Sắc mặt Cơ Trấn Hùng hơi trầm lại, nói: “Cô gái,
tôi đã khách sáo với cô lắm rồi đấy. Cô đừng tưởng
rằng gia tộc cần cô là cô có thể đưa ra mấy cái điều
kiện quá đáng như vậy”.
“Tôi không uy hiếp ai cả, mong ông không hiểu
lầm. Tôi nói mười triệu không được là bởi vì tôi đã có
kế hoạch phát triển cho công ty rồi, nên cần một trăm
triệu để mở rộng kinh doanh. Mười triệu không thể đi
tranh giành thị phần với ai được, tôi mà lấy thì gia tộc
lại tưởng tôi lợi dụng gia tộc. Cho nên nếu ông đồng ý
cho tôi một trăm triệu thì tôi sẽ cố gắng cho công ty
vận hành thật tốt. Nếu ông không đồng ý thì cũng
không sao cả. Tôi vẫn luôn muốn lấy Lưu Quân Bồi, dù
không đưa tiền thì tôi vẫn đồng ý! Nói một câu khó
nghe thì hiện giờ tôi đã muốn lấy anh ấy để rời khỏi
đây lắm rồi“ Cơ Hương Ngưng nói.
Sắc mặt Cơ Trấn Hùng càng trầm xuống. Ông ta
thật sự muốn lấy Cơ Hương Ngưng để đổi lấy dòng
tiền của tập đoàn Lưu Thị, nhưng cô ta lại nói muốn
rời khỏi đây lắm rồi, đúng là có chút vả mặt.
Cơ Bộc Tồn lại càng không nhịn được mà đập bàn:
“Ý cô là gia tộc không tốt hả! Trước giờ gia tộc chưa
tệ với cô bao giờ, sao cô ăn nói vô lương tâm vậy hả!”
“Thôi” Cơ Trấn Hùng gõ bàn, đanh giọng nói: “Ý
của Hương Ngưng này đã rất rõ ràng rồi. Nếu cô gái
này đồng ý lấy chồng thì chúng ta cũng không còn gì
để nói nữa. Nhưng một trăm triệu này thì thực sự là
không được. Hay là thế này, hai mươi triệu nhé. Cô có
thể chọn lấy hoặc không lấy”.
“Vậy tôi không lấy nữa. Tôi nói rồi, hoặc là một
trăm triệu, không thì thôi”, Cơ Hương Ngưng nói
chuyện chắc nịch: “Ngoài ra, còn chuyện thứ ba nữa.
Tôi mong rằng văn phòng chi nhánh có thể vận hành
độc lập, nhất là trụ sở sẽ không nhúng tay vào phòng
nhân sự và phòng kế toán của chúng tôi. Như vậy thì
văn phòng chỉ nhánh sẽ có một thể chế vận hành
hoàn thiện hơn, tự do hơn và có lợi cho sự phát triển
của một thị trường cạnh tranh lành mạnh”.
“Hoang đường! Mọi thứ của văn phòng chỉ nhánh
từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều là tài sản
của gia tộc. Cô muốn gia tộc buông tay là điều si tâm
vọng tưởng!“ Cơ Bộc Tồn cười lạnh.
“Đúng vậy, đã là tài sản của gia tộc thì sao có thể
chia ra được chứ, cô đây là muốn ăn cây táo rào cây
sung à”.
“Hương Ngưng, cô yêu cầu hơi quá đáng rồi đó”.
Từng thành viên trong hội đồng quản trị và tổng
giám sát đều lên tiếng biểu thị sự bất mãn với Cơ
Hương Ngưng.
Cơ Hương Ngưng thì cười lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ
đưa ra đề nghị của mình thôi, nếu tôi ở lại tiếp tục vận
hành văn phòng chỉ nhánh thì các yêu cầu của tôi
phải được thông qua, còn không thì thà tôi về nhà họ
Lưu hưởng phúc còn hơn”.
Vẻ mặt Cơ Trấn Hùng dần dần bình tĩnh trở lại, nói:
“Nếu đã vậy thì cô lấy chồng đi”.
Là chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Cơ, câu
nói này của ông ta đã tổng kết cho buổi họp ngày
hôm nay.
Cơ Hương Ngưng không bày tỏ bất cứ ý kiến nào
mà gật đầu ngồi xuống.
Thái độ của này của cô ấy khiến tất cả mọi người
vừa thả lỏng lại vừa khó chịu.
