại sao anh Khải đột nhiên đối xử lạnh nhạt với tôi thế? Tôi không biết mình đã làm gì sai, rõ ràng tôi chẳng làm gì cả!”, Đường Trọng Vi nói rồi đột nhiên khóe mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói: “Chẳng hiểu tại sao nữa, tôi hoàn toàn không hiểu tại sao anh ấy đối xử với tôi như thế, rốt cuộc tôi đã làm gì khiến anh ấy không vui? Tôi chỉ muốn gặp anh ấy thôi... Chỉ muốn trò chuyện cùng anh ấy...”
Hoắc Khải nghe xong đã hiểu ra, dáng vẻ của Đường Trọng Vi hoàn toàn là vì bị kẻ giả mạo kia chọc giận.
Tuy rằng không biết rốt cuộc kẻ giả mạo kia đã làm gì khiến cô gái này đau buồn đến vậy, nhưng đại khái cũng đoán được bảy tám phần.
Trước kia Hoắc Giai Minh từng nói, kẻ này xa cách với những người thân cận, thay đổi người phụ trách của văn phòng tổng giám đốc, cho thấy rốt cuộc thì kẻ giả mạo vẫn cứ là giả mạo thôi.
Cho dù bề ngoài của hắn ta giống anh đến đâu thì suy cho cùng vẫn thấy chột dạ, chỉ có thể xa cách với những người có thể nhìn ra manh mối.
Trong số những người này, không cần nghi ngờ gì, Đường Trọng Vi là người hiểu Hoắc Khải nhất.
Kẻ giả mạo muốn bình yên vô sự tiến hành kế hoạch về sau thì cách xa Đường Trọng Vi là lựa chọn tốt nhất.
Tuy rằng cũng cảm thấy tức giận vì kẻ giả mạo chọc giận Đường Trọng Vi đến mức này, nhưng mặt khác, Hoắc Khải cũng thở phào một hơi.
Bởi vì như thế thì kẻ giả mạo không thể lợi dụng được Đường Trọng Vi.
Tuy rằng bản thân anh coi Đường Trọng Vi như em gái, nhưng trước kia dù sao hai người cũng từng có hôn ước. Nếu không vì bất ngờ này, có lẽ chỉ còn cách ngày tiến vào lễ đường không xa đâu.
Nếu đã như thế, làm sao Hoắc Khải muốn trơ mắt nhìn Đường Trọng Vi bị kẻ giả mạo kia bế lên giường chứ.
Bây giờ kẻ giả mạo chủ động xa cách Đường Trọng Vi, anh thấy đây là chuyện tốt.