Trong lòng Giản Tư Tư, sớm đã kính nể Hoắc Khải như thần. Học sinh trước nay đều là một cá thể rất đơn thuần, tiếp xúc với thế giới chưa được sâu, chưa có quá nhiều nhận thức thông thấu về thế giới này. Bởi vì hiểu được ít, cho nên họ rất dễ bị mông lung, cũng rất dễ sùng bái người khác.
Nhất là con gái trời sinh đã cảm tính, khiến họ càng dễ nảy sinh cảm giác ỷ lại người khác.
Giản Tư Tư chính là như vậy. Cô ấy quá tin tưởng Hoắc Khải, cho nên anh nói có vấn đề thì cô ấy chắc chắn sẽ không tin người khác nửa chữ.
Quản lý Trương ngoan cố không chịu thừa nhận, không khác nào tự chuốc lấy khổ. Đợi sếp tìm ra vấn đề cụ thể thì anh ta sẽ toi đời!
Giản Tư Tư tin tưởng tuyệt đối chuyện này.
Mà quản lý Trương cũng vô cùng tin tưởng vị kỹ thuật sư già của mình, cho rằng Hoắc Khải không thể nào tìm ra vấn đề gì.
Hai bên đều có người đáng để mình tin tưởng, nếu nói bây giờ họ mỗi người một ý, thì chẳng thà bảo rằng họ đang so xem người đứng sau mình ai giỏi hơn mà thôi.
Hoắc Khải cầm lấy cái đèn pin chiếu sáng, lại dùng tua vít gõ chỗ này xem chỗ kia, trên bề mặt thì không nhìn ra có vấn đề gì.
Động cơ không có dấu vết thấm dầu, cũng không thấy mùi gì khó ngửi. Từ phản ứng của chân ga có thể thấy, vấn đề nhiều khả năng xuất hiện ở chỗ khác.
Hoắc Khải suy tính một lúc rồi lại men theo những chỗ có liên quan đến động cơ kiểm tra lại một lượt.
Nhân viên kỹ thuật bên cạnh thấy sự chú ý của anh rời khỏi động cơ thì trong lòng thầm thở phào một hơi.
Bởi vì cậu ta biết, vấn đề của chiếc xe này chính là nằm ở chỗ động cơ. Nếu không nhìn ra được vấn đề gì ở động cơ mà đi tìm chỗ khác, đó chính là lãng phí thời gian một cách vô ích.
Sau khi cậu ta đối mắt với quản lý Trương xong thì hai người đều mỉm cười hiểu ý.
Nhưng hai người họ không hề hay rằng, trình độ hiểu biết của Hoắc Khải đối với xe đã cao thâm đến mức độ nào.
Một bộ động cơ từ khi xuất xưởng đến lúc được thay đổi, cho dù có làm tinh tế đến mức nào cũng không thể hoàn toàn che mắt người khác.
Người khác không nhìn ra, đó là vấn đề về kĩ thuật, hoặc có thể nói là xem không đủ tỉ mỉ, nhưng Hoắc Khải không giống vậy.
Anh tìm nguyên nhân không chỉ đơn thuần là xem bằng mắt, mà nhiều lúc là cầm tua vít đi gõ nhẹ vào các bộ phận.
Đại khái là khi gõ đến van tiết lưu, động tác của Hoắc Khải hơi dừng lại một chút.
Âm thanh khi gõ vào chỗ này cảm thấy không được thuận tai cho lắm. Anh lấy dụng cụ chuyên nghiệp mở nắp van tiết lưu ra.
Cậu nhân viên kỹ thuật trẻ ở bên cạnh nói: “Người anh em, nếu anh cứ động tay động chân như thế này, có việc gì thì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy nhé”.
Hoắc Khải không thèm để ý đến cậu ta mà thuần thục mở nắp van tiết lưu ra. Bên trong rất sạch sẽ, không hề có dấu vết của việc đã qua sử dụng.
Nhưng vẫn là câu nói ấy, có những khi chỉ dùng mắt nhìn là không có tác dụng gì.
Hoắc Khải vươn ngón tay ra, sờ lên chỗ van tiết lưu, rồi đưa lên mũi ngửi.
Trừ mùi xăng dầu được sản sinh tự nhiên trong động cơ, còn có một mùi rất hiếm khi gặp.
Mùi này thường đến từ nước rửa van tiết lưu, không có màu sắc, cũng rất dễ bị hấp hơi.
