Người môi giới nhìn vợ chồng Hoắc Khải bằng vẻ mặt
hâm mộ và kính sợ, thầm nghĩ trai xinh gái đẹp có khác,
ăn mặc bình thường nhưng tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm
chết voi.
“Tôi thấy cứ ở đây đi, không đi xem nơi khác nữa. Tiền
thuê nhà chuyển khoản hay nộp tiền mặt?” Hoắc Khải nói.
“Chuyển, chuyển khoản đi…“ trông Tả Mỹ Hoa hơi mất
tự nhiên.
Vừa rồi cô ấy không hẳn là cười nhạo, nhưng lại lộ rõ
sự khinh thường Hoắc Khải, bây giờ người ta nói mình là
người làm ăn lớn mấy chục triệu một năm thì cô ấy còn
nói gì được nữa?
Trong điện thoại của Ninh Thần có Wechat của Tả Mỹ
Hoa, cô lập tức chuyển tiền ngay. Tiền thuê nhà cộng với
phí quản lý vận hành, tất cả là bốn mươi chín ngàn ba
trăm.
Còn tiền điện nước gì đó đến tháng sau mới phải
thanh toán.
Điện thoại vang lên chuông báo chuyển khoản trên
Wechat, Tả Mỹ Hoa vô thức lấy điện thoại ra xem, thấy
gần năm mươi ngàn đã được chuyển đến thật, cô ấy mới
biết Ninh Thần không nói khoác.
Tả Mỹ Hoa biết với tình cảnh gia đình bọn họ lúc
trước, muốn lấy ra hai mươi ngàn tiền mặt cũng rất khó.
Bây giờ chuyển năm mươi ngàn nhanh gọn như thế,
chuyện này chứng tỏ điều gì?
Một là vay, hai là kiếm được.
Theo sự hiểu biết của Tả Mỹ Hoa với Ninh Thần thì cô
sẽ không dễ gì nói dối, cho dù cô muốn bảo vệ chồng thì
cũng sẽ không vi phạm nguyên tắc làm người của mình.
Ninh Thần có thể nhìn ra sự mất tự nhiên của Tả Mỹ
Hoa, cô biết chuyện kiếm mấy triệu một tháng có thể đã
kích thích cấp trên cũ của mình, vì vậy cô cố gắng nói với
giọng hiền hòa: “Chị Tả, tôi chuyển tiền cho chị rồi, ký tên
đi mau lên. Lát nữa chúng ta đi ăn với nhau, gần đây
Đường Đường cứ nhắc tới chị suốt, nói là lâu lắm rồi
không gặp cô Tả”.
Đường Đường dẻo miệng còn ngoan ngoãn, cô bé
luôn được mọi người trong cửa hàng quý mến, chuyển đề
tài sang cô bé cũng coi như để Tả Mỹ Hoa bình tĩnh lại.
Nhưng Tả Mỹ Hoa thực sự không hiểu, gia đình này
từng phải đau đầu vì mấy chục ngàn, vì sao chỉ hai, ba
tháng đã làm ăn với quy mô lớn như thế được?
Phải biết rằng cô ấy làm cửa hàng trưởng trong cửa
hàng quần áo, lương tháng hơn mười ngàn, lương của
chồng cũng xấp xỉ.
Hai vợ chồng chỉ tiêu dè sẻn, mất sáu, bảy năm mới
tích cóp được một triệu để thanh toán trước cho văn
phòng, tốc độ này đã không coi là chậm rồi.
Sáu, bảy tăm tiết kiệm được một triệu, đại đa số các
gia đình trong nước đều không làm được, Tả Mỹ Hoa còn
luôn cảm thấy tự hào vì chuyện này.
Có lẽ bọn họ chưa sánh bằng những nhà giàu khác,
nhưng trong tầng lớp này thì cũng coi như có điều kiện
kinh tế tốt.
Nhưng những gì Ninh Thần nói khiến cô ấy cảm thấy
ngơ ngác.
Số tiền mà mình tiết kiệm nhiều năm như thế chỉ bằng
lợi nhuận một tuần của người ta, thế này thì so sánh thế
nào được?
Vốn dĩ Ninh Thần còn định mời Tả Mỹ Hoa ăn cơm để
bày tỏ lòng biết ơn với cô ấy, nhưng hiện tại Tả Mỹ Hoa
đang rất lúng túng, sao cô ấy lại đồng ý cho được?
Đã thế Hoắc Khải còn ở ngay bên cạnh, nhìn thấy
người đàn ông này, cô ấy càng cảm thấy như có kiến bò
trên người.
Tả Mỹ Hoa lấy cớ là còn có chuyện ở cửa hàng quần
áo để đi ngay.
Nhìn theo bóng lưng vội vã của Tả Mỹ Hoa, Ninh Thần
hơi hụt hãng, cô nói với Hoắc Khải: “Có phải chị Tả giận
rồi không?”
“Chị ấy không giận, chỉ cảm thấy tâm lý mất thăng
bằng thôi”, Hoắc Khải an ủi.
Ninh Thần cũng có thể hiểu được điều này, cô thở dài
một hơi rồi không nói gì nữa.
Sau khi thuê được phòng làm việc, Ninh Thần muốn ở
lại quét dọn nhưng bị Hoắc Khải kéo đi. Bình thường làm
việc nhà đã đủ vất vả rồi, không thể để cô quét dọn
phòng làm việc được.
Bỏ ra mấy trăm tệ để thuê nhân viên vệ sinh, vừa
nhanh vừa đẹp.
