Hoắc Khải nói ra được chuyện đó chứng tỏ rằng anh không phải kẻ giả mạo. Còn tại sao thân thể, tướng mạo và giọng nói của anh lại thay đổi đến vậy thì cậu ta chẳng buồn quan tâm.
Với Vương Vũ Hành, sư phụ của cậu ta chính là thần, chuyện gì cũng làm được. Nếu đã vậy thì thay đổi giọng nói và vẻ ngoài có tính là gì?
Từ điểm này, ta có thể nói Vương Vũ Hành chắc chắn là một người hâm mộ điên cuồng của Hoắc Khải.
Mấy năm qua, vì để được gặp lại Hoắc Khải một lần nữa, cậu ta đã phải trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm.
Nguồn tiền nóng lớn trong mắt người khác được lấy về bằng cách dựa vào một lượng lớn tiền vốn để đánh lén cổ phiếu của người khác, nhưng trên thực tế thì chuyện này nguy hiểm vô cùng.
Cậu ta ăn lợi trên đồng cổ phiếu của người khác, lúc lên lúc xuống, chẳng lẽ đám sếp lớn kia sẽ nhẫn nhịn chắc?
Gọi người đến đánh u đầu còn là nhẹ đấy, nặng hơn còn có thể khiến cậu ta trở nên tàn phế, thậm chí là mất mạng.
Người ta có thể vì một trăm ngàn mà cũng dám giết người, đằng này là lợi nhuận tận mấy trăm triệu cho đến mấy tỉ.
Kể cả những nhà đầu tư nhỏ lẻ cũng hận tiền nóng đến tận xương tủy.
Nếu may mắn đi theo thì còn kiếm được chút lời, còn không thì khi mấy cái giới hạn giá xuống cùng rơi vào đầu thì có chạy cũng chạy không kịp.
Những năm qua, Vương Vũ Hành bị không ít người theo dõi và tấn công.
Cậu ta nhờ vào sự may mắn và nhanh trí nên lần nào cũng thoát thân được.
Nhưng có mấy lần cậu ta đã bị cấp dưới bán đứng, phản bội, ôm tiền bỏ trốn, suýt chút nữa thì không đứng dậy nổi.
Những khó khăn này chẳng khiến Vương Vũ Hành có ý định bỏ cuộc. Cho đến bây giờ, cậu ta vẫn rất ổn và còn trở thành một người chơi tiền nóng có danh tiếng.
Mục đích của cậu ta không phải là kiếm tiền, nói cách khác thì không chỉ đơn giản là kiếm tiền mà nhiều hơn là muốn chứng minh bản thân không hề phụ lòng mong mỏi của sư phụ!
Hiện giờ, khi cuối cùng cũng đã gặp được người mà mình muốn gặp, Vương Vũ Hành kích động vô cùng.
Cậu ta nhìn Hoắc Khải, hưng phấn đến nỗi không nói nên lời.
Mà Hoắc Khải thì lại bật cười và nói: “Mấy năm qua đi mà cậu vẫn bộp chộp như cũ, chẳng trường thành gì cả”.
Nếu để người nào quen thân với Vương Vũ Hành nghe được câu này thì chắc là sẽ cười đến đau ruột mất.
Một người chơi tiền nóng nổi danh mà lại bị nói là bộp chộp?
Nhưng Vương Vũ Hành lại không hề phản bác, lúc Hoắc Khải nói thì cậu ta chỉ lúng túng cười và gãi đầu khiến mái tóc vốn đã rối tung kia của mình càng trở nên loạn hơn.
“Tại vì gặp được thầy cho nên em vui quá thôi ạ”, Vương Vũ Hành cười khà khà.
“Ừ, bao nhiêu năm rồi mà, cậu cũng coi như có chút thành tích. Tôi còn phải cảm ơn cậu vì chuyện dược phẩm Trường Tín lần trước nữa ấy”, Hoắc Khải nói.
“Thầy khách sáo quá! Nếu không nhờ sự dạy dỗ của thầy thì em cũng sẽ chẳng được như ngày hôm nay đâu! Đừng nói là một công ty Trường Tín, cho dù là những công ty có giá trị hàng trăm tỉ trên thị trường kia, chỉ cần thầy ra lệnh thì em cũng sẽ hốt gọn luôn!”, Vương Vũ Hành tự tin thề thốt.