Nếu lái chiếc xe này thêm mấy ngày nữa thì mùi này sẽ hoàn toàn biến mất. Tuy nhiên, khi nhân viên kỹ thuật Hoàng tiến hành bảo dưỡng khoang máy, mặc dù đã làm sạch dấu vết từng sử dụng trên van tiết lưu nhưng lại quên mất không khởi động xe, chất lỏng bay hơi rất chậm trong trạng thái đóng kín, mà cho dù chất lỏng có nay hơi rồi thì thể khí cũng không có nơi nào để thoát ra.
Cho nên Hoắc Khải đã ngửi thấy mùi này.
Anh lập tức hiểu ra mình không phải là người đầu tiên lái chiếc xe này. Nói chính xác hơn thì Giản Tư Tư đã trở thành chủ nhân đời thứ hai của chiếc xe rồi, bởi cho dù cửa hàng 4S có từng lái chiếc xe trong một khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không cẩn thận đến mức cố ý đi làm sạch van tiết lưu.
Khả năng duy nhất chính là chiếc xe này đã được sử dụng trong một thời gian dài.
Một chiếc xe đã qua tay mấy đời chủ còn đem về bán, chứng tỏ xe này cũng gần như mới tinh.
Vậy tại sao một chiếc xe như thế lại phải đổi chủ xe?
Ánh mắt của Hoắc Khải lại lần nữa dời đến động cơ xe.
Nơi dễ xuất hiện hỏng hóc nhất của một chiếc xe mới đến tay, có khả năng chính là ở động cơ, bởi vì đây là trái tim của cả chiếc xe, cũng là nơi tinh vi nhất của nó.
Nhưng động cơ nhìn thì lại có vẻ không vấn đề gì, cũng không có bất kỳ dấu vết nào của việc tháo lắp, có thể khẳng định rằng đây chính là một động cơ hoàn toàn mới.
Sau khi trầm tư suy nghĩ một lúc, thì Hoắc Khải lại bỏ đèn pin và tua vít xuống, một tay anh ấn lên động cơ, một tay khác thì lại mò kiếm cẩn thận khắp động cơ.
Động tác của anh vô cùng chậm rãi, thậm chí vì để cho các giác quan cảm nhận được rõ ràng hơn mà còn cố tình hơi híp mắt lại.
Quản lý Trương và cậu nhân viên kỹ thuật trẻ tuổi kia thấy anh lại mò về động cơ thì trong lòng giật thót. Không lẽ tên này đoán ra được chuyện gì rồi?
Nhưng lúc nãy anh đã mở van tiết lưu ra rồi mà, hơn nữa van tiết lưu đã được làm sạch, căn bản là nhìn không ra được bất kỳ vết tích nào hết.
Hoắc Khải không tiêu tốn quá nhiều thời gian trên động cơ, rất nhanh đã sờ được nơi khắc số hiệu của nó.
Ngón tay anh chầm chậm quét qua số hiệu từ đầu đến cuối, sau đó dừng lại.
Hoắc Khải hơi cúi đầu, nhìn số hiệu động cơ gần như mới cứng đó, biết được rằng mình đã tìm ra vấn đề nằm ở đâu.
Tuy rằng thủ đoạn của vị kỹ sư già đó trong cửa hàng 4S đã có kỹ thuật như thần, sửa đi số hiệu vốn có trên động cơ, nhưng ông ta cũng chỉ là con người, có làm tinh tế đến đâu đi chăng nữa cũng khó mà so được với độ hoàn mỹ của máy móc.
Số hiệu của động cơ là do nhà máy dùng máy móc khắc thành, từng nét từng nét gần như y hệt nhau. Còn vị kỹ sư già kia tay nghề đã rất tinh vi rồi, nhìn bằng mắt thường gần như không thấy được khuyết điểm nào.
Nhưng khi Hoắc Khải dùng ngón tay tỉ mỉ cảm nhận nó thì lại phát hiện, ký tự đầu tiên với hai ký tự sau cùng có sự chênh lệch nhỏ về cao độ.
Điểm nhỏ này có thể tính bằng đơn vị mi-li-mét, người bình thường cho dù có sờ đến cũng chưa chắc cảm nhận ra được.
Giống như người thường chơi mạt chược, vươn tay ra sờ là đã biết mình bốc phải bài như thế nào. Còn người bình thường sờ cả ngày cũng chẳng biết rốt cuộc là Hồng Trung hay là Bạch Bản.
