Chế Tạo Hào Môn

Chương 249: Tài sản thừa kế




Anh đã nói vậy rồi thì người của bên quản lý khu nhà cũng chỉ biết im lặng Dù sao Triệu Vĩnh An cũng là một giáo sư có tiếng tăm, kể cả mất hết danh lợi khi về già thì cũng chẳng thể phủ nhận được những đóng góp trước đây của ông ấy.

Nếu người như ông ấy chẳng có được một hậu sự tử tế khi qua đời thì đúng là rất đáng thương, khiến người khác khó lòng chấp nhận.

Vậy nên Hoắc Khải tình nguyện đứng ra lo liệu chuyện này, bên quản lý khu nhà cũng nhẹ lòng khi thấy mọi chuyện suôn sẻ

Chuyện đóng gói di vật thì có thể tìm chuyên gia đến làm như Hoắc Khải nói.

Bên chính quyền địa phương và quản lý khu nhà đã đứng ra, các bác sĩ cũng không nói gì thêm, chỉ biết đặt thi thể của ông cụ xuống.

Thi thể của Triệu Vĩnh An được đặt vào trong quan tài, đồng thời nhà tang lễ đặc biệt cử người tới giúp đỡ dựng linh đường.

Bọn họ tìm được một tấm ảnh cũ của Triệu Vĩnh An ở trong nhà ông ấy, sau khi phóng to lên thì dùng nó làm ảnh thờ.

Mọi thứ đều đi vào trật tự, có rất nhiều người ở trong khu nhà chạy tới hóng chuyện hoặc xem xem có giúp được gì không.

Mặc kệ Triệu Vĩnh An có phải giáo sư hay không, ít nhất thì một người già như ông ấy đã ở trong khu nhà này bao năm, khi qua đời còn không có một đứa con đưa tiễn, thật sự khiến người khác rất đồng cảm.

Hoắc Khải không mặc áo xô gai bởi vì anh cho rằng mình không đủ tư cách để đại diện cho con cháu của Triệu Vĩnh An.

Đứng trước bàn thờ, Hoắc Khải là người đầu tiên thắp ba nén hương, đốt hai tập giấy tiền.

Sau khi biết được tin, Ninh Thần cũng đưa Đường Đường tới.

Hoắc Khải dắt cô bé đến trước bàn thờ, nói: “Con đốt cho ông chút giấy tiền rồi vái ba vái!”

Đường Đường rất nghe lời, cô bé đi đến trước thau đốt giấy tiền, nhìn ảnh thờ được đặt trên bàn nhưng không hề sợ hãi.

Hoắc Khải đứng một bên, nói với cỗ thi thể trong quan tài: “Ông già, con gái tôi đến muộn rồi, không thể để ông tận mắt nhìn thấy con bé. Tôi để con bé vái ông ba vái, gọi một tiếng ông coi như là chuộc tội. Ông yên tâm, chuyện ông đã dặn dò tôi sẽ nhớ mãi không quên!”

Ninh Thần đứng cạnh anh, trông bộ dạng giả vờ bình tĩnh của chồng mình, cô đưa tay nắm lấy nắm đấm của Hoắc Khải.

Lúc lên tiếng, tay Hoắc Khải siết rất chặt, chứng tỏ trong thâm tâm anh không hề bình thản như bề ngoài.

Ninh Thần không an ủi anh nhiều, cô biết Hoắc Khải rất tôn trọng ông cụ này. Chứng kiến ông ấy qua đời, anh khó tránh khỏi việc đau lòng.

Chẳng cần nói đâu xa, đến cô, người không tiếp xúc nhiều với Triệu Vĩnh An nhưng nhìn thấy cảnh một người lớn tuổi qua đời mà chẳng ai thăm viếng đúng là rất đau lòng.

Hầu như người đến đốt giấy tiền đều là dân sống trong khu nhà.

Khi đến, bọn họ đều nhìn người đàn ông đang ngồi khoanh chân dưới đất, cẩn thận đánh bóng mấy miếng gỗ.

Tất cả đều biết người này có quan hệ rất tốt với Triệu Vĩnh An. Anh là người chủ động đứng ra lo hậu sự cho ông giáo sư già, tình bạn này đúng là khiến người khác kính nể.