Lời nói của cậu ta tràn đầy tự tin, như thể là làm những chuyện mà người bình thường khó tưởng tượng được như thế cũng dễ như trở bàn tay.
Hoắc Khải không hề nghi ngờ sự tự phụ của cậu ta. Tuổi trẻ điên cuồng, nếu không có chút dã tâm nào thì cuộc đời thật quá nhàm chán.
Huống hồ Vương Vũ Hành cũng chẳng phải đang nói dóc. Công ty dược Trường Tin mặc dù chỉ là một công ty mới lên thị trường của sàn NEEQ, so với các xí nghiệp lớn đã đứng vững trên sàn thì còn kém xa, nhưng Vương Vũ Hành còn chưa phát huy toàn lực mà đã có thể xử lý được cái công ty của Vương Trường Tín rồi.
Cũng vì Hoắc Khải không muốn đuổi giết đến cùng, nếu không cứ để Vương Vũ Hành ở đó thêm vài ngày nữa thì nhà Vương Trường Tín không chỉ đơn giản là bị chặt đứt đôi đâu mà có khi còn bị rút xuống còn 1/10 ấy chứ.
“Nếu cậu không bận việc gì thì đến nhà tôi làm bữa đi, gặp luôn cả cô nữa”, Hoắc Khải nói.
“Thầy kết hôn rồi ạ?”, Vương Vũ Hành kinh ngạc, cũng tò mò hỏi: “Là công chúa nhà ai mà lại khiến thầy tự nguyện rơi vào nấm mồ của tình yêu vậy ạ?”
“Hôn nhân chưa bao giờ là nấm mồ tình yêu hết. Mà dù có phải, thì cũng là của người khác. Khi cậu tìm được người mình yêu thì sẽ hiểu thôi”, Hoắc Khải cười nói.
Những năm trước, anh cứ luôn cho rằng cả đời này bản thân sẽ chẳng kết hôn. Cho dù sau này có đính hôn với Đường Trọng Vi thì anh cũng không nghĩ rằng hôn nhân có liên quan gì đến tình yêu.
Đường Trọng Vi là công chúa của tập đoàn Đường Thị. Đính hôn với cô ấy chỉ đơn giản là vì lợi ích gia tộc. Hoắc Khải luôn chỉ coi Đường Trọng Vi như em gái mình.
Nhưng sau khi sống lại, anh đã gặp được Ninh Thần, gặp được con gái của mình – Đường Đường.
Hai mẹ con cô khiến anh hiểu ra đâu mới là gia đình thật sự, cũng khiến anh biết được, khi anh thật sự yêu một ai thì sẽ không còn thấy sợ hôn nhân nữa.
Vương Vũ Hành còn trẻ, có lẽ còn vì công việc mà không thể đi yêu ai, cho nên không có nhiều hy vọng về hôn nhân cũng là điều bình thường.
Hai người vừa uống trà trong quán vừa nói chuyện.
Thỉnh thoảng hai người cũng nhắc đến chuyện quá khứ. Câu trả lời của Hoắc Khải càng khiến Vương Vũ Hành xác nhận rằng đây chính là thầy của mình.
Cho dù có đổi thành dáng vẻ nào, giọng nói gì, thì ngữ khí, thần thái và cách nói chuyện của anh vẫn không thay đổi.
Hàn huyên khoảng hơn một tiếng, trà cũng được thay hai lượt, Hoắc Khải xem đồng hồ thì thấy đã đến giờ đi đón Đường Đường tan học, bèn gọi Vương Vũ Hành đi cùng.
Biết Hoắc Khải đã có cả con, Vương Vũ Hành càng thêm kinh ngạc. Nhất là khi nói Đường Đường đã gần tám tuổi thì cậu ta lại càng ngơ ngác hơn.
Từ hồi quen thầy thì thầy vẫn còn một mình, thế mà mới mấy năm trôi qua, con gái thầy đã gần lên tám rồi?
Là do Hoắc Khải âm thầm giấu kín hay là “đổ vỏ” trong truyền thuyết, Vương Vũ Hành không dám hỏi.
Sự kính trọng của cậu ta với Hoắc Khải đã trở nên sâu sắc từ bao nhiêu năm trước. Cho dù bản thân có đạt được thành tựu cỡ nào thì trong lòng vẫn luôn kính nể Hoắc Khải như cũ.
