“Thật ra lúc mới biết bản thân kiếm được nhiều như
vậy, tôi cũng tưởng là mình đang nằm mơ cơ đấy. Cũng
đều là nhờ có Lý Phong cả. Tôi kinh doanh kém lắm,
nhưng anh ấy thì siêu giỏi. Em trai Ngọc Lâm của tôi chắc
mọi người cũng biết, Lý Phong cũng đã giúp nhà máy chỗ
em trai tôi làm việc lập một cửa hàng Flagship trên
Taobao đấy. Mới làm được hai tháng mà đã bán được hơn
một ngàn cái bình nóng lạnh rồi! Còn cả công ty của
Hương Ngưng nữa, anh ấy giúp cậu ấy lấy được hơn một
trăm triệu từ nhà họ Cơ, hai người bọn họ chuẩn bị gây
dựng sự nghiệp lớn đó. So với bọn họ, tôi chỉ đóng góp
vào một tí tẹo mà thôi”.
Vẻ mặt của Ninh Thần tràn đầy sự kiêu ngạo và tự
hào. Cô không phải là một người thích khoe khoang,
nhưng trong những trường hợp như thế này, cho dù chỉ
để khiến cho các bạn học có ấn tượng tốt hơn về chồng
cô thì vẫn nên nói.
Mọi người nghe vậy thì trợn mắt há mồm, nếu nói thu
nhập một tháng là bốn triệu đã đủ để bọn họ kinh ngạc
rồi, vậy thì hơn một trăm triệu kia khiến đầu óc bọn họ trở
nên trống rỗng.
Bất kể là thứ gì đi nữa, chỉ cần số lượng đạt đến chín
con số thì đều khiến người ta sợ hãi.
Mặc dù tiền là của nhà họ Cơ nhưng mấy ai có tư cách
để tham gia vào vụ làm ăn lớn như thế cơ chứ?
“Làm Taobao sao có thể kiếm được nhiều tiền vậy
được… Mấy tháng trước cậu còn nói là đang thất nghiệp
mà… có người chất vấn với vẻ không tin.
“Thì tôi nói rồi mà, tôi kinh doanh rất tệ, tất cả đều
nhờ vào Lý Phong. Nếu không có anh ấy thì tôi lấy đâu ra
bản lĩnh đó”, Ninh Thần nói, nhìn Hoắc Khải với vẻ mặt
hạnh phúc.
Trong mắt cô chỉ có sự sùng bái. Có lẽ thu nhập là giả,
nói khoác cỡ nào mà chẳng được, nhưng biểu cảm của cô
lại thật đến mức người ta không thể nghỉ ngờ.
Cho nên, lời cô nói đều là thật…
Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu bọn họ, cả đám
không biết phải làm gì nữa.
Lúc xuất hiện, bọn họ đều muốn xem nữ thần sống thế
nào, xem xem cô đã gả cho một kẻ vô dụng đến đâu, rồi
khoe khoang thành tựu của bản thân để khiến nữ thần hối hận.
Nhưng bây giờ, từng bất ngờ xuất hiện làm bọn họ rất
hối hận vì đã tới đây họp lớp.
Đây đâu phải là đến cười vào mặt người khác, mà là
đến làm nền cho Hoắc Khải cùng Ninh Thần thì đúng hơn!
Đến cả Phan Tư Mễ cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Cô ấy cho rằng Hoắc Khải là một tên đàn ông tệ bạc chỉ
giỏi lừa phụ nữ, chứ không nghĩ là anh lại biết làm kinh tế.
Đâu phải ai cũng có thu nhập bốn triệu một tháng, nếu
không có bản lĩnh thì chỉ có nằm mơ thôi.
Có lẽ vì thấy sự lúng túng của mọi người nên Ninh
Thần cũng không nói thêm gì nữa.
Cô chỉ muốn nói điểm tốt của chồng mình cho mọi
người, đồng thời cũng để mọi người hiểu rằng bây giờ cô
sống rất hạnh phúc, vậy là đủ rồi.
Còn Hoắc Khải, từ đầu đến giờ anh cũng chẳng nói
quá nhiều, nhưng mỗi một hành động của anh đều như
đang vả mặt đám người này.
Thậm chí không ít người còn không dám nhìn vào
Hoắc Khải nữa, sợ khi chạm mắt anh thì sẽ phải lúng túng
đến mức muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Vì vậy mà bữa cơm sau đó trở nên vô cùng tẻ nhạt.
