Rõ ràng là Vương Minh Hải cố tình đụng xe để tạo ra sự cố. Thu nhỏ chuyện lại thì là gây tai nạn giao thông, còn nếu làm lớn thì chính là cố ý mưu sát. Cho nên hành vi của Vương Minh Hải hoàn toàn là vi phạm pháp luật.
Nhưng bây giờ lời khai của Đinh Hiểu Thiên lại khiến cho mọi chuyện chuyển biến theo hướng xấu nhất.
Nếu thật sự đem lời khai đó lên tòa án thì không những Vương Minh Hải sẽ thoát tội mà còn khiến Hoắc Khải phải chịu phần lớn trừng phạt về kinh tế.
Một con Lamborghini trị giá mấy chục triệu, một con Ferrari trị giá bốn triệu và một con Porsche 911, nếu tính cả tiền viện phí của Đinh Hiểu Thiên cùng phí tổn thất tinh thần gì đó nữa thì cho dù Vương Minh Hải có chịu giúp chi trả một phần thì Hoắc Khải cũng phải trả ít nhất là mười triệu.
Nghe được tin này, Đường Trọng Vi tức điên lên.
“Sao Đinh Hiểu Thiên lại có thể nói dối không chớp mắt như vậy chứ! Tất cả đều nhìn thấy ai là kẻ cố ý đụng xe mà! Hơn nữa, nếu không có anh Lý thì anh ta đã chết từ lâu rồi! Lấy oán báo ơn, đúng là vô liêm sỉ!”, Đường Trọng Vi tức tối nói.
“Bọn họ là người ở đây, có mối liên kết lợi ích với nhau. So với việc tự nhận tội thì chẳng bằng đổ lỗi cho tôi”, Hoắc Khải nói.
“Đã là lúc nào rồi mà anh còn bình tĩnh như vậy hả. Đừng bảo là anh sẽ nói với tôi rằng anh có thể hiểu được vì sao họ làm vậy nhé?”, Cơ Hương Ngưng chau mày nói.
“Đương nhiên là không rồi, tôi có phải Thánh đâu, con giun xéo lắm cũng quằn chứ”, Hoắc Khải đáp.
Đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, một giọng nói khô khốc vang lên: “Mấy người đi ra đi, có người đến nói chuyện với anh ta”.
Mọi người quay đầu, khi nhìn thấy người đang đứng ở đó thì sắc mặt liền trở lên khó coi. Cô nói với Hoắc Khải: “Là bố của Vương Minh Hải! Để tôi đuổi ông ta đi!”
“Không cần đâu, đây không phải nhà mình, cô không thể nghĩ gì làm nấy được. Cho ông ta vào để xem ông ta nói gì”, Hoắc Khải nói.
Hoắc Khải nói rất có lý. Cơ Hương Ngưng cũng biết mình không thể làm loạn ở nơi này, nếu không sẽ tự chuốc lấy phiền phức.
Cô ấy chỉ đành làm theo lời Hoắc Khải nói, giận dữ đi ra ngoài. Khi gặp bố của Vương Minh Hải ở ngoài thì ném cho ông ta một ánh nhìn giận dữ.
Vương Trường Tín là một người đàn ông trung niên nhìn có vẻ rất uy nghiêm, mặt vuông chữ điền, nhìn rất cương nghị. Nhưng vì đã lăn lộn trong thương trường quá lâu nên nụ cười của ông ta mang theo một sự giả dối khiến người ta không thoải mái.
Ông ta coi như không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Cơ Hương Ngưng. Thực lực tổng thể của nhà họ Cơ cũng chỉ mạnh hơn ông ta có một chút mà thôi. Nếu như Cơ Trấn Hùng đích thân tới thì có khi ông ta còn nể mặt đấy. Nhưng chỉ là tổng giám đốc của một công ty chi nhánh nho nhỏ thì đương nhiên ông ta sẽ chẳng coi ra gì.
Còn về Đường Trọng Vi thì Vương Trường Tín lại không dám khinh thường. Ông ta vội vàng chào hỏi với cô ấy.
Nhưng Đường Trọng Vi lại ghét nhất là cái loại người không có nhân phẩm, cô chỉ “hừ” một tiếng rồi quay đi.