Hoắc Khải khom người đáp lễ với mỗi một người tới đốt giấy tiền, sau đó tiếp tục tập trung vào việc gọt giũa mấy miếng gỗ.

Giờ này ngày hôm qua, anh chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong chiếc hộp gỗ nên làm việc không được khéo léo cho lắm nhưng bây giờ anh có rất nhiều thời gian, với lại ông cụ cũng không còn sốt ruột nữa.

Do vậy, anh muốn cố gắng làm ra chiếc hộp gỗ một cách hoàn hảo nhất.

Ba giờ sau khi dựng linh đường, một người đàn ông trung niên mắc đồ vest rưng rưng nước mắt bước vào.

Ông ta nhìn Hoắc Khải rồi hỏi: “Cậu là người lo hậu sự cho giáo sư Triệu sao?

Hoắc Khải liếc nhìn ông ta rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Chào câu, tôi là Đổng Lương Tài, là luật sư được giáo sư Triệu ủy thác trước khi qua đời”, người đàn ông trung niên nói rồi bèn lấy ra một tập tài liệu từ trong chiếc cặp: “Tôi có cầm một bản di chúc của giáo sư để lại trước khi qua đời, bản di chúc này sẽ được giao phó cho người đầu tiên làm hậu sự cho ông ấy. Nói đơn giản, cậu lo hậu sự cho ông ấy, vậy cậu chính là người thừa kế của giáo sư”.

Người đàn ông trung niên đưa bàn di chúc qua nhưng Hoắc Khải không có ý nhận lấy.

Anh làm những chuyện này không phải vì để kế thừa tài sản của Triệu Vĩnh An mà chỉ đơn giản là muốn lòng mình được thanh thản chút thôi.

Thấy Hoắc Khải không hề nhúc nhích, người đàn ông trung niên có chút ngượng ngùng, ông ta chỉ đành cầm lại xấp tài liệu: “Cậu không nhận cũng không sao, nội dung di chúc đã được tôi và giáo sư xác nhận, cũng được đóng dấu rồi, có hiệu lực pháp luật. Dựa vào nội dung di chúc, những tài sản đứng tên giáo sư đều do cậu thừa kế, trong đó có căn nhà này, phần đất thuộc nhà cũ cùng với số đồ cổ để trong két bảo hiểm ngân hàng có tổng giá trị khoảng bốn trăm triệu. Ngoài ra, theo yêu cầu trong di chúc, toàn bộ số tiền mặt phải được thông qua thủ tục hợp pháp để quyên tặng cho công trình Hy Vọng, tạm thời do tôi phụ trách. Cuối cùng, giáo sư Triệu đã gọi điện cho tôi vào hai ngày trước, ông ấy nói rằng nếu như cậu lo hậu sự cho ông ấy thì tôi giúp ông ấy truyền đạt một điều!”

Khi người luật sư trung niên nhắc tới chỗ tài sản thừa kế của giáo sư, Hoắc Khải chẳng thèm ngẩng đầu, thậm chí còn không ngừng công việc trong tay lại.

Ninh Thần thì ngơ ngác. Căn nhà trong khu nhà này chẳng đáng là bao cũng đã tầm tám trăm đến một triệu tệ, nhưng miếng đất ở nhà cũ thì vô cùng đáng giá.

Diện tích rất rộng lại ở trong trung tâm nội thành, nghe nói có người ra giá ba trăm triệu để mua rồi mở khu mua sắm ông cụ cũng không chịu bán.

Còn cả chỗ đồ cổ có giá khoảng bốn trăm triệu kia nữa!

Không phải nói rằng toàn bộ số đồ cổ đều bị thiêu cháy cùng với căn nhà cũ rồi sao?

Miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống này đúng khiến Ninh Thần có chút bàng hoàng.

Hoắc Khải nhìn người luật sư trung niên rồi hỏi: “Giáo sư bảo ông truyền đạt cái gì?”

Luật sư Đổng Lương Tài nhìn miếng gỗ trong tay Hoắc Khải rồi nói: “Giáo sư Triệu bảo tôi nói với cậu, hy vọng có một ngày cậu học được cách đựng đầy nước vào hộp gỗ này”.

Hoắc Khải ngơ ngác. Câu nói này có chút kỳ lạ khiến người khác không hiểu được.