Rõ ràng là đã xóa tan cái ước mơ hão huyền của
cái đứa thuộc nhánh phụ này đi, và cũng phá vỡ được
liên minh giữa dòng chính và nhánh phụ rồi, tại sao
trong lòng vẫn thấy không thoải mái chứ.
Cơ Trấn Hùng không nói nhiều thêm nữa mà chỉ
lên tiêng: “Chuyện đã có quyết định rồi thì cuộc họp
lâm thời hôm nay đến đây thôi, tan họp đi”.
Chủ tịch hội đồng quản trị đã nói vậy thì người
khác cũng không ý kiến thêm gì nữa, dù sao người
đáng lẽ cần lên tiếng nhất là Cơ Hương Ngưng thì lại
đang giữ im lặng.
Đám người tản ra ai về nhà nấy, Cơ Trấn Hùng thì
đặc biệt đi về phía Cơ Hương Ngưng. Khi đi qua cô ấy,
ông ta dừng lại nói: “Mong rằng cô thật sự muốn lấy
cậu chủ nhà họ Lưu, giống như cô nói vậy, lấy cậu ấy
cũng giống như bắt được miếng bánh từ trên trời rơi
xuống”.
“Tôi cũng thấy vậy. Một cơ hội tốt thì phải nắm bắt
thôi, Cơ Hương Ngưng mỉm cười nói.
Cơ Trấn Hùng cũng không còn gì để nói nữa, bèn
đi thẳng.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đã đi hết. Phòng
họp lớn chỉ còn mỗi Cơ Xuyên Hải, Cơ Hương Ngưng
và Hoắc Khải.
Trong suốt cuộc họp, Hoắc Khải không hé răng
nửa lời. Cơ Hương Ngưng biểu hiện rất tốt, không cần
anh phải giúp đỡ thêm gì nữa.
“Cô đưa ra yêu cầu hay lắm, rất có gan”, Cơ Xuyên
Hải cười, buông lời khen.
Ông ta biết ẩn tình sau chuyện này cho nên cũng
hiểu vì sao Cơ Hương Ngưng lại đưa ra những yêu cầu
khiến nhà họ Cơ không thể đáp ứng nổi như vậy.
Bọn họ không đồng ý lúc này, đến khi phiền phức
kéo tới thì chắc chắn sẽ phải cầu xin Cơ Hương
Ngưng để đồng ý.
“Đầu là lời thật lòng mà, có gì đâu chứ” Cơ Hương
Ngưng mỉm cười nói.
Những ý kiến ban nãy của cô ấy không phải là
không có chủ đích mà đó là tình huống tốt nhất mà cô
và Hoắc Khải đã quyết định trong lúc bàn về chiến lược phát triển.
Để văn phòng chi nhánh vận hành độc lập hoàn
toàn rồi lấy một số tiền lớn để tấn công thị trường,
tranh giành thị phần, rồi để cho địa vị của công ty
được tách biệt ra khỏi gia tộc. Đây chính là mục tiêu
mà Cơ Hương Ngưng muốn đạt được.
Mắt thấy kết quả hoàn toàn nằm trong dự liệu, cả
ba người không thấy nhụt chí chút nào.
“Hay là tôi đem hai mươi triệu ra trước rồi cho vào
tài khoản của công ty luôn?”, Cơ Xuyên Hải đột nhiên
hỏi.
“Lấy hai mươi triệu này làm gì chứ? Lấy thì phải lấy
một trăm triệu, không thì thôi! Cơ Hương Ngưng nói.
Cơ Xuyên Hải đắc ý cười: “Cô đúng là vẫn còn quá
trẻ. Nếu chủ tịch hội đồng quản trị đã có lời đó thì tôi
có thể lấy ra hai mươi triệu, có lấy hay không thì là tùy
cô. Với thân phận là giám đốc tài chính, tôi đương
nhiên phải thi hành mệnh lệnh của chủ tịch hội đồng
quản trị chứ. Tôi sẽ đưa cho cô hai mươi triệu trước,
còn sau này họ có đưa cho chúng ta một trăm triệu
nữa hay không thì đó lại là chuyện của bọn họ”.
Cơ Hương Ngưng ngẩn ra, sau đó liền hiểu được
ngay Cơ Xuyên Hải đang muốn nhân cơ hội này để lấy
hai mươi triệu!
Có lẽ lúc ông ta chuyển tiền ra thì thậm chí còn
không cần nói với hội đồng quản trị tiếng nào ấy chứ.