Sự chênh lệch chỉ vài mi-li-mét này làm Hoắc Khải càng thêm chắc chắn số hiệu động cơ này là giả.
Máy móc hoàn toàn tự động hóa không thể nào có tì vết như này được, cộng thêm chi tiết mùi lạ ở van tiết lưu càng làm anh thêm chắc chắn.
Từ hai manh mối này, xem ra động cơ đã bị thay đổi. Cửa hàng 4S này rất cẩn thận, thay một cái động cơ hoàn toàn mới, loại bỏ tất cả dấu vết từng được sử dụng.
Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, một nơi dễ dàng bị bỏ quên, và một điểm sai khác rất khó để người thường phát hiện ra, đều đã bị Hoắc Khải tìm thấy.
Nếu đã biết động cơ chiếc xe này bị thay đổi thì Hoắc Khải không cần suy nghĩ cụ thể vấn đề gì nữa rồi, bởi đây đã là mạo hiểm lừa gạt. Căn cứ theo luật bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng, cửa hàng 4S cần phải thực hiện khoản phạt hoàn một đền ba.
Hoắc Khải cầm lấy khăn và nước rửa tay bên cạnh lên lau sạch tay rồi rời khỏi chiếc xe.
Nhìn thấy anh bước lại gần, Giản Tư Tư lập tức hiểu ra, sếp chắc chắn đã tìm thấy vấn đề rồi.
Trong lòng cô ấy hưng phấn còn hơn cả việc mua xe. Cô bất giác quay đầu nhìn về phía quản lý Trương đứng bên cạnh, muốn châm biếm họ mấy câu trước khi Hoắc Khải vạch trần họ.
Kết quả cô chưa kịp trào phúng thì quản lý Trương đã bước nhanh ra phía cửa.
Chiếc xe Mercedes-Benz bản G63AMG dừng trước cửa, một người đàn ông mặc âu phục bước xuống xe, bảo vệ và tư vấn bán hàng đứng ở cửa vội chạy tới nghênh đón.
Bởi vì đây không phải ai khác mà chính là sếp lớn Tiêu Gia Bình của cửa hàng 4S.
Những năm trước Tiêu Gia Bình làm kinh doanh vật liệu thép, nhân lúc những năm đó ăn nên làm ra mà kiếm được một khoản lớn. Sau đó kinh tế trong nước phát triển nhanh chóng, ông lại nhìn ra trào lưu mới trong đó, liền lập tức lấy một khoản tiền lớn ra mở cửa hàng Mercedes-Benz 4S.
Tài sản của ông ở trong thành phố này cũng chẳng được tính là tốp đầu, nhưng ít nhất cũng phải hơn trăm triệu tệ, có thể coi như là nhà giàu rồi.
Với tư cách là một sếp lớn, bình thường ông đều không hay lộ diện, nhưng hôm nay lại đột nhiên có hứng đến cửa hàng để giết thời gian.
Vừa xuống xe đã có một đám cấp dưới đến chào hỏi ông, kể cả vị quản lý Trương kia cũng vậy.
Quản lý bán hàng ở cửa hàng 4S có đến mấy người, không tính là lãnh đạo gì, nhưng Tiêu Gia Bình là ông chủ lớn hàng thật giá thật, không xun xoe ông thì ai.
Tiêu Gia Bình sớm đã quen với bầu không khí như vậy, tùy tiện gật đầu mấy cái biểu thị ý đã biết. Đúng lúc ông định đến văn phòng nghe cấp dưới báo cáo thì lại nhìn thấy một người mà bản thân gần đây rất muốn gặp.
Tang lễ của Triệu Vĩnh An làm lớn đến nỗi phải nửa dân số nước này biết, bản thân lại là một nhà giàu, Tiêu Gia Bình làm sao lại không rõ cho được.
Có điều người chết có giỏi đến mấy đi nữa thì cũng đã chết rồi, nhưng người kế thừa của ông ấy ngược lại càng đáng được quan tâm.
Tiêu Gia Bình biết người kế thừa của Triệu Vĩnh An là Lý Phong, sáng lập ra một công ty tên là Hi Vọng Mới, trước mắt kinh doanh mảng thương mại điện tử, ngoài ra anh còn làm trợ lý tổng giám đốc trong công ty chi nhánh nhà họ Cơ.