Đựng đầy nước vào chiếc hộp gỗ, nghe thì kỳ lạ đấy nhưng không có gì là khó cả. Thời xưa chưa có thùng sắt, mọi người đều dùng thùng gỗ để đựng nước.

Chỉ cần tay nghề đủ khéo léo, thùng gỗ sẽ không có khe hở làm rò nước.

Nhưng Hoắc Khải biết, lời Triệu Vĩnh An nhờ người khác truyền đạt chắc chắc không có ý bảo anh dùng hộp gỗ để làm thùng đựng nước.

Có lẽ ông ấy đang nói cho anh biết triết lý nhân sinh nào đó.

Chỉ có điều, lời của giáo sư phức tạp quá, người khác nhất thời không thể hiểu rõ được.

Đổng Lương Tài nhìn được ra sự hoài nghi của Hoắc Khải, nhún vai nói: “Cậu đừng hỏi, tôi cũng không biết lời này của giáo sư Triệu có ý gì. Ông ấy chỉ nói tôi truyền đạt lại thôi!”

Hoắc Khải im lặng một lúc, sau đó giơ tay ra và nói: “Đưa di chúc và các giấy tờ khác cho tôi”.

Đồng Lương Tài không hề do dự, nhanh chóng đưa đồ cho anh, sau đó nói bâng quơ: “Nếu như cậu muốn đổi những thứ này thành tiền mặt thì tôi có quen biết mấy nhà đấu giá khá tốt, kể cả miếng đất chỗ nhà cũ cũng được...”

“Tôi không nói là mình muốn bán”, Hoắc Khải nhìn ông ta: “Bây giờ không bán, sau này cũng không!”

“Vậy chỗ tài sản này...”

“Trước đây chúng là của giáo sư, sau này cũng thế. Ông cụ không có con cháu, chẳng ai kế thừa, tôi cũng không tham gì mấy thứ này. Toàn bộ tài sản mãi thuộc về mình ông ấy. Tôi sẽ xây một viện bảo tàng nhỏ trên nền đất nhà cũ của ông ấy, đặt tất cả chỗ đồ cổ của ông ấy vào trong đó để mọi người cùng nhau chiêm ngưỡng, cũng là để những người tới thăm quan nhớ rằng từng có một người tên Triệu Vĩnh An sống trên đời này!”, Hoắc Khải nói chắc như đinh đóng cột.

Trong mắt người đời, tim ngừng đập tức là chết.

Trong mắt bác sĩ, sóng não biến mất tức là chết.

Còn trong mắt những nhà triết học, chỉ khi một người bị lịch sử lãng quên, không để lại chút dấu tích nào trên cõi đời, chẳng một ai nhắc tới cái tên đó nữa thì mới thực sự là chết.

Hoắc Khải nhận mình không phải triết gia nhưng Triệu Vĩnh An thì phải.

Vậy nên một nhà triết học chắc sẽ không muồn mình bị lãng quên.

Anh muốn dựng nên một khoảng đất thanh bình cho Triệu Vĩnh An, cố gắng lưu lại tên tuổi của ông ấy trong dòng chảy lịch sử càng lâu càng tốt.

Tiền chẳng phải là thứ gì quan trọng đối với một người từng là cậu cả nhà họ Hoắc. Điều thực sự quan trọng là trong cuộc sống mới này, anh tìm được ý nghĩa cuộc sống thuộc về mình.

Ninh Thần ngồi bên cạnh nhìn Hoắc Khải, ánh mắt của cô dần dần hiện lên sự ngưỡng mộ.

Đây là chồng của cô, một người đàn ông không hề tham tiền hám bạc.

Một người vô cùng thờ ơ với số tiền vài trăm triệu dâng đến tận tay, người khác có thể nói anh không cao thượng sao?

Trước thời khắc này, Ninh Thần chưa từng gặp người cao thượng, những người mà cô có thể gặp được quanh mình, thậm chí là nghe nói đến đều là người phàm tục.

Hoắc Khải là người vượt qua cái tầng lớp ấy, là người mà cô chưa bao giờ nghe tới và nhìn thấy.

Khiến cô ấy cảm thấy may mắn hơn cả thì người đàn ông ấy chính là chồng cô.

Có thể làm vợ người như này, cô cảm thấy chắc kiếp trước mình đã giải cứu cả dải ngân hà.