Trước khi đến nhà họ Cơ, chủ tịch Lưu đã nói rất kỹ
càng, rất nghiêm túc với Lưu Quân Bồi về chuyện liên
quan đến cuộc liên hôn.
“Cuộc liên hôn này liên quan đến sự phát triển vượt
bậc của công ty trong hai thập kỷ tới. Nếu thành công,
chúng ta có thể tiến tới mục tiêu mười tỷ, nếu thất bại,
sau này rất có thể bị đào thải trong cuộc cạnh tranh kinh
doanh tàn khốc. Ý nghĩa của nó vô cùng quan trọng, cho
dù thế nào cũng phải làm cho tốt, nếu xảy ra sai sót thì
cho dù con có là con của bố, bố cũng không tha cho con
đâu! ”
Dù gì Lưu Quân Bồi cũng là con trai của chủ tịch hội
đồng quản trị, biết được tầm quan trọng của sự việc này
đến đâu cũng là điều bình thường, nhưng tên trợ lý nhỏ
nhoi trước mắt này sao lại có thể biết được?
Lưu Quân Bồi run rẩy nhìn chằm chằm vào Hoắc Khải,
trong lòng tràn ngập sự kinh ngạc và tức giận.
Nhưng Hoắc Khải dường như lại chẳng nhìn thấy vẻ
mặt đó của anh ta mà vẫn thản nhiên nói: “Đấm anh một
cái là để nói cho anh biết, phải tôn trọng bất kì người nào
mà anh gặp, chưa nói đến bây giờ tổng giám đốc Cơ vẫn
chưa gả cho anh, cho dù gả rồi mà anh dám làm gì cô ấy,
tôi vẫn sẽ cho anh ăn đấm! Còn về việc hôm nay, chỉ coi
như là dạy anh cách làm người, không cần phải cảm ơn”.
Lưu Quân Bồi tức đến trào máu họng, cậu đánh tôi rồi
còn muốn tôi nói cảm ơn? Sao lại mặt dày thế chứ!
Sắc mặt Cơ Hương Ngưng nhìn Hoắc Khải có chút kỳ
lạ, cuối cùng cô ấy đã hiểu tại sao anh dám ra tay đánh
người, hóa ra anh sớm đã nhìn rõ trọng điểm của vấn đề ở
đâu rồi.
Phản ứng của Lưu Quân Bồi đã chứng tỏ Hoắc Khải
nói không hề sai.
Hai người bề dưới như bọn họ chẳng quan trọng gì
chuyện liên hôn này, dùng hôn nhân làm cầu nối để hai
bên đều đạt được lợi ích lớn hơn mới là trọng điểm.
Nếu ai dám cản trở chuyện này thì người đó chính là
kẻ địch chung của cả hai nhà.
Hoắc Khải đánh Lưu Quân Bồi một đấm, cùng lắm là
anh không coi cậu chủ nhà họ Lưu ra gì, đuổi việc anh,
cho dù khởi kiện đi chăng nữa thì cũng chẳng để làm gì.
Nhưng nếu Lưu Quân Bồi muốn hủy bỏ hôn ước, đó
mới thật sự là chọc gậy bánh xe.
Cơ Ôn Thư đang đỡ Lưu Quân Bồi ở bên cạnh giờ
cũng ngơ ra, Hoắc Khải nói vậy tức là chuyện này cứ thế
coi như bỏ qua sao?
Theo lý mà nói, quả thực chỉ có thể bỏ qua, nhưng
trong lòng sao lại thấy bức bối không chịu nổi!
Nhưng điều làm Cơ Ôn Thư ức đến ói máu lại là cho
dù anh ta và Lưu Quân Bồi có tức giận đến thế nào đi
chăng nữa cũng không dám nói thêm câu nào.
Nếu anh ta dám lằng nhằng, tên khốn kia chắc chắn
dám ra tay đánh người, nếu anh đánh trả, nhỡ Cơ Hương
Ngưng mà nổi giận không chịu kết hôn nữa thì sao?
Đến lúc đó những người gây chuyện chắc chắn không
ai thoát được.
Tên trợ lý kia bị phạt như thế nào thì tổn thất cũng
không lớn, cùng lắm đổi việc khác, nhưng một người xếp
hạng hai, trong tương lai có khả năng tiến quân lên đến
hạng một như cậu chủ Cơ Ôn Thư đây, nào có thể giống
như anh.
Cho nên sau khi Cơ Ôn Thư nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành
trầm mặt nói: “Cho dù có thế nào thì anh cũng đã đánh
cậu chủ nhà họ Lưu, đợi chuyện này xong tôi nhất định sẽ
báo lại với công ty! Đừng tưởng cậu chủ Lưu không dám
làm gì anh là anh có thể an toàn đâu!”
Hoắc Khải liếc anh ta rồi cười nhẹ một cái, thái độ bất
cần này càng làm Cơ Ôn Thư cảm thấy bị coi thường.
Cậu chủ nhà họ Cơ trước giờ chỉ bắt nạt người khác,
không cho người khác trả đòn này giờ đây đang hận Hoắc
Khải đến nghiến răng nghiến lợi.
Hoắc Khải không thèm coi nhân vật nhỏ bé như anh ta
ra gì, trong lòng anh có lẽ kẻ nắm quyền lực cao nhất nhà
họ Cơ như Cơ Trấn Hùng mới coi như có chút địa vị.
Dù sao nhà họ Cơ cũng chỉ xếp hạng top 50 các gia
tộc trong toàn quốc, so với nhà họ Hoắc còn cách xa vô
cùng, chỉ riêng cách biệt về tài sản đã là gấp hàng chục
hàng trăm lần rồi.
Nếu tính giá trị tài sản thì Cơ Trấn Hùng ở cấp thành
viên ban giám đốc của nhà họ Hoắc là cùng.
Lúc này Lưu Quân Bồi rất khó xử, đứng nguyên ở cửa
không biết nên đi hay ở.
Đi thì đi đâu?
Ở thì cục tức này phải làm sao?
Lúc này Cơ Hương Ngưng đột nhiên mỉm cười, nói:
“Thật ngại quá, tính cách của anh ấy có hơi mạnh mẽ,
không chịu được việc tôi bị bắt nạt. Anh Quân Bồi đừng
để ý nhé, thực ra anh ấy cũng không cố tình đâu, thế này
đi, bọn tôi cùng kính anh một ly để tạ tội được không? Nói
thế nào thì sau này chúng ta cũng là vợ chồng rồi, hay là
anh đi hỏi bố anh xem, nếu ông ấy không có ý kiến gì thì
tuần sau chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn luôn, đăng ký
xong hãng nói tiếp, coi như là tôi nhận lỗi với anh”.
Lưu Quân Bồi và Cơ Ôn Thư ngạc nhiên, không hề ngờ
đến việc Cơ Hương Ngưng sẽ đột nhiên đề cập đến việc
đăng ký kết hôn.
Vừa mới đánh người ta xong, bây giờ lại vội vã muốn
kết hôn?
Lưu Quân Bồi bất giác nhìn sang Hoắc Khải, Hoắc
Khải hiểu ý Cơ Hương Ngưng, liền nói: “Lời tổng giám đốc
Cơ nói tôi đương nhiên sẽ làm theo, việc lúc nãy là do tôi
không đúng, Lưu thiếu gia, tôi kính anh một ly”.
Hoắc Khải vừa nói vừa cầm ly rượu lên uống một hơi
rồi đặt xuống.
Dù uống không nhiều nhưng cũng là có ý rồi.
Lưu Quân Bồi do dự vài giây, sau lại bị Cơ Hương
Ngưng khuyên thêm mấy câu, lúc này mới chậm rãi bước
lại.
Bây giờ anh ta đã không dám đứng quá gần Hoắc
Khải, còn cách bốn năm bước đã dừng lại, Cơ Hương
Ngưng tự tay rót rượu, mặt mũi vui vẻ tràn đầy hòa khí
mời rượu.
Thái độ mặt mày tươi tỉnh của cô ấy hoàn toàn không
giống Hoắc Khải, làm trong lòng Lưu Quân Bồi cuối cùng
cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Lúc Lưu Quân Bồi nhận lấy ly rượu Cơ Hương Ngưng
đưa uống một hơi cạn sạch, trong lòng anh ta nghĩ thầm
cứ nhịn cục tức này xuống trước đã, đợi Cơ Hương Ngưng
về làm vợ anh ta rồi thì lúc đó dày vò tên trợ lý gan hùm mật báo này sau cũng không muộn!
Sự việc vừa xảy ra ban nãy khiến Lưu Quân Bồi chẳng
còn tâm trạng nào ăn uống, anh ta uống thêm mấy ly rượu
rồi chẳng đợi món ăn kịp lên đủ đã kiếm cớ chóng mặt để
rời đi.
Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải đương nhiên không
ngăn anh ta lại, Cơ Ôn Thư thì lại đi theo xun xoe, trước
khi rời đi còn không quên liếc nhìn Hoắc Khải hăm dọa.
Hoắc Khải thấy vậy cũng chỉ cười nhạt, chẳng hề để
tâm.
