Việc Cơ Xuyên Hải từ chối cũng không nằm ngoài dự
đoán của Hoắc Khải. Nụ cười của anh vẫn không hề nhạt
đi: “Thứ nhất, sự tồn tại của nhà họ Cơ đối với chúng tôi
là có lợi chứ không hại, cho nên chúng tôi cũng không
mong nó sụp đổ. Thứ hai, nếu ông cứ nhất quyết từ chối,
hoặc thậm chí là bí mật cáo trạng với người khác, thì ông
nghĩ đi, nếu giờ nhà họ Cơ đuổi luôn tổng giám đốc Cơ và
không cho cô ấy quay lại thì có sao nào? Nếu tổng giám
đốc Cơ bị đuổi việc, ông nghĩ người tiếp theo vào tầm
ngắm sẽ là ai nào? Một người nhánh phụ gần như không
có thực lực gì hay là một người giữ chức giám đốc tài
chính nhưng lại đã từng có ý đồ khác như ông?“
Cơ Xuyên Hải nghe vậy thì đổ hết mồ hôi lạnh. Không
sai, nếu vì chuyện này mà Cơ Hương Ngưng bị đuổi đi thì
dòng chính sẽ tha cho một kẻ phản bội như ông ta sao?
Dám bắt tay với nhánh phụ để tranh quyền đoạt lợi
chính là tội chết!
Cho dù hiện giờ ông ta đang là giám đốc tài chính
nhưng ông ta biết một mình ông ta không thể đối đầu với
toàn bộ dòng chính được.
Mấy lão cổ đông của dòng chính mà đứng dậy lên
tiếng thì ông ta sẽ bị đuổi cổ ngay.
Đến lúc này Cơ Xuyên Hải mới nhận ra, dù tương lai có
thế nào đi nữa thì số mệnh của ông ta đã bị buộc chặt vào
cùng với Cơ Hương Ngưng rồi.
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, chứ không
phải có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu như lúc trước
ông ta nghĩ nữa.
Cơ Xuyên Hải nhìn sang Hoắc Khải, đắn đo nói: “Có
phải cậu đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi không? Cậu
biết chỉ cần tôi đồng ý thì sẽ không thể tách khỏi các
người được nữa?”
Hoắc Khải mỉm cười, lắc đầu nói: “Có nhiều chuyện
không phải cứ muốn là được, mà là quy tắc của trò chơi
bắt buộc chúng ta phải đi theo hướng đó. Vả lại, tổng
giám đốc Cơ có thể thăng cấp thì ông cũng được lợi chứ
không hại. Dòng chính không dám động vào ông, nhánh
phụ cũng sẽ muốn lôi kéo ông, cả hai bên đều nịnh nọt
ông”.
Sao Cơ Xuyên Hải lại không biết điều này chứ, nhưng
cảm giác bị người khác điều khiển số mạng thật sự không
thoải mái chút nào.
Nhất là kẻ điều khiển lại là một người trẻ tuổi như
Hoắc Khải, điều này càng khiến cho Cơ Xuyên Hải cảm
thấy bị sỉ nhục.
Nhưng dù ông ta có khó chịu hơn thì cũng không thể
làm gì được nữa rồi.
Từ giây phút ông ta động lòng với đề nghị của Hoắc
Khải thì ông ta đã phải lên một con thuyền mà không có
đường xuống.
Cơ Xuyên Hải nhìn rất rõ tương lai, ông ta biết mình
không còn lựa chọn nào khác nữa.
Nhưng thật sự phải dùng cách này để đối phó nhà họ Cơ sao?
Cơ Xuyên Hải đang do dự, nhưng Cơ Hương Ngưng thì
không nghĩ nhiều đến vậy.
Những lần bị chữa mũi nhọn vào suốt bao nhiêu năm
qua cùng với lần ép hôn này đã khiến cô hoàn toàn thất
vọng về gia tộc. Đừng nói Hoắc Khải chỉ muốn lợi dụng
cách này để thoát khỏi khó khăn, kể cả có thật sự kéo cho
nhà họ Cơ sụp đổ đi nữa thì Cơ Hương Ngưng cũng hoàn
toàn có thể chấp nhận.
Khi mà con người ta bị ép đến mức không thể chịu
được nữa thì sẽ xuất hiện những ý nghĩ điên cuồng.
Cơ Hương Ngưng hưng phấn nói: “Vậy chúng ta đi tìm
bọn họ thôi. Tôi thật sự rất muốn xem cảm xúc của mấy
lão già đó!”
