“Điều thứ hai, nhiệm vụ của các phòng ban chuyên môn từ đầu tạm thời không đổi, nhưng căn cứ theo cơ chế tuyển dụng thì sẽ áp dụng chế độ sát hạch hiệu suất nghiêm khắc nhất. Chế độ cụ thể thế nào thì sẽ được đưa ra sau khi tổng giám đốc Ninh và tổng quản lý Mục thỏa thuận xong. Bây giờ tạm thời ta chưa bàn đến chi tiết, chỉ nói phương hướng tổng quát. Sát hạch hiệu suất sẽ có liên quan đến tiền thưởng, cũng sẽ liên quan cả đến chức vụ. Lấy phòng kinh doanh làm ví dụ đơn giản nhất, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ hàng tháng thì sẽ bị trừ theo phần trăm vào tiền thưởng, cao nhất là trừ 100% thưởng. Đánh giá theo quý, nếu nhân viên bán hàng không đạt thì sa thải thẳng, nếu quản lý không đạt thì giáng chức làm nhân viên bán hàng. Quản lý mới có thể tự tiến cử hoặc tuyển dụng từ ngoài vào. Đương nhiên cá nhân tôi thì nghiêng về phương án nhân viên có doanh số bán hàng cao nhất lên làm quản lý, bởi vì chỉ có hiểu được làm thế nào để lấy lòng khách hàng, làm cho khách hàng mua sản phẩm của chúng ta thì mới biết được cách quản lý phòng kinh doanh. Nên nhớ, làm quản lý không cần phải quét dọn vệ sinh, đấy là việc của lao công, cũng không cần phải lo mỗi ngày làm việc mấy tiếng đồng hồ, giờ nào đi làm giờ nào tan làm là việc của phòng thanh tra. Mọi người chỉ cần làm có một việc duy nhất thôi, đó là bán được sản phẩm, kiếm tiền đem về”. “Chỗ này tôi có ý kiến”, Ninh Thần đột nhiên lên tiếng.
Hoắc Khải quay đầu lại nhìn cô, nói: “Em nói đi”.
Ninh Thần nói tiếp: “Tôi kiến nghị tiền lương nên được thực hiện theo chế độ linh hoạt. Tại sao người bán được nhiều hàng lại cầm được ít lương hơn người chỉ ngồi trong văn phòng? Cho nên tiền lương của quản lý phòng nào thì nên được đặt ra bởi người có biểu hiện xuất sắc nhất phòng đó. Vẫn lấy phòng kinh doanh làm ví dụ, nhân viên bán hàng ưu tú nhất có doanh số một tháng là 150 ngàn thì lương thưởng là năm ngàn tệ, thế thì quản lý cũng chỉ được phát năm ngàn tệ thôi. Nhưng nếu nhân viên bán hàng có doanh số một tháng là một triệu thì sẽ được phát 50 ngàn tệ, quản lý cũng sẽ được 50 ngàn tệ giống vậy! Lại ví dụ như phòng nghiên cứu phát triển thị trường, nếu có được sản phẩm tốt thì đương nhiên sẽ có tiền thưởng. Ai đưa ra được số liệu quan trọng đầu tiên thì tiền thưởng của người đó nhiều nhất. Nhưng nếu không có được kết quả nghiên cứu phát triển thì quản lý cũng được số lương như mọi người khác. Cho nên làm thế nào để ngày càng nâng cao mức trần của phòng ban mình mới là thực sự là bài kiểm tra trình độ quản lý”.
Hoắc Khải có hơi bất ngờ nhìn Ninh Thần, sau đó cười nói: “Ý kiến mà tổng giám đốc Ninh đề ra rất tốt, đem liên kết nhân tài giỏi nhất của phòng ban với tiền lương quản lý lại đúng là một đề xuất vô cùng hay. Cho dù quản lý là người mà mình từng đào tạo ra hay là mời về từ bên ngoài thì đây cũng là một bài kiểm tra trình độ cá nhân của quản lý, khá lắm. Chuyện này cứ giao cho tổng giám đốc Ninh đi, đến lúc đó bàn bạc với tổng quản lý Mục một chút rồi giao phương án cụ thể cho tôi trong vòng 48 giờ”.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Khải dùng giọng điệu chính thức như vậy để nói chuyện với cô ở nơi công cộng.
Ninh Thần gần như chưa bao giờ trải qua cảnh tượng như vậy, nhất thời cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Mà đoạn đối thoại này của bọn họ lại làm sắc mặt mấy vị cổ đông đang ngồi nghe kia trở nên rất khó coi, mấy người này đều là người phụ trách ở các phòng ban.