Đến lúc phiền phức mò tới cửa, Cơ Hương Ngưng
sẽ lại đi đòi một trăm triệu nữa. Nếu nhà họ Cơ đồng
ý, và sau chuyện này bọn họ lại phát hiện ra Cơ Xuyên
Hải đã lấy thừa ra hai mươi triệu thì cũng chẳng làm gì
được.
Hai mươi triệu này là Cơ Trấn Hùng tự mình nói ra
là sẽ cho Cơ Hương Ngưng, cho nên họp xong là ông
ta sẽ đưa luôn, ai mà biết được Cơ Hương Ngưng và
Cơ Xuyên Hải sẽ đòi một trăm triệu chứ.
Không nhân chứng vật chứng, không ai có thể nói
được là Cơ Xuyên Hải cố ý làm vậy.
Vả lại, nếu có được một trăm triệu thì tức là trong
chuyện này Cơ Hương Ngưng đã nắm giữ vị trí chủ
đạo, nên dù có lấy nhiều hơn hai mươi triệu thì cũng
không ai dám làm gì.
“Tôi không nói nhiều nữa, cô cứ đi loanh quanh đi,
tôi đến phòng kế toán lấy cho xong hai mươi triệu đã,
còn phải tìm người chạy việc nữa”, Cơ Xuyên Hải nói
rồi nháy mắt với Cơ Hương Ngưng, sau đó vui vẻ rời
đi.
Hiện giờ ông ta vô cùng vui vẻ, đám người nhà họ
Cơ kia cứ tưởng là bọn họ được lợi, cho rằng mình đã
nắm thóp được Cơ Hương Ngưng nhưng thật ra chính
bọn họ lại đang từng bước rơi vào bẫy.
Nhiều người như thế, bao gồm cả Cơ Trấn Hùng
còn không nhận ra mùi bẫy, thế mà giám đốc tài chính
được cho là cô độc không ai giúp đỡ như ông ta lại
biết rõ sự thật. Trong lòng Cơ Xuyên Hải đang có cảm
giác rất thành tựu, hay còn gọi là vô cùng đắc ý.
Cho mấy người suốt ngày khoe khoang này, tỏ vẻ
mình giỏi này. Chờ đến lúc bẫy rập xuống xem bọn họ
có còn cười được nữa không!
Không thể không nói, khi làm việc xấu thì hiệu suất
của con người thật sự cao không tưởng.
Đến ba giờ chiều, Cơ Hương Ngưng đã nhận được
điện thoại của giám đốc tài chính từ văn phòng chỉ
nhánh nói: “Công ty nhận được hai mươi triệu từ trụ
SỞ”.
Sau khi buông điện thoại, Cơ Hương Ngưng nói với
Hoắc Khải đang ngồi uống cà phê ở bên cạnh: “Hai
mươi triệu về tay rồi”.
“Chú ba làm việc nhanh tay thật, chẳng trách mà
lên được giám đốc tài chính”, Hoắc Khải cười nói.
Cơ Hương Ngưng không lên tiếng mà chỉ nhìn anh
chằm chằm.
Hoắc Khải bị cô ấy nhìn đến dựng cả tóc gáy,
không nhịn được mà hỏi: “Cô nhìn tôi chằm chằm thế
làm gì?”
“Tôi đang nghĩ xem rốt cuộc anh có phải Lý Phong
không”, Cơ Hương Ngưng cổ quái nhìn anh.
“Ý cô là sao, tôi không phải Lý Phong thì là ai được
chứ”.
“Đương nhiên anh là Lý Phong, nhưng mỗi lần anh
lại giúp tôi tạo nên kỳ tích vào những lúc tôi gặp nguy
hiểm nhất. Có mấy lần tôi đều cảm thấy như chỉ mới
gặp anh lần đầu tiên vậy, thật kỳ lạ và mới mẻ”, Cơ
Hương Ngưng nói.
Hoắc Khải không cười nữa, hóa ra là vì cô ấy quá
kinh ngạc.
Anh lắc đầu, nói: “Cô nghĩ nhiều rồi. Thật ra không
phải là tôi có nhiều cách mà là vì các cô ở trong cuộc,
có góc nhìn khác với tôi là người ngoài. Vậy mới có
câu “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’ đấy”.
“Có lẽ vậy đi. Nhưng não anh thật sự hoạt động
rất nhanh ấy. Giờ tôi thấy thăng chức anh lên làm trợ
lý tổng giám đốc đúng là may mắn của tôi”, Cơ Hương Ngưng nói.
Hoắc Khải bật cười: “Đúng là cô rất may mắn, cái
này tôi không có gì để mà khiêm tốn hết”