Chế Tạo Hào Môn

Chương 220: Rung động rồi!






Nói một cách nghiêm túc, người đầu tiên bị dồn vào chỗ chết khi Hoắc Khải thực hiện chính sách thay đổi đầy cưỡng chế với công ty này chính là ông ta. Người khác sẽ nghĩ, Mục Thế Kiệt bán công ty rồi, còn Mục Thế Kiệt vừa phải làm hài lòng Hoắc Khải, vừa phải đối phó với sự bất mãn của cấp dưới, có thể nói là một cổ hai tròng.

Nhưng ông ta vẫn luôn tin rằng mình sẽ không nhìn nhầm người.

Nếu bán mất công ty rồi, tất nhiên phải đi theo con đường đã định.

Có lẽ không cần bao lâu nữa, họ sẽ phát hiện ra quyết định ngày hôm nay chẳng hề sai lầm!

Sau khi đại hội cổ đông kết thúc, Hoắc Khải và Ninh Thần đi kiểm tra công ty một lượt.

Lần này, các nhân viên không còn dùng ánh mắt tò mò và soi xét để đánh giá hai người nắm quyền mới của công ty nữa.

Trong đôi mắt của họ chỉ còn sự sùng bái và cuồng nhiệt. Làm việc bao nhiêu năm nay, không một quản lý nào có thể khiến họ tràn trề động lực giống như Hoắc Khải!

Máu huyết toàn thân như đang bùng cháy, chỉ muốn lập tức cắm đầu vào công việc.

Hoắc Khải không vì việc các nhân viên thể hiện sự yêu mến mình mà vội vàng hứa hẹn với họ bất cứ lợi ích nào.

Có một số điều có thể nói được, một số điều thì không.

Hễ nói ra sẽ phải làm, đã vậy còn chẳng thể thay đổi.

Bất cứ lợi ích nào được hứa hẹn vào lúc này cũng sẽ đi cùng công ty mãi mãi. Trong tình huống không cần thiết, Hoắc Khải sẽ không dại gì lên tiếng.

Nhưng khi đến phòng nghiên cứu, anh vẫn chủ động đề cập rằng sẽ “rót” một số tiền đầu tư vào bộ phận này, chí ít cũng phải từ chục triệu trở lên, hy vọng họ có thể nhanh chóng nghiên cứu ra sản phẩm mới. Đã vậy, số vốn này không phải “thiếu thì đắp vào, thừa thì hoàn trả”, mà nếu bộ phận chỉ mất một triệu tệ đã nghiên cứu được sản phẩm khiến anh hài lòng, vậy thì chín triệu tệ còn lại sẽ trở thành tiền thưởng cho nhân viên phòng nghiên cứu. Đương nhiên, nếu đưa cho họ mười triệu tệ nhưng cần tới mười lăm triệu tệ thì xin lỗi nha, anh đành phải trừ vào lương thôi!

Chi phí nghiên cứu cụ thể của mỗi một sản phẩm là bao nhiêu, sau này Hoắc Khải định thành lập riêng một nhóm thiết kế trực thuộc phòng nghiên cứu. Nhóm này sẽ phụ trách báo cáo với cấp quản lý cao nhất, họ không cần tham gia vào quá trình nghiên cứu, chỉ cần dựa vào nhu cầu thị trường cùng các lý luận để đoán ra một con số đại khái là được. Mà nhóm nghiên cứu này chịu sự quản thúc của phòng giám sát, nếu bị điều tra ra nhóm này thông đồng làm bậy cùng phòng nghiên cứu để nâng khống giá nghiên cứu sẽ bị khởi tố đồng thời, không hề nể nang!

Một đám lão làng của phòng nghiên cứu kích động gần chết.

Đi làm để làm gì?

Có một câu nói rất hay thế này, tôi đi làm là để kiếm tiền, đừng bàn chuyện lý tưởng với tôi vì lý tưởng của tôi là không muốn đi làm!

Hoắc Khải đọc “Quỷ Cốc Tử” đến mức thuộc lòng, đương nhiên sẽ hiểu cách nói chuyện cùng người nghèo, phải đi thẳng vào vấn đề lợi ích. Thứ mà họ muốn là tiền, nói đến chuyện khác cũng thành vô dụng.

Sau đó, công ty lại mở tiệc thêm lần nữa, lần này coi như Hoắc Khải và Ninh Thần chính thức gia nhập, không phải chỉ ăn vài miếng rồi bỏ đi nữa.

Mà người đến với bữa tiệc này về cơ bản đã tạm thời bình tâm lại, không dưng mà lật bàn nữa, cho nên bầu không khí cũng khá ổn.

Ngày hôm sau, Hoắc Khải lại mở cuộc họp nhỏ với Ninh Thần và Mục Thế Kiệt, chủ yếu bàn về vài điều đã nói tới trong ngày hôm qua.

Ninh Thần và Mục Thế Kiệt có khá nhiều đề nghị. Họ nói chuyện ở bên này còn Ninh Hạo Bân ở bên đó phụ trách ghi chép.

Khi nghe Mục Thế Kiệt nói tới sự việc của các phòng ban trong công ty, Ninh Hạo Bân đột nhiên nói: “Chủ tịch Lý, tôi có ý này, bây giờ tuy công ty con Giáp Tử đã thay đổi về căn bản, nhưng kết cấu tổng thể không hề thay đổi, thực ra điều này không phù hợp với quy luật quản lý kinh tế. Tôi cảm thấy nên tách rời các phòng ban rồi lập lại các phòng ban mới, như thế cũng có thể đề phòng những nhân viên kỳ cựu trước kia nhân cơ hội này để kéo bè kết cánh...”

Mục Thế Kiệt ở bên đó lắng nghe mà liên tục nhíu mày. Ông ta biết Ninh Hạo Bân là người dưới trướng Hoắc Khải, không muốn đắc tội với anh ta lắm, nhưng chàng trai này nói năng quá khó nghe. Nói cứ như thế đám chúng tôi chực chờ để gây sự vậy, cục diện khó khăn ngày hôm qua chưa đủ vỗ về cậu à? Nếu cứ tiếp tục nhắm vào những thành viên cũ của công ty, có phải hơi quá đáng rồi không?

“Điều này tạm thời không cần đến!”, Hoắc Khải ngắt lời Ninh Hạo Bân: “Bây giờ công ty vẫn chưa ổn định được lòng người, nếu mạo muội thay đổi kết cấu công ty sẽ dễ gây ra rối loạn, tới lúc đó có lính mà không có tướng, cũng rất phiền đấy!”

“Lính dốt chỉ hại mình lính chứ tướng dốt sẽ hại cả tập thể, tôi cảm thấy...”

“Đủ rồi!”, giọng nói của Hoắc Khải đột nhiên trở nên nghiêm khắc, đến cả Ninh Thần cũng sững sờ.

Nhưng khi cô nhìn sang sắc mặt khó coi của Mục Thế Kiệt mới hiểu được tại sao Hoắc Khải lại nổi nóng.

Câu nói của Ninh Hạo Bân nghe qua có vẻ như đang nói về người khác, nhưng Mục Thế Kiệt cũng là nguyên lão của công ty, anh ta nói “tướng dốt hại cả tập thể” thế thì chẳng phải gom luôn cả ông ta vào trong à?

Vả lại, người ta thành công ty bao nhiêu năm nay cũng có tình hữu nghị sâu sắc với những người khác. Còn về quan hệ lợi ích, người ta nói đỡ cho mình cũng chỉ vì thái độ công việc. Nhưng nếu cứ lấn tới rồi sỉ nhục bạn bè hay đối tác của người ta hết lần này tới lần khác, thế thì quá đáng rồi nhé.

“Cậu ra ngoài trước, rót hộ chúng tôi mấy ly nước”, Ninh Thần vẫn còn khá dịu dàng, không đến độ nghiêm nghị như Hoắc Khải. Cô chỉ nói một câu để xua Ninh Hạo Bân ra ngoài.

Ninh Hạo Bân vẫn thấy không phục. Anh ta học quản lý tài chính bao nhiêu năm nay, cũng từng đăng tải không ít luận văn có độ phổ biến rộng rãi nên cảm thấy ý kiến của mình chắc chắn có lợi cho công ty.

Nhưng nhìn mấy người này dường như không hề coi anh ta ra gì.

Gập quyển sổ ghi chép lại, Ninh Hạo Bân đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.

Bấy giờ Ninh Thần mới nói với Mục Thế Kiệt: “Tổng giám đốc Mục đừng để bụng, thanh niên trẻ không hiểu chuyện, nói sai...”

“Không sai đâu, thực ra cậu ấy nói cũng không sai. Nếu chúng tôi thực sự có bản lĩnh, cũng không rơi vào tình cảnh này”, Mục Thế Kiệt thở dài.

Ninh Thần sững người, không biết nên đối đáp thế nào mới ổn.

May mà có Hoắc Khải ở đây, anh nói vài chuyện nhỏ, đổi sang đề tài khác.

Mặt khác, khi Ninh Hạo Bân đi rót nước, mặt mũi anh ta cực kỳ âm u.

Bản thân mình nghiêm túc đề nghị, họ không tiếp nhận thì thôi, còn làm như mình vừa phạm phải lỗi lầm gì lớn lắm.

Đúng là một đám khôn vặt, nhờ may mắn mới trèo lên cao được! Nếu bản thân mình cũng có cơ hội như thế...

Viễn tưởng về bản thân khi nắm giữ quyền lực to lớn, Ninh Hạo Bân cực kỳ oán giận, nhất là khi nhớ tới lúc bạn gái Giản Tư Tư khen Hoắc Khải hết lời, anh ta càng thêm tức tối.

Một thằng nhãi còn chưa đi học chuyên ngành quản lý tài chính bao giờ, có cái gì ghê gớm lắm đâu!

Cuộc họp này kéo dài rất lâu, vì thời gian của Hoắc Khải không nhiều, nên anh muốn cố gắng xử lý xong mọi chi tiết trong một ngày.

Còn về phương án tường tận đương nhiên phải đợi Mục Thế Kiệt tiến hành chỉnh sửa và tổng kết rồi gửi cho anh qua email.

Đến bảy rưỡi tối, Hoắc Khải và Ninh Thần mới rời khỏi công ty.

Mục Thế Kiệt vốn định thuê khách sạn cho hai người để họ nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng đi, nhưng Ninh Thần nhớ rằng ngày mai còn phải bắt chồng mình đi điều trị tâm lý nên dứt khoát chạy về luôn.

Gần rạng sáng hai người mới về đến nhà, vì ngày hôm sau Đường Đường vẫn phải đi học nên họ không đánh thức đứa trẻ đã say ngủ ở chỗ Ninh Quốc Tường.

Sau khi về nhà, Hoắc Khải giãn gân cốt, lắc lắc đầu cổ. Ninh Thần bèn bước tới, nhẹ nhàng nắn bóp cho anh.

Bàn tay cô nắn bóp rất vừa vặn, Hoắc Khải hưởng thụ được vài phút rồi nói: “Bận rộn suốt hai ngày cũng đủ mệt rồi, em đi tắm trước rồi nghỉ ngơi đi, lát nữa anh tắm sau”.

“Hôm nay Đường Đường không có nhà!”, Ninh Thần nói nhỏ vào tai anh.

Hoắc Khải vô thức quay người lại, hỏi: “Em nói gì cơ?”

Chỉ thấy Ninh Thần thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh, đồng thời chậm rãi tiến tới, đôi môi đỏ mọng mấp máy, hương thơm nhàn nhạt phả ra khỏi khoang miệng: “Tối nay chỉ có hai chúng ta ở nhà, hay là tắm cùng nhau nhé?”

Ninh Thần là một người phụ nữ rất truyền thống, sẽ không dễ gì chủ động, thế nên dáng vẻ vừa ngượng ngùng vừa cố gom hết dũng cảm của cô khiến trái tim của Hoắc Khải bất giác đập nhanh hơn.

Anh lập tức nhớ lại, hình như cách đây không lâu mình từng hỏi cô ấy có muốn “giúp” không.

Khi ấy Ninh Thần từng trả lời rằng đợi khi nào trong nhà không có người.

Hôm nay, nhà họ thực sự không còn ai khác...

Cảm giác sắp tiêu tùng rồi...

“Không phải anh bảo em giúp anh sao...”, Ninh Thần bước về phía trước thêm một bước, hai người gần như dính sát vào nhau.

Hơi thở của Hoắc Khải đình trệ trong vô thức, có lẽ bản thân Ninh Thần cũng chẳng thể ý thức được bản thân mình quyến rũ ra sao, cũng càng không hiểu nổi trong lòng Hoắc Khải rốt cuộc đang giằng co tới mức nào.

Anh thừa nhận, mình đã rung động rồi.