Cơ Ôn Thư vừa ra khỏi cửa vội chạy lên đuổi kịp bước
chân vội vã của cậu ấm nhà họ Lưu, thấp giọng nói: “Cậu
Lưu, chuyện này anh cứ yên tâm, tên ranh kia dám đánh
anh, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho đâu! Đợi lúc về tôi
sẽ…
“Tên khốn nhà anh lắm lời thế nhỉ, không nói gì cũng
chẳng ai bảo câm đâu!” đột nhiên Lưu Quân Bồi dừng
bước chân, giáng cho Cơ Ôn Thư một bạt tai: “Bây giờ nói
với tôi mấy lời này, sao lúc nãy không đánh hắn một trận
đi? Chỉ thấy tôi chịu đánh rồi khua môi múa mép thôi à?
Đồ vô dụng! Cút đi cho tôi, nhìn đã thấy phiền!”
Cơ Ôn Thư ăn một cái tát ngơ cả người, đợi lúc hoàn
hồn lại được thì Lưu Quân Bồi đã đi xa rồi.
Trong quán ăn kẻ ra người vào, không ít người đi qua
đều tò mò nhìn sang. Mặt Cơ Ôn Thư lúc xanh lúc đỏ, anh
ta hẳn học chửi rủa mấy câu, không biết là đang nói ai.
Trong phòng ăn, Cơ Hương Ngưng nhìn Hoắc Khải
đang vô cùng thản nhiên gắp thịt kho tàu, nói: “Sao anh
có thể bình tĩnh thế nhỉ, đó là con trai của chủ tịch tập
đoàn Lưu Thị đấy, cho dù anh ta không dám hủy hôn,
nhưng chỉnh anh thì vẫn rất dễ dàng”.
“Mưa gió đang ùn ùn kéo đến, một khi bắt đầu, tập
đoàn Lưu Thị sẽ lập tức đối mặt với lãnh đạo cấp cao nhà
họ Cơ đến lúc đó một nhân vật nhỏ bé như tôi nào có
được họ để ý đến. Cho nên chỉ cần Lưu Quân Bồi không
lên cơn ngay lúc đó thì chẳng có gì phải lo cả” Hoắc Khải
nói.
“Cho nên anh mới chẳng lo lắng gì…” Cơ Hương
Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Xem ra chú ba nói đúng,
đối địch với anh quả thật rất đáng sợ. Khi người khác còn
đang mơ màng thì anh hình như đã nắm chắc những điều
quan trọng rồi”.
“Nào có thần thánh như mọi người nói đâu, tôi chỉ là
có thói quen điều tra trước rồi phán đoán, sau cùng mới
bắt tay vào làm việc“ Hoắc Khải vừa đáp vừa gắp một
miếng thịt kho tàu vào bát Cơ Hương Ngưng, tiếp túc nói:
“Thịt kho tàu ở đây rất ngon, ăn thử xem. Bình thường cô
bận như thế, càng cần bổ sung chất dinh dưỡng, nếu cô
bị người khác bắt nạt tôi còn giúp cô đấm người ta được,
chứ nếu mà lăn ra ốm thì tôi cũng bó tay đấy”.
Cơ Hương Ngưng nhìn miếng thịt kho tàu trong bát,
mùi hương thơm nức mũi xộc lên, kích thích sự thèm ăn.
Chỉ là, Cơ Hương Ngưng nghĩ đến những lời mà Hoắc
Khải vừa nói lúc nãy, trái tim cô không khỏi đập nhanh.
“Cho dù gả rồi mà anh dám làm gì cô ấy, tôi vẫn sẽ
cho anh ăn đấm!”
Câu này chỉ là nói bừa thôi sao? Hay là cho dù cô có
thành vợ người khác rồi, anh vẫn sẽ bảo vệ mình như vậy…
Cảm giác được người khác bảo vệ thật sự rất tốt đẹp,
làm Cơ Hương Ngưng dần dần bị chìm đắm vào trong đó.
“Cô sao thế? Mặt cô hình như hơi đỏ, chắc không phải
thật sự bị ốm đấy chứ?”, đột nhiên Hoắc Khải cất tiếng
hỏi.
Cơ Hương Ngưng hoàn hồn lại, trừng mắt nhìn anh mà
nói: “Anh nói nhiều thật đấy, ăn đi!”
Hoắc Khải không chấp cô, chỉ cười mà múc cho cô
một bát canh sườn.
Sự quan tâm của anh làm Cơ Hương Ngưng không
khỏi cắn chặt lưỡi của mình, cố gắng giúp mình giữ tỉnh
táo.
Tuyệt đối không được để tư tưởng này mê hoặc mất,
không nói đến quá khứ của anh, cho dù là bây giờ, anh
cũng đã là chồng của Ninh Thần.
Cho dù nhìn từ phương diện nào, đây cũng là người
đàn ông phải kính nhi viễn chỉ!
Công việc là công việc, tuyệt đối không được lẫn lộn với đời sống cá nhân!