Hoắc Khải lắc đầu: “Không vội, đề nghị của tôi là lan
truyền vài tin tức nhỏ trước, đồng thời tổng giám đốc Cơ
phải tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời để bọn họ nới lỏng cảnh
giác. Bên cạnh đó, cô cũng có thể đưa ra một vài điều
kiện, bọn họ sẽ đồng ý thôi. Đến khi tin tức có xu hướng
lan rộng ra thì cô vẫn sẽ có thời gian quan sát biểu cảm
của bọn họ”.
Hiện giờ Cơ Hương Ngưng đã hoàn toàn nghe theo lời
của Hoắc Khải nên không có ý kiến gì. Hoắc Khải nói sao
thì cô sẽ làm vậy.
Hai người này đã đồng ý rồi, Cơ Xuyên Hải phận làm
châu chấu bó trên cùng một sợi dây cũng không phản đối
nữa.
Kết quả của việc phản đối là Cơ Hương Ngưng sẽ bị
đuổi khỏi gia tộc, ông ta cũng bị liên lụy theo, còn không
phản đối thì lại có khả năng khiến mọi chuyện phát triển
theo hướng tốt hơn.
Nếu đã vậy thì còn nghĩ làm gì nữa.
Sau đó, ba người lên xe tiến về nhà họ Cơ.
Nhà họ Cơ không có nhà lớn do tổ tiên truyền lại,
nhưng bọn họ cũng coi như giàu có, đã xây nên rất nhiều
khu chung cư và tòa văn phòng ở trung tâm thành phố.
Bình thường, phần lớn người nhà họ Cơ đều làm việc ở
tòa văn phòng trụ sở, khi về nhà thì cũng không tụ lại với
nhau nữa.
Lúc ba người đến văn phòng trụ sở thì đã là mười một
giờ.
Theo đề nghị của Cơ Xuyên Hải, ba người đến nhà ăn,
chủ yếu nhất là muốn cho Hoắc Khải xem thế lực của nhà
họ Cơ.
Nguyên cả một tầng được chừa ra để làm nhà ăn,
trang trí vô cùng sang trọng, món ăn thì đều là hàng cao
cấp. Thức ăn đều là những món chỉ xuất hiện ở các nhà
hàng xa hoa, cái gì cũng có. Còn có cả hai đầu bếp để
chuẩn bị những món ăn được đặt gấp dành cho những
người kén ăn.
Cơ Xuyên Hải dẫn Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải đi
vào trong nhà ăn cũng thu hút rất nhiều sự chú ý.
Cơ Hương Ngưng là người ở nhánh phụ đầu tiên được
dòng chính tiến cử, nên đã bị đưa ra trước đầu sóng ngọn
gió. Cộng thêm tin tức hội đồng quản trị đã chọn cô làm
người kết hôn với Lưu Quân Bồi trong hội nghị thường kỳ
sáng nay đã càng lôi kéo nhiều ánh mắt vui sướng khi
thấy người gặp họa hơn.
Có làm thân được với người có thực quyền như Cơ
Xuyên Hải thì sao chứ, vẫn phải gả đi chỉ sau một câu nói
của gia tộc mà thôi.
Không gả thì sẽ bị chèn ép bởi một lý do nào đó, thậm
chí khiến cô không thể thăng cấp.
Còn gả thì sẽ không còn là người nhà họ Cơ nữa, thì ai
cho phép cô tranh quyền.
Tất cả những ai có mặt ở đó đều nghĩ như vậy. Dù có
gả hay không thì Cơ Hương Ngưng cũng xong đời rồi,
không còn bất kỳ cơ hội nào để xoay chuyển tình thế hết.
Nhánh phụ không có tác dụng gì quá lớn trong chuyện
này, vì bọn họ không hề tin tưởng Cơ Xuyên Hải, cũng
không tin Cơ Xuyên Hải sẽ thật sự kết minh với nhánh
phụ.
Quan trọng nhất là bọn họ biết chuyện Cơ Hương
Ngưng và Cơ Xuyên Hải liên kết đã chọc tức nền tảng
dòng chính rồi.
Lúc này mà đồng tình với bọn họ thì nhánh phụ sẽ
càng khó thăng cấp hơn.
Trước khi làm rõ tình hình thì bọn họ không dám dễ
dàng đưa ra quyết định.
Đối diện với ánh mắt của quần chúng, nghe những lời
xì xào to nhỏ của bọn họ, Cơ Hương Ngưng hoàn toàn giả
mù.