Ngoại trừ Hoắc Khải và Ninh Thần ở đó ân ái với nhau
ra thì những người khác đều ăn uống trong im lặng, lúc
này bọn họ đã chẳng còn gì để nói với nhau nữa rồi.
Miếng trứng cá muối trị giá một ngàn tệ ăn vào mà
cũng thấy vô vị, rượu vang giá hơn hai mươi ngàn một
bình uống vào cũng thấy đắng chát. Cái món đùi heo
muối và hun khói jamón ibérico thì càng không một ai
động đũa.
Đồ ăn càng nhiều, càng đắt thì lòng họ càng thấy khó
chịu.
Nhất là Ngưu Kiến Bân và Mạnh Giai Huệ, hai vợ
chồng bọn họ từ hồi đi học đã là những kẻ hay khinh
thường người khác rồi.
Sau này kết hôn thì cũng tìm được một công việc tốt,
nên sự tự tin cũng càng tăng cao.
Cứ tưởng rằng vậy là đã vượt qua được Ninh Thần,
cho cô thấy sự hạnh phúc của vợ chồng bọn họ, không
ngờ bản thân lại bị đáp trả một cú đau điếng.
Hạnh phúc là gì?
Người ta mới là hạnh phúc kìa!
Một bữa cơm thôi mà đã khiến tất cả mọi người đều ăn
một cách khó coi. Phan Tư Mễ đã lên kế hoạch là ăn xong
sẽ đi karaoke, cuối cùng thì người này nói công ty có việc
gấp, người kia kêu không khỏe, buổi họp lớp cứ thế mà
tan.
Cũng có mấy bạn học chưa từng lên tiếng, tính cách
cũng tốt đã chủ động ra chào tạm biệt Ninh Thần.
Trước khi đi, bọn họ không quên chào hỏi Hoắc Khải,
coi như là tạo mối duyên tốt.
Hoắc Khải cũng trả lời với thái độ bình tĩnh, lịch sự mà
không mất đi sự nhiệt tình.
Chưa bàn đến chuyện khác, ít nhất thái độ này cũng
khiến người ta hài lòng, khiến cho ấn tượng của bọn họ về
Hoắc Khải dần dần tốt hơn.
Có lẽ người đàn ông này không hề tệ như trong tưởng
tượng, hoặc có lẽ là mấy việc vặt trong nhà thì luôn có lúc
này lúc kia, nữ thần chỉ nói vậy trong lúc tức giận thôi chứ
nào phải thật.
Mọi người ai về nhà nấy, lúc Phan Tư Mễ đi thanh toán
thì giám đốc nhà hàng xuất hiện, nói rằng bữa ăn này
được giảm giá hai mươi phần trăm.
Vì sao được giảm giá thì không cần nói cũng biết.
Mặc dù giảm được không ít, nhưng Phan Tư Mễ không
hề vui mà cảm thấy hết sức buồn bực.
Sao một tên tổi lại có thể giỏi như vậy chứ, ông trời
đúng là không có mắt mà!
“Tư Mễ, phần thịt đùi hun khói này cậu đem về đi, ăn
ngon lắm ấy” Ninh Thần bước qua nói.
Đồ ăn nhà hàng tặng còn có một bình rượu vang nho
cao cấp chưa uống, và phần thịt đùi heo muối và hun khói
jamón ibérico đã bị Ninh Thần ăn mấy miếng, còn lại hầu
như chưa động gì.
Đây là thịt heo hun khói đắt tiền đó, không thể ném đi
như vậy được.
Phan Tư Mễ nhìn sang Hoắc Khải rồi lắc đầu nói: “Cậu
thích thì cứ đem về ăn đi, cho Đường Đường nếm thử
luôn. Tớ không thích ăn thịt lắm”.
Ninh Thần “Ừ” một tiếng, cũng không ép nữa. Dẫu
sao cũng là đồ giám đốc tặng miễn phí cho Hoắc Khải.
Nếu Phan Tư Mễ lấy thì tức là đã nhận lấy lợi ích của Hoắc
Khải. Với tính cách kiêu ngạo của cô ấy, đến việc Cơ
Hương Ngưng hiểu nhầm mà còn không chịu xuống nước
giải thích thì sao có thể ăn “của bố thí” được chứ. Ninh
Thần vẫn rất hiểu tính của Phan Tư Mễ.
“Để hôm nào tớ mời cậu với Hương Ngưng ra ngoài
uống trà nhé”, Ninh Thần nói.