Vương Trường Tín cũng chẳng ngượng, dù sao người ta cũng là hòn ngọc quý trên tay tập đoàn quốc tế Đường Thị, nghênh ngang chút cũng là có lí do cả.
Khi phòng thẩm vấn đã vắng tanh, Vương Trường Tín bước vào. Khi nhìn thấy Hoắc Khải, ông ta đánh giá anh một lượt rồi mới ngồi xuống ghế và nói: “Nghe nói cậu đua xe rất cừ?”
“Vào việc đi”, Hoắc Khải nói thẳng, không muốn nghe mấy lời sáo rỗng của ông ta.
Vương Trường Tín cười khà khà, nói: “Vẫn là một người có tính cách vội vàng. Chàng trai, cậu nên trầm ổn hơn một chút, không thì sao mà thành công được?”
Hoắc Khải vẫn giữ im lặng, không muốn nói mấy câu vô nghĩa.
Vương Trường Tín thì bật cười, nói: “Thôi được, chúng ta vào việc nhé. Về chuyện tai nạn kia, nể mặt cậu là người ngoại tỉnh, mà chúng tôi cũng không muốn bị mang tiếng là bắt nạt người ngoài, cho nên chia đôi tổn thất kinh tế là được. Như vậy, cậu chỉ cần phải trả khoảng tám triệu gì đó thôi, mọi chuyện khác thì không phải lo nữa”.
Hoắc Khải nhìn ông ta, nói: “Vậy tôi có cần phải cảm ơn ông luôn không?”
“Nếu muốn thì tôi cũng không ngại đâu”, Vương Trường Tín nói: “Nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu đôi câu. Tuổi trẻ chưa trải sự đời thì đừng có làm mấy cái thủ đoạn khó coi như vậy. Chuyện vợ tôi và bố của Hiểu Thiên không còn là bí mật gì động trời đâu, nhiều người biết lắm. Nếu cậu cho rằng việc lan truyền mấy cái tin tức trong nhà này ra ngoài là có thể thoát nạn à? Vậy thì sai quá sai rồi. Hôm nay tôi đến đây cũng không phải để dạy dỗ ai mà chỉ muốn nói với cậu rằng, làm người thì phải đường đường chính chính, làm mấy thủ đoạn cỏn con đấy chẳng hay ho gì đâu. Cậu còn trẻ, lần tổn thất này coi như là bài học đi. Nhưng phải nhớ kỹ vào, vì không phải ai cũng dễ nói chuyện như tôi đâu”.
Hoắc Khải lẳng lặng nhìn Vương Trường Tín. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Giờ tôi mới nhận ra đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong. Nhìn ông có vẻ rất chính trực, đáng tin, nhưng cái khí chất vô liêm sỉ lại tương phản rõ rệt với vẻ ngoài. Đúng là tôi đã được dạy một bài học rồi, sau này dù là gặp ai thì cũng không nên nhìn dáng dấp mà đoán tính cách”.
“Ăn nói kiểu gì đấy hả!”, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi tức giận hét lên.
Vương Trường Tín vươn tay ra ngăn lời của người đó lại rồi mỉm cười: “Chàng trai, đừng có nóng vội như thế. Tôi đã nói rồi mà, không nhịn được thì không làm nên việc lớn được đâu. Khi cậu ngồi được vào vị trí của tôi thì cậu sẽ hiểu, thế giới này đều dựa vào thực lực để nói chuyện. Tôi mạnh hơn cậu, nên dù cả thế giới có nói ai đúng ai sai đi nữa thì có sao nào? Cậu nghĩ cậu làm gì được ở đây? Bảo cậu chịu nửa phí là đã khách sáo lắm rồi. Mà đó cũng chỉ là nể mặt cô Đường thôi đấy. Nếu cậu không chịu thì cậu nghĩ xem Hiểu Thiên có đổi lời khai thành vì hai người mâu thuẫn với nhau mà cậu đã đâm Hiểu Thiên trước không? À, khỏi phải lo nghĩ về chuyện ở trường đua nhé, vô dụng thôi. Cứ ngoan ngoãn chịu tội đi, sau này cẩn thận một chút, đừng có chuốc lấy phiền làm gì”.