Nếu theo như cách Hoắc Khải nói thì một khi sát hạch hiệu suất mà không đạt yêu cầu thì giáng chức thẳng xuống làm nhân viên bình thường, quý thứ hai mà vẫn không đạt là đuổi thẳng. Như thế thì áp lực quá đi mất!
Hơn nữa quản lý và nhân viên kinh doanh ưu tú nhất cầm số lương như nhau? Quả chưa từng nghe qua!
Mà lúc này nhóm nhân viên cấp thấp đang bám vách cửa nghe ngóng kia lại sáng bừng đôi mắt, nhất là những người tự nhận thấy mình năng lực phi phàm kia lại càng hận không thể trực tiếp xông vào ôm chân Hoắc Khải gọi bố.
Bọn họ vẫn luôn cảm thấy mình mới là người có tư cách làm quản lý. Dựa vào đâu mà họ mỗi tháng doanh thu đứng nhất, mệt đến chết đi sống lại mới kiếm được chút tiền còm, còn quản lý kinh doanh chỉ ngồi uống cà phê rồi báo cáo lên trên bảng biểu đã được người khác làm sẵn, lại có thể kiếm được số tiền cao gấp mấy lần?
Tuy rằng Hoắc Khải và Ninh Thần không để tất cả nhân viên bán hàng đều cầm được số tiền ngang bằng với cấp quản lý, nhưng việc người xuất sắc nhất được quyết định tiền lương của quản lý làm họ cảm thấy rất phấn khích.
Tuy rằng không có quyền quản lý, nhưng chúng tôi có thể quyết định lương tháng của anh là bao nhiêu, như thế còn không đủ trâu bò à?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hạng nhất của mỗi tháng chỉ có một người thôi.
Những người của phòng kinh doanh đều bất giác nhìn sang người bên cạnh, rồi đây đều sẽ là đối thủ cạnh tranh trong tương lai của mình!
Bắt đầu từ thời khắc này, ý thức cạnh tranh đã được bồi dưỡng ra, đơn giản mà hiệu quả.
Chỉ là những người ở cấp quản lý kia, ai nấy cũng đều như là ngậm phải quả bồ hòn, khổ mà không nói ra được.
“Còn có điều thứ ba, trong vòng một tuần tới công ty sẽ đổi tên thành công ty Giáp Tử, chi nhánh của công ty Hi Vọng Mới. Cái gọi là Giáp Tử chính là ý chỉ vòng tuần hoàn thiên can địa chi, sau này các công ty chi nhánh cũng sẽ dùng các tên như Ất Sửu, Bính Dần, Đinh Mão. Đây là công ty chi nhánh, nhưng cũng là một bộ phận của toàn bộ công ty. Sự cần cù nỗ lực của mỗi người sau cùng đều sẽ được tổng hợp lên tổng công ty, tạo thành vòng khép kín. Với tư cách là công ty chi nhánh đầu tiên của Hi Vọng Mới, tôi mong rằng các vị ngồi đây sẽ tiếp tục cố gắng để không phụ cái tên này”.
Tuy rằng điều thứ ba chưa hề có động chạm gì đến lợi ích của các bên trong nội bộ công ty, nhưng sự thay đổi về tên gọi cũng vẫn làm trong lòng họ cảm thấy khó chịu.
Mối kinh doanh làm lâu như vậy rồi mà nay đến cái tên công ty còn không giữ nối, quả thật làm người ta phải thở dài cảm thán.
Nhưng Hoắc Khải không hề quan tâm đến cảm nhận của họ về vấn đề này. Nếu đã muốn điều khiển công ty thì bắt buộc phải lột xác toàn bộ từ gốc đến ngọn.
Trong đó có bao gồm cả tên công ty, văn hóa doanh nghiệp, chế độ quản lý, vân vân.
Chỉ có thay đổi toàn bộ thì mói có thể biến công ty này thật sự thuộc về anh.
“Nếu các vị có ý kiến hay đề xuất gì có thể nói ra, phát biểu tùy thích. Tan họp tôi sẽ mở một cuộc họp nhỏ khác với tổng giám đốc Ninh và tổng quản lý Mục để tổng kết ý kiến của mọi người rồi xem xét sau”, Hoắc Khải cười híp mắt nói.
Mọi người nghe thế thì sắc mặt bực bội vô cùng, cái này còn đề xuất ý kiến quái gì nữa?
Bây giờ đề xuất, anh miệng thì nói sẽ xem xét, mà lát nữa ba người các anh họp riêng, trông cái dáng vẻ của Mục Thế Kiệt như kia còn có thể nói ngược lại với anh không?