Hoắc Khải cũng không định giải thích gì, bởi vì chuyện này quá phức tạp, không thể giải thích rõ chỉ trong mấy câu qua loa được.
Ra khỏi quán trà, Hoắc Khải đưa Vương Vũ Hành đến trường học.
Vương Vũ Hành cũng không quá ngạc nhiên khi thấy Hoắc Khải lái một con Mercedes – Benz E Class.
Cấp độ của thầy đã vượt qua người bình thường rồi. Đừng nói là một con E Class, cho dù thầy có đi xe đạp thì cậu ta cũng chẳng thấy lạ.
Nhưng lúc mở cửa xe ra, cậu ta lại cảm giác được một cảm giác bị thăm dò khó mà tả được.
Kinh nghiệm vượt qua nguy hiểm suốt bao nhiêu năm đã khiến Vương Vũ Hành có một trực giác cực kỳ mẫn cảm với nguy hiểm.
Cậu ta xoay đầu theo bản năng, nhìn theo hướng bị theo dõi thì thấy một người đàn ông ở đó.
Người này nhìn có vẻ lớn tuổi hơn cậu ta, tướng mạo cao lớn, khuôn mặt sáng sủa nhưng lại hơi lạnh lùng. Dáng vẻ nghiêm túc đứng ở bên đường đối diện giống như một con bù nhìn vô cảm vậy.
Nhưng Vương Vũ Hành có cảm giác là nếu bản thân dám có bất cứ hành động nào khiến cho thầy mình gặp nguy hiểm thì người đó sẽ đến đây và giết chết cậu ta với tốc độ nhanh nhất.
Hoắc Khải cũng thấy người đàn ông đó, cũng nhận ra sự khác thường của Vương Vũ Hành, bèn nói: “Đó là Đường Thế Minh, một người từng học võ, đánh đấm rất giỏi đấy”.
“Đó là vệ sĩ của thầy ạ?”, Vương Vũ Hành hỏi.
“Cũng tính là vậy đi”, Hoắc Khải gật đầu đáp.
Theo di chúc của giáo sư Triệu Vĩnh An, Đường Thế Minh lựa chọn đi theo và bảo vệ Hoắc Khải. Cùng lúc đó, anh ta cũng học được những đạo lý mà bản thân không được học khi ở cạnh người khác.
Theo lý mà nói, anh ta nên làm tài xế của Hoắc Khải để đi theo anh mọi lúc.
Nhưng Hoắc Khải lại cho rằng, bản thân không đến mức cần đến một tài xế, như vậy hơi phô trương. Huống hồ rất nhiều người đã gặp Đường Thế Minh và đều đã biết anh ta rất lợi hại.
Những kẻ đó nhìn thấy anh ta là đã không dám ra tay rồi.
Như vậy tuy dọa được một đám người, nhưng chưa hẳn là đã có lợi.
Kẻ địch trốn trong bóng tối không hề dễ đối phó như khi đứng ở ngoài sáng.
Vì vậy, Hoắc Khải cho Đường Thế Minh lui về sau, khi cần thì mới xuất hiện. Lúc không cần thiết, anh ta cứ làm một người bình thường là được.
Đường Thế Minh cũng rất nghe lời, không cần biết là nghe lời giáo sư Triệu Vĩnh An hay là Hoắc Khải. Tóm lại thì Hoắc Khải bảo anh ta ẩn náu, anh ta ít nhất cũng không chủ động lộ diện nữa.
Hôm nay đơn giản là vì anh ta cảm nhận được mùi của nguy hiểm từ trên người của Vương Vũ Hành cho nên mới ra mặt.
Cái mùi này chỉ có những người đã nằm ở bờ vực của nguy cơ suốt nhiều năm thì mới có.
Khi chưa biết được đối phương là bạn hay thù, có làm gì uy hiếp đến tính mạng của Hoắc Khải hay không thì Đường Thế Minh chỉ có thể đứng ra để dọa đối phương.
Nhận được câu trả lời của Hoắc Khải, Vương Vũ Hành cũng không hỏi vì sao là vệ sĩ mà lại đứng ở bên đường đối diện chứ không đi theo sát bên cạnh nữa.
Thầy đã sắp xếp thì chắc chắn phải có lí do, phận làm học trò thì không cần phải biết quá nhiều.
Hoắc Khải khởi động xe và từ từ rời đi.