Cô thật sự rất muốn nhìn thấy cặp bạn thân khi xưa
hòa giải, chứ không muốn thấy mọi hiểu lầm cứ tiếp diễn như vậy.
Phan Tư Mễ nhún vai đáp: “Tớ thì sao cũng được, tùy
cậu”.
Ninh Thần rất vui vẻ, lại nói thêm đôi câu rồi mới tung
tăng cầm thịt hun khói về nhà.
Nhìn Ninh Thần một tay cầm thịt hun khói, một tay ôm
cánh tay Hoắc Khải, dù chỉ là từ phía sau nhưng cũng cảm
nhận được sự vui vẻ trong lòng cô.
Phan Tư Mễ nhìn bóng lưng của Hoắc Khải thật lâu rồi
mới khẽ hừ một tiếng và quay người rời đi.
Lúc này, trong căn phòng ICU của một bệnh viện lớn
ven biển, một người đàn ông trung niên với sắc mặt âm
trầm nhìn Hoắc Đình Viễn đang nằm trên giường.
Bên cạnh đó là một bác sĩ nam khoảng năm mươi tuổi
đang nói bằng giọng điệu cung kính: “Theo quan sát
trong thời gian gần đây, cậu Hoắc đã bình phục rất tốt sau
phẫu thuật, không có hiện tượng lây nhiễm. Nhưng vì chỗ
bị thương là phần xương đã vỡ nát cho nên mặc dù đã bó
bột nhưng sau này e là sẽ có chút ảnh hưởng nho nhỏ
đến sự cân đối của cơ thể…
“Ý ông là con trai tôi sẽ biến thành một người què?”,
người đàn ông trung niên kia ngắt lời bác sĩ.
Ông ta chính là một trong những nhân vật có quyền
lực của nhà họ Hoắc, bố của Hoắc Đình Viễn, Hoắc Tích
Nguyên.
Là người nằm quyền marketing của nhà họ Hoắc,
Hoắc Tích Nguyên có địa vị rất cao trong gia tộc. Mặc dù
ông ta chưa tham gia vào hội trưởng lão của gia tộc,
nhưng không phải là người mà ai cũng có thể động vào.
Chính vì ông ta vừa có địa vị cao, vừa bao che con cái,
cho nên từ nhỏ Hoắc Đình Viễn đã bị chiều đến sinh hư và
biến thành người không sợ trời không sợ đất như bây giờ.
Bây giờ thấy con trai bị đánh gãy tay gãy chân như
vậy, Hoắc Tích Nguyên sao có thể không giận!
Bác sĩ bị sắc mặt đen kịt cùng giọng nói của Hoắc
Tích Nguyên làm cho phát khiếp, liền vội vàng giải thích:
“Không hẳn là sẽ què, chỉ là lúc đi đường sẽ hơi mất tự
nhiên, thật ra cũng không quá nghiêm trọng…”.
Hoắc Tích Nguyên không buồn nghe xem bác sĩ giải
thích cái gì, ông ta chỉ cần biết vết thương của con trai sẽ
để lại di chứng là đủ.
Sau đó ông ta mở cửa phòng bệnh và tiến vào.
Hoắc Đình Viễn đang nằm trên giường, thấy ông ta
tiến vào là lập tức bày ra bộ dáng sắp khóc: “Bố!”
“Còn biết đường gọi tao là bố à! Mày làm tao mất hết
thể diện rồi đấy!” Hoắc Tích Nguyên quát lên.
Sau khi bị đánh trọng thương, Hoắc Đình Viễn tự mình
gọi xe cứu thương. Nghĩ đến ảnh hưởng của gia tộc, hắn
ta không trở về thành phố nhà họ Hoắc mà đến bệnh viện
ven biển này.
Đây là đại bản doanh của Hoắc Tích Nguyên, một cứ
điểm quan trọng của bộ phận tiếp thị của gia tộc.
Khi đó Hoắc Tích Nguyên đang giải quyết một sự vụ
quan trọng nên đã tốn mất mấy ngày. Lúc đến đây thì
Hoắc Đình Viễn đã làm xong phẫu thuật.
Mặc dù rất căm thù kẻ dám đánh con trai mình, nhưng
nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của con trai, ông ta chỉ tiếc
rèn sắt không thành thép.
Nhà họ Hoắc là tồn tại cỡ nào chứ?
Một trong số các gia tộc mũi nhọn của cả nước, thế
mà một người thuộc hàng thừa kế thứ hai như Hoắc Đình
Viễn lại bị người khác đánh thành cái bộ dạng này, thế mà
còn khóc nữa?