Lúc nói câu này, Vương Trường Tín rất tự tin. Ông ta cho rằng bản thân đã tra rõ mọi chuyện rồi, kể cả chuyện Cơ Hương Ngưng đã lấy chứng cứ với bác sĩ cấp cứu ông ta cũng biết rõ.
Nhưng ông ta vẫn tự tin có thể xoay chuyển càn khôn, lật ngược tình thế.
Hoắc Khải cũng tin rằng ông ta có thể làm được, vì đối phương đang có ưu thế ở “sân nhà”.
Đây cũng là lí do vì sao khi ký kết hợp đồng, rất nhiều công ty sẽ thêm một câu: “Nếu xảy ra bất kỳ tranh chấp nào, mọi chuyện sẽ do tòa án ở địa phương sở tại của công ty phân xử!”
Lợi thế sân nhà không chỉ có trong các môn thể thao mà còn cả ở trên thương trường nữa.
Nếu Hoắc Khải kiên quyết muốn liều mạng với đối phương thì sẽ rất bất lợi, bởi vì Đinh Hiểu Thiên có thể thay đổi lời khai bất cứ lúc nào.
Hôm nay hắn ta có thể nói là Hoắc Khải đâm mình, ngày mai cũng có thể nói là Hoắc Khải muốn giết người. Lúc lấy chứng cứ, tòa án sẽ hướng về lời khai của người bị hại nhiều hơn. Nếu có thêm mấy người nữa ra làm chứng thì sẽ càng có độ tin cậy cao hơn.
Cho nên ván này Hoắc Khải thật sự phải thua.
Nhưng anh lại không hề hoảng hốt mà chỉ nhìn Vương Trường Tín. Một lúc sau, anh mới nói: “Nếu như tôi nói, muộn nhất là trong hai tuần, tôi sẽ bắt ông đền lại gấp mười lần số tiền tám triệu này thì ông có tin không?”
Vương Trường Tín bật cười, đáp: “Cậu thanh niên, tự tin là tốt, nhưng đừng đánh giá bản thân mình cao quá. Tôi biết các cậu hiếu thắng, thích thể hiện, trong lòng không phục nên mới nói mấy lời này. Nhưng khi cậu lớn hơn cậu sẽ hiểu, có những câu đe dọa vô nghĩa sẽ chỉ có thể trở thành trò cười thôi”.
Nghe tiếng cười của Vương Trường Tín, Hoắc Khải cũng mỉm cười, gật đầu nói: “Đã vậy thì chúng ta cùng chờ xem. Tám triệu sẽ được đưa cho ông ngay, không thiếu một xu”.
“Không phải cho tôi mà là cho Đinh Hiểu Thiên, nói như kiểu tôi lừa tiền cậu vậy”, Vương Trường Tín nói.
Hoắc Khải không quan tâm đến ông ta nữa, chỉ gọi Cơ Hương Ngưng đi vào: “Đưa cho người nhà Đinh Hiểu Thiên tám triệu, bảo bên pháp lý soạn một lá thư hòa giải và hiệp ước bồi thường”.
Cơ Hương Ngưng nhìn Vương Trường Tín, không hỏi nhiều mà cũng chẳng nói gì thừa thãi, cô chỉ đáp: “Tôi biết rồi”.
Nói rồi, cô ấy lập tức quay đi tìm luật sư của phòng pháp lý.
Vương Trường Tín khẽ gật đầu nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy”.
Nói rồi, ông ta đứng dậy đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Khi đi ngang qua người Cơ Hương Ngưng, ông ta nhìn cô ấy một cái.
Ông ta cao lớn, cao hơn Cơ Hương Ngưng cả nửa cái đầu, rất có dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống.
“Cô gái, nhờ cô chuyển lời hỏi thăm đến chủ tịch Cơ nhé. Khi nào tôi sẽ mời ông ấy đến đây làm khách”, Vương Trường Tín nói.
Giọng nói của ông ta giống hệt một bậc cha chú nói với con cháu. Cơ Hương Ngưng nghe vậy liền nheo mắt lại.