Chất lượng của tòa nhà này rất tốt, lúc nhận phòng đã
được lắp đặt đầy đủ tiện nghi, dụng cụ gia đình đầy đủ,
không có gì để thu dọn hết.
Bởi vì vẫn còn thời gian, Hoắc Khải dẫn Ninh Thần đi
đăng ký công ty.
Anh đã nghĩ chuyện này lâu lắm rồi, kinh doanh đơn
độc không phải kế hoạch lâu dài, muốn phát triển mạnh
mẽ thì nhất định phải có công ty.
Không chỉ tiện bề làm việc mà còn có rất nhiều tác
dụng.
Ví dụ như mua xe hay vào khách sạn cũng có thể miễn
thuế với lý do đó là vốn kinh doanh.
Ninh Thần thì không nghĩ xa như thế, dù sao mấy
tháng trước cô còn không làm tốt chức trách của nhân
viên bán hàng trong cửa hàng quần áo.
Bây giờ chỉ nhoáng một cái mà cô đã thành Giám đốc
của một công ty, mặc dù chỉ là công ty của hai người…
Tên công ty là do Hoắc Khải đặt, rất đơn giản và cũng
rất bình thường, chỉ có ba chữ: “Hi Vọng Mới”.
“Liệu có bình thường quá không?”, Ninh Thần nhíu
mày nói, cô muốn tên công ty kêu hơn một chút.
“Emerson đã từng nói, người có sự nghiệp vĩ đại, lúc
đầu không hề vĩ đại. Công ty cũng như thế, đến lúc trong
tay chúng ta có hàng trăm tỷ, ‘Hi Vọng Mới’ sẽ tự trở
thành một cái tên vang dội. Nếu chúng ta thất bại, tên có
hay đến đâu thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả”, Hoắc Khải
nói.
Ninh Thần ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Được rồi, anh cảm
thấy hay là được, dù sao anh cũng là chủ gia đình”.
Giám đốc công ty là Ninh Thần, đại diện pháp lý là
Hoắc Khải.
Thực ra Hoắc Khải biết người đứng ở hàng đầu tiên
thường được chú ý nhất.
Nếu anh đứng đẳng sau, khi Ninh Thần bị nhắm tới,
anh có thể làm chỗ dựa cho cô, nhưng nếu anh đứng ra
trước bậc thầm, vậy thì anh chỉ có thể một mình chống
chọi với mưa gió.
Thế nhưng anh vẫn lựa chọn gánh vác tất cả, không
thể bởi vì anh từng bị hãm hại mà đánh mất lá gan làm
người đại diện pháp lý được.
Đọc thêm anh boss xấu xa trong lời đồn Nếu như thế thì
nói gì đến chuyện đoạt lại nhà họ Hoäc?
Việc mà anh muốn làm vốn đã tồn tại đủ mọi nguy
hiểm và uy hiếp rồi, với tính cách của Hoắc Khải, đương
nhiên anh sẽ không để một cô gái che gió che mưa cho
anh.
Sống một kiếp người không thể chỉ truy cầu sự thỏa
mãn, mà còn phải có lương tri, có sự gan dạ và có điểm
mấu chốt.
Có thể là bởi vì thuê được văn phòng làm việc tốt nên
Ninh Thần rất thỏa mãn, đi về nhà mà cứ thấy lâng lâng.
Bọn họ về nhà lo liệu chuyện trong cửa hàng một lúc,
sau đó lại cùng nhau đi đón Đường Đường.
Bởi vì tối nay phải đi họp lớp, có thể đến lúc đó sẽ có
rất nhiều người, lâu rồi bạn bè không gặp nhau, biết đâu
lại đi ăn uống hát hò đến khuya.
Vậy nên bọn họ đưa Đường Đường tới chỗ của Ninh
Quốc Năng, khiến Đường Đường hơi hờn dỗi.
May mà Ninh Quốc Năng rất chiều cháu gái, dùng mọi
cách dỗ dành, cuối cùng cô bé cũng vui vẻ.
Trong lúc Hoắc Khải và Ninh Thần tới địa điểm họp
lớp, trong quảng trường nọ thuộc thành phố cao cấp ven
biển cách đó hàng ngàn cây số, mấy bóng người xinh đẹp
trẻ tuổi đang vui vẻ nhảy múa.
Cố Phi Dương đứng trên hàng đầu, tiếng nhạc kết hợp
với tư thế nhảy múa hồ hởi của cô trông vô cùng đẹp mắt.
Trong mấy ngày tới thành phố này, cô vẫn làm nghề
cũ, đó là đi dạy múa.
Tuy rằng đã hạ quyết tâm rời xa Hoắc Khải, nhưng cô
vẫn nghe theo lời đề nghị, ngay tiết đầu tiên đã dạy nhảy
ngoài trời trong quảng trường khá đông người này.
Bởi vì cô xinh đẹp, dáng chuẩn, nhảy cũng rất đẹp, và
quan trọng hơn nữa là các điệu nhảy mà cô dạy không
phải là kiểu có kỹ thuật cao như Zumba hay quốc tế
truyền thống.
Hoắc Khải từng nói rằng thứ phù hợp với số đông mới
dễ kiếm tiền nhất.
Cố Phi Dương vẫn luôn ghi nhớ câu nói này, vậy nên
nói chính xác ra thì cô đang dạy nhảy quảng trường.
Cô nhảy theo tiếng nhạc tưng bừng dựa trên những
hiểu biết cá nhân về vũ đạo, đẹp mà không quá phô
trương.
Không chỉ có rất nhiều nam nữ thanh niên đang đứng
xem, mà rất nhiều các cô các bác trung niên cũng không
kìm được nhảy thử ở đằng sau.