Đến cả kẻ ngốc cũng biết, cứ nói ngược lại với tân chủ tịch là đều không có tác dụng gì hết, chỉ có tăng thêm ấn tượng xấu mà thôi.
Mọi người cũng chẳng muốn nói nhiều. Dù sao sau này như thế nào thì một quý sau sẽ biết.
Cho dù là tốt hay xấu thì bây giờ vẫn phải nhẫn nhịn trước đã.
Đương nhiên cũng có người không nhịn được, ngay lúc đó đập bàn đòi trả lại cổ phần.
Hoắc Khải cũng không khuyên, để Mục Thế Kiệt và phòng tài vụ giải quyết thanh toán cổ phần ngay tại chỗ.
Mấy người này hầu hết là cổ đông nhỏ, quyền lợi cổ phần chỉ chiếm vài phần trăm, ngày trước đầu tư có một trăm đến hai trăm ngàn tệ mà thôi, không tính là nhiều. Nếu tính theo giá trị cổ phần mà Hoắc Khải bỏ ra lúc mua cổ phiếu thì người cuối cùng chỉ trả lại tầm ba trăm ngàn đến bốn trăm ngàn tệ.
Thực ra dựa theo cách nhìn bình thường thì có thể tăng gấp mấy lần tiền gốc trong vài năm đã là khoản đầu tư không tệ rồi.
Nhưng đối với những người này mà nói thì tính ra thu nhập lại quá ít.
Ngày trước lúc doanh số vượt trăm triệu, có ai không nhận được tầm một triệu đến tám trăm ngàn tệ một năm? Bây giờ thì tốt rồi, trả lại cổ phần mới có không đến bốn trăm ngàn tệ.
Nhưng mọi thứ đều được tiến hành theo hợp đồng, bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Số cổ phần được trả lại đương nhiên do Hoắc Khải tiếp nhận toàn bộ, bây giờ tỉ lệ cổ phần mà anh đang có trong công ty Giáp Tử chiếm đến 69%.
Cuối cùng cuộc họp kết thúc trong im lặng, cả phòng họp không có ai nói chuyện.
Nhưng khi Hoắc Khải tuyên bố tan họp và cùng Ninh Thần bước ra khỏi phòng hội nghị thì bên ngoài lại vang dội lên tiếng hoan hô reo hò kinh thiên động địa.
Một đám đông nhân viên của công ty, từ nhân viên bán hàng đến công nhân kỹ thuật đều nhìn Hoắc Khải mà hai mắt phát sáng lên.
“Chủ tịch Lý! Chủ tịch Lý!”
“Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, chủ tịch Lý cứ yên tâm đi!”
“Đúng! Chủ tịch bảo chúng tôi làm gì thì chúng tôi sẽ làm nấy! Ai mà làm chủ tịch không vui thì chúng tôi sẽ làm người đó không vui trước!”
Mọi người lớn tiếng hò reo, thể hiện sự sùng bái và kích động trong lòng mình.
Những người trong phòng họp còn chưa kịp đứng lên, sắc mặt lại càng trở nên khó coi.
Lúc bọn họ đến công ty, chẳng có ai hoan nghênh mình như vậy. Bây giờ Hoắc Khải và Ninh Thần mới đến lần đầu đã nhận được sự kính yêu của nhân viên như vậy, thế này thì bọn họ muốn làm trò sau lưng anh cũng khó.
Cấp dưới không hợp tác thì một mình anh làm được việc gì? Có khi còn chưa kịp làm gì đã bị người ta tố cáo lên Hoắc Khải rồi.
Mọi người nhìn Hoắc Khải và Ninh Thần đang mỉm cười nói chuyện với nhân viên như vậy thì nhìn nhau thở dài một lượt, cắt đứt ý niệm gây rối.
Mục Thế Kiệt gõ bàn, nói: “Làm gì mà ai cũng ủ rũ như con gà rù thế, sao mà phải nhụt chí nản lòng? Tôi cảm thấy cuộc họp hôm nay rất tốt, chủ tịch Lý và tổng giám đốc Ninh đều rất có dã tâm, cũng là người có năng lực. Bọn họ có tham vọng cao xa, đương nhiên phải tiến hành một số cải cách đối với phương thức làm việc hiện tại của chúng ta. Có lẽ bây giờ mọi người cảm thấy chưa thích ứng được, thấy rằng lợi ích của mình bị tổn hại, nhưng nếu như chúng ta cùng nhau cố gắng, một lần nữa đưa công ty đi lên phát triển huy hoàng, tôi tin rằng chủ tịch Lý sẽ không bạc đãi chúng ta”.