Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, đã thành vợ
của người khác rồi thì sẽ không thể tiếp tục thừa kế sản
nghiệp nhà họ Hoắc được nữa. Thậm chí cũng sẽ bị gạch
tên ra khỏi việc kinh doanh trong nhà họ Hoắc.
Dù là không lập tức đuổi ngay, nhưng chỉ đến mấy
hôm sau thì lý do này cũng sẽ trở nên chính đáng.
Chiêu này chính là để giải quyết tận gốc. Một là Cơ
Xuyên Hải phải chủ động từ bỏ, hai là Cơ Hương Ngưng
phải buông tay. Dù sao trong hai bọn họ vẫn phải có một
người phải chịu thiệt.
“Tôi không lấy!” Cơ Hương Ngưng sầm mặt lại.
“Nếu cô không chịu lấy chồng thì bọn họ sẽ đổ tội
không vì tập thể cho cô để tạo áp lực. Cô nghĩ mình sẽ
còn có hy vọng được thăng cấp nữa chắc?”, Cơ Xuyên Hải
nói.
Cơ Hương Ngưng không nói gì vì cô rất hiểu, nếu gia
tộc chèn ép cô với lý do chính đáng thì cô sẽ không thể
nào phán kháng lại được.
Lợi ích của tập thể luôn luôn đặt lên trên lợi ích cá nhân.
Nhưng cô càng không muốn chịu đựng.
Một người mà cô ấy còn chưa từng gặp mặt, vậy mà
nói cưới là cưới sao? Bọn họ coi Cơ Hương Ngưng cô là
cái gì? Cá nằm trên thớt chắc?
Cả hai con đường đều không thể đi, khiến cho Cơ
Hương Ngưng cảm thấy tương lai thật đen tối. Cô thậm
chí đã bắt đầu thấy căm thù nhà họ Hoắc.
Để có thể ngẩng cao đầu trong gia tộc mà cô đã nỗ
lực gấp trăm lần người khác. Đầu tiên là Cơ Xương Minh
đối đầu với cô, sau đó đến Cơ Xuyên Hải, cô khó khăn lắm
mới giải quyết được hai người này thì tập thể dòng chính
lại xuất hiện hòng loại bỏ cô.
Chẳng lẽ gia tộc không được hưởng những lợi ích
được đổi lấy từ nỗ lực mà Cơ Hương Ngưng bỏ ra chắc?
Vì cớ gì mà muốn cống hiến cho gia tộc lại khó đến
thế?
Vì cớ gì mà tất cả đều đối đầu với cô?
Lúc này, Cơ Hương Ngưng rất muốn đứng trước mặt
đám cổ đông trong hội đồng quản trị và mắng cho họ một
trận tơi bời khói lửa.
Nếu sử dụng những tư duy dơ bẩn đó trong việc kinh
doanh của công ty thì làm sao nhà họ Cơ lại không có
chút tiến triển gì trong suốt bao nhiêu năm qua chứ!
Lúc này, có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào vai Cơ
Hương Ngưng và dịu dàng nói với cô: “Đừng tuyệt vọng
nhanh thế, mọi chuyện chưa hẳn là đã đi vào ngõ cụt mà”.
Người có thể lạc quan vào những lúc thế này thì cũng
chỉ có mình Hoắc Khải.
Anh vừa nói xong thì cả Cơ Xuyên Hải lẫn Cơ Hương
Ngưng đều quay sang nhìn anh rồi đồng thanh nói: “Cậu/
Anh có cách gì?”
Hai người đều biết thực lực của Hoắc Khải, uốn ba tấc
lưỡi là có thể biến đá thành vàng.
Nhân tài như thế có lẽ thật sự sẽ tìm được một con
đường sống từ chỗ tuyệt vọng.
Đối diện với ánh mắt của hai người, Hoắc Khải vẫn
bình tĩnh nói: “Nhà họ Cơ muốn liên hôn với tập đoàn Lưu
Thị, một là muốn mượn chuyện này để tấn công mối quan
hệ hợp tác giữa hