Theo suy nghĩ của Cơ Trấn Hùng, thật ra hủy hôn thì
chỉ cần nói một câu là xong, miễn là da mặt đủ dày thì
chẳng phải sợ gì cả.
Nhưng chủ tịch Lưu lại nói một câu khiến ông ta toát
hết mồ hôi lạnh: “Đừng tưởng rằng tôi không biết nhà họ
Cơ các ông đang nghĩ cái gì. Chỉ vì người ngoài nói nhà họ
Cơ liên hôn với tập đoàn Lưu Thị là vì không có khả năng
tài chính nên ông muốn hủy hôn đúng không. Tôi cũng
không ngại nói thẳng, Cơ Hương Ngưng của nhà họ Cơ
các ông sắp đi đăng ký kết hôn với con trai Lưu Quân Bồi
của tôi rồi. Chỉ cần bọn họ đi đăng ký thì nhà họ Cơ còn
sống được bao lâu nữa? Cho dù giờ ông có từ chối thì đến
lúc nhà họ Cơ phá sản, mấy công ty đó cũng sẽ là của tôi
thôi!”
“Ông nói vớ vẩn! Cô ta là người nhà họ Cơ, không có
sự cho phép của tôi thì sẽ không được phép kết hôn với
con trai ông! Cơ Trấn Hùng cố gắng duy trì giọng điệu
bình tĩnh.
Chủ tịch Lưu cười khẩy đáp: “Vậy tôi khuyên ông nên
đi hỏi suy nghĩ của con dâu tương lai nhà tôi trước đi đã.
Ông thật sự cho là ai cũng nghe lời ông hết chắc?”
Tắt điện thoại, Cơ Trấn Hùng đứng im không nhúc
nhích. Đám Cơ Cindy đứng bên cạnh nóng lòng hỏi: “Chủ
tịch Lưu nói sao?”
“Cái tên khốn đó dám uy hiếp tôi!“ Cơ Trấn Hùng trầm
giọng nói.
Đám người Cơ Cindy không nói gì nữa. Bọn họ có thể
tưởng tượng được chủ tịch Lưu đã nói những gì. Hoặc là
từ chối hủy hôn, không thì cũng đem chuyện này ra ép
nhà họ Cơ bán hết văn phòng chi nhánh đi.
Lúc này, Cơ Trấn Hùng quay sang hỏi Cơ Xuyên Hải:
“Cơ Hương Ngưng đâu? Cô ta đâu rồi? Bảo cô ta đến gặp
tôi ngay!”
“Hình như sáng sớm Cơ Hương Ngưng đã đi tìm Lưu
Quân Bồi rồi, hai người này có mối quan hệ khá tốt…“
Cơ Trấn Hùng nghe vậy thì càng tức hơn: “Con gái nhà
họ Cơ mà lại cứ đi tìm người đàn ông nhà khác làm cái gì!
Mau gọi cô ta về cho tôi!”
Đám người nghe vậy thì bày ra vẻ mặt kì lạ. Ban đầu là
ông sống chết bắt Cơ Hương Ngưng đi nịnh nọt Lưu Quân
Bồi, bây giờ nói thế này có khác nào tự vả không chứ.
Cơ Xuyên Hải trong lòng cười trộm, nhưng trên mặt thì
vẫn tỏ vẻ nghiêm trang. Ông ta rút điện thoại ra gọi cho
Cơ Hương Ngưng trước mặt mọi người.
“Hương Ngưng à, ờ, chủ tịch có chuyện cần tìm cô, cô
về được không? Sao? Đang uống trà với Lưu Quân Bồi,
không đi được á? Chuyện này…”
Cơ Xuyên Hải nói được một nửa thì đã bị Cơ Trấn
Hùng cướp mất điện thoại. Người đàn ông quyền lực nhất
của nhà họ Cơ lúc này phẫn nộ hét vào điện thoại: “Uống
cái gì mà uống! Trong vòng nửa tiếng nữa cô phải có mặt
ở phòng làm việc của tôi, nghe rõ chưa hả!”
Điện thoại truyền tới giọng nói lạnh nhạt của Cơ
Hương Ngưng: “Đừng có nói to thế, tôi có điếc đâu. Chờ
tôi uống trà với Quân Bồi xong tôi sẽ về”.
Nói rồi, Cơ Hương Ngưng cúp luôn điện thoại.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Cơ Trấn Hùng giận
đến mức suýt thì ném bay cái điện thoại. Ông ta đang
chuẩn bị gọi lại cho Cơ Hương Ngưng.
Cơ Xuyên Hải đi qua nói nhỏ: “Lúc này đừng nên ép
cô ta quá, nhỡ đâu ép đến mức cô ta làm thật thì sao
giờ?”
Cơ Trấn Hùng dừng tay lại, một lúc sau thì ông ta thở
hồng hộc ném điện thoại vào ngực Cơ Xuyên Hải: “Chờ
khi nào cô ta về thì đưa đến gặp tôi ngay!”
“Tôi biết rồi“ Cơ Xuyên Hải gật đầu.
Cái chờ này kéo dài gần bốn tiếng mới xong.
Gần đến hai giờ chiều, Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải
mới trở về công ty.
Trong bốn tiếng đó, Cơ Trấn Hùng đã chờ đến mức
tóc sắp trắng ra rồi. Bên ngoài thì các đối tác nhốn nháo
đòi trả hàng, trả tiền, ngân hàng và chủ nợ gọi tới như vũ
bão khiến ông ta lạnh hết cả người.
Suốt mấy chục năm làm việc, Cơ Trấn Hùng chưa bao
giờ rơi vào hoàn cảnh khốn cùng như bây giờ, mỗi một
giây một phút đều khó chịu vô cùng.
Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải đi vào phòng làm việc
thì nhìn thấy bên trong toàn người là người, tất cả đều là
bô lão của nhà họ Cơ.
Thấy hai người tiến vào, toàn bộ ánh mắt đều tập
trung lên bọn họ.
Đối diện với ánh nhìn của những quan chức cấp cao
trong gia tộc, Cơ Hương Ngưng lại tỏ vẻ rất ung dung.
Thực tế thì đám người kia càng nghiêm túc, cô lại càng thả lỏng.
Vì cô ấy biết cảm giác bức bách của bọn họ đến từ
mỗi một hành động của bản thân cô.
Cơ Trấn Hùng khi nãy còn hô to gọi nhỏ trong điện
thoại, bây giờ thấy Cơ Hương Ngưng thì lại tươi cười nói:
“Hương Ngưng đến rồi hả, nào nào, qua đây ngồi, ai đó đi
pha trà đi”.
“Tôi uống trà cả sáng với Quân Bồi rồi, giờ không
muốn uống nữa đâu. Ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi,
tôi còn hẹn Quân Bồi đi ăn tối và xem phim nữa kìa” Cơ
Hương Ngưng nói.
Giọng điệu như đang yêu say đắm của cô khiến nụ
cười của Cơ Trấn Hùng trở nên lúng túng. Ông ta rất
muốn dạy dỗ Cơ Hương Ngưng là không nên thân thiết
với Lưu Quân Bồi như vậy, nhưng lại không dám nói. Mà
nếu phụ họa thì lại đi ngược với suy nghĩ của ông ta.
Thấy Cơ Trấn Hùng im lặng không nói, Cơ Xuyên Hải
mới ho khan hai tiếng rồi tiếp lời: “Hương Ngưng, lần này
gọi cô về đơn giản là thế này. Chuyện gần đây của gia tộc
chắc cô cũng nghe rồi nhỉ. Vì chuyện liên hôn với tập
đoàn Lưu Thị mà các đối tác của chúng ta đã không còn
tin tưởng vào nhà họ Cơ nữa. Đám người muốn hoàn
hàng, trả tiền ngoài kia chính là một ví dụ điển hình. Cho
nên chúng tôi đã thương lượng và quyết định không ép cô
kết hôn với Lưu Quân Bồi nữa. Mau cảm ơn chủ tịch đi!”
Cơ Trấn Hùng nghe thế thì khẽ gật đầu. Lời này của
Cơ Xuyên Hải khiến ông ta rất có thể diện.
Nhưng Cơ Hương Ngưng lại nói một câu khiến sắc mặt
của Cơ Trấn Hùng tái xanh lại: “Ai nói tôi sẽ không kết hôn
với anh ấy nữa? Có kết hôn hay không là chuyện của
chúng tôi, liên quan gì đến gia tộc? Nếu tôi không muốn
thì các người có ép cũng vô dụng, còn tôi mà đã muốn thì
các người cũng chẳng có quyền đi can thiệp. Đã là thời
nào rồi mà còn chơi cái trò phong kiến vậy chứ”.
“Cơ Hương Ngưng! Cô ăn nói với bề trên thế à! Cơ
Bộc Tồn đập bàn đứng dậy.
Cơ Hương Ngưng nhìn lão, nói: “Giờ mới nhận ra các
người là bề trên của tôi à? Sao lúc bảo tôi liên hôn thì các
người lại chẳng thương lượng với tôi thế?”