So sánh với sự phẫn nộ khi nghe được tin tức lúc mới
xuống máy bay, giờ thì lòng cô lại vô cùng yên bình, thậm
chí cô còn hơi buồn cười.
Cô ấy biết, đám người này đang chờ xem trò hề của
bản thân. Có nhiều người có khi còn đang trào phúng cô
là nằm mơ giữa ban ngày, sỉ tâm vọng tưởng.
Đâu có dễ dàng mà móc nói với dòng chính như thế?
Cười đi, để xem ai mới là người cười cuối cùng nào.
Ba người chọn vị trí rồi ngồi xuống, sau đó lập tức có
người đến chào hỏi Cơ Xuyên Hải.
Dù sau này có xảy ra chuyện gì thì hiện giờ, Cơ Xuyên
Hải vẫn là giám đốc tài chính của tập đoàn, nằm trong
nhóm người có quyền lực tuyệt đối. Bọn họ không muốn
tiếp bước sự xui xẻo của Cơ Xuyên Hải vào lúc này đâu,
nhỡ mà bị ông ta liên lụy chết chùm thì thật oan uổng
quá.
Cảm xúc của Cơ Xuyên Hải cũng bình tĩnh như vậy,
ông ta đã tiếp nhận tình huống hiện tại nên không muốn
nghĩ gì khác nữa.
Mỗi một người đến chào hỏi đều sẽ cố tình nhìn sang
Cơ Hương Ngưng một cái.
Có người thì chào hỏi Cơ Hương Ngưng, cũng có
người liếc cô một cái rồi rời đi.
Một mầm mống tai họa sắp bị gả đi thì không có tư
cách được họ quan tâm.
Còn về Hoắc Khải thì nhìn đã biết là đi theo, nên càng
không đáng giá để liếc nhìn.
“Ái chà, sao chú ba lại tới nhà ăn ăn cơm thế này, chú
chán ăn cơm nhà hàng rồi sao?”
Có một giọng nói truyền tới, Cơ Xuyên Hải quay ra
nhìn rồi lạnh lùng đáp: “Một đứa thuộc hàng thừa kế thứ
hai như cậu cũng được vào đây thì sao tôi không được
vào?”
“Xem chú nói kìa, có ai bảo chú không được vào đâu
cơ chứ”, người thanh niên cười to, bước về phía ba người.
Tới nơi, anh ta nhìn sang Cơ Hương Ngưng: “Đây là em họ
Hương Ngưng hả, xinh gái đấy, cậu chủ nhà họ Lưu chắc
sẽ thích cô lắm. À mà chú ba này, chú đã nói với Hương
Ngưng về chuyện liên hôn chưa vậy?”
Người này tên Cơ Ôn Thư, đứng hàng đầu trong hàng
thừa kế thứ hai của nhà họ Cơ, cũng là “tuyển thủ” được
săn đón trong quá trình tranh đấu thăng lên hàng thừa kế thứ nhất.
Năng lực của anh ta rất tốt, mặc dù không thể so với
người quái dị như Hoắc Khải, nhưng trong đám thanh niên
nhà họ Cơ thì cũng có số có má.
Mới ba mươi hai tuổi mà đã khiến cho thu nhập của
văn phòng chi nhánh dưới quyền quản lý của bản thân lọt
top 5 của gia tộc. Bố của anh ta còn là tổng thanh tra thị
trường của nhà họ Cơ – Cơ Bộc Tồn, quyền lực không
kém gì Cơ Xuyên Hải.
Cho nên, mặc dù anh ta có lòng dạ hẹp hòi, thích cười
trên nỗi đau của người khác, nhưng vì có năng lực và một
người bố quyền lực nên không có mấy ai dám làm gì anh
ta.
Phòng kế toán và phòng kinh doanh vốn là hai nơi dễ
có xung đột về lập trường. Cơ Xuyên Hải và Cơ Bộc Tồn
từ nhỏ đã đánh nhau, khi lớn lên, vào công ty rồi cũng đối
chọi không ngừng. Sau này hai người đều trở thành nhân
vật có chức quyền trong công ty nhưng cũng không từ bỏ
ý cạnh tranh với nhau.
Cho đến giờ, mối quan hệ của bọn họ cũng chẳng mấy
tốt đẹp.
Với phận làm con thì Cơ Ôn Thư dĩ nhiên sẽ đứng về
phía bố mình rồi. Nếu có cơ hội đẩy Cơ Xuyên Hải ngã
xuống thì anh ta cũng rất vui mừng mà tham gia vào.