“GÓI”
Thấy hai bên sắp cãi nhau đến nơi, Cơ Trấn Hùng
cũng mặc kệ thể diện của bản thân. Ông ta vội vàng nói:
“Hương Ngưng à, chuyện lúc trước là chúng tôi sai.
Nhưng bây giờ cô không thể kết hôn với cậu ta được! Có
lẽ cô còn chưa rõ nguy cơ của gia tộc hiện giờ, để tôi nói cho cô nhé…”
“Tôi biết rất rõ, ngày nào bên ngoài cũng có người cãi
nhau như cái chợ ấy, sao mà không rõ cho được”, Cơ
Hương Ngưng cười lạnh: “Nhưng cũng chẳng có nghĩa là
tôi sẽ ép bản thân thỏa hiệp để cứu gia tộc. Nếu tôi không
kết hôn theo lời các người, sau này tôi vẫn chỉ là một
người ở nhánh phụ. Dù có lên được hàng thừa kế cấp ba,
hay thậm chí là cấp hai đi nữa thì sao chứ, vẫn phải tranh
giành lợi ích với đám vô dụng kia. Nhưng nếu lấy được
Lưu Quân Bồi thì tôi sẽ được hưởng phúc mà chẳng phải
lo nghĩ gì. Con dâu của tập đoàn Lưu Thị không tốt hơn
một đứa con gái nhánh phụ của nhà họ Cơ chắc?”
Cơ Trấn Hùng nghe vậy thì đen hết mặt. Bị một người
bề dưới hét vào mặt như vậy khiến ông ta không thể chịu
nổi.
Cơ Cindy lên tiếng: “Cô không thể nói như vậy được,
cho dù là con cháu nhánh phụ thì sau này vẫn có cơ hội
tiến vào hội đồng quản trị chứ, đâu có kém hơn con dâu
của tập đoàn Lưu Thị đâu. Huống hồ cô còn mang dòng
máu nhà họ Cơ, dù thế nào thì cũng phải…“
“Đừng có nói mấy lời vô dụng đó với tôi, tôi chắc chắn
sẽ lấy Lưu Quân Bồi, tôi không thèm đi cạnh tranh với các
người làm gì cả. Cho dù có làm chủ tịch hội đồng quản trị
thì một năm cũng chỉ được có mấy chục triệu, tưởng là to
lắm đấy à” Cơ Hương Ngưng bĩu môi: “Nếu các người
muốn nói chuyện này thì thôi, tôi xin phép đi đặt vé xem
phim đây, không tiếp mấy người nữa”.
Nói rồi, Cơ Hương Ngưng xoay người định rời đi.
Cơ Trấn Hùng đâu dám để cô đi như vậy, bèn vội vàng
đẩy Cơ Xuyên Hải vài cái, ý bảo ông ta đi lên níu giữ.
Cơ Xuyên Hải bước nhanh lên trước kéo Cơ Hương
Ngưng lại, nói: “Đừng vội thế mà. Thật ra nếu cô muốn hy
sinh hạnh phúc của mình vì gia tộc thì cũng không phải
không có chỗ tốt. Cái hội đồng quản trị gì đó là quá xa vời
rồi. Thế này đi, hội đồng quản trị vừa mới quyết định sẽ
lấy ra ba trăm triệu để đền bù cho đối tác thương mại. Tôi
là giám đốc tài chính nên có thể kiến nghị với hội đồng
quản trị để đưa cho cô một phần. Cô nói muốn một trăm
triệu để phát triển văn phòng chỉ nhánh đúng không? Thế
này đi, tôi sẽ đưa cho một mình cô sáu mươi triệu”.
Cơ Trấn Hùng há mồm, nhưng không dám lên tiếng.
Nếu có thể lấy sáu mươi triệu ra để thay đổi suy nghĩ của
Cơ Hương Ngưng thì cũng không thiệt.
Vả lại, số tiền này cũng tiêu vào văn phòng chỉ nhánh
chứ không mất đi đâu.
Nhưng Cơ Hương Ngưng lại khinh bỉ nói: “Sáu mươi
triệu? Số tiền này to quá nhỉ? Thân phận con dâu của tập
đoàn Lưu Thị mà chỉ đáng giá có vậy thôi à? Chú ba, nể
tình chúng ta từng hợp tác nên tôi cũng không muốn nói
nhiều với chú làm gì, hai trăm triệu! Không được thiếu dù
chỉ một đồng! Nếu các người muốn tôi từ bỏ thân phận
con dâu của tập đoàn Lưu Thị thì ném hai trăm triệu qua
đây, không thì đừng tìm tôi nữa, tôi không rảnh đi đôi co
với các người đâu”.
Nói xong, Cơ Hương Ngưng quyết đoán rời khỏi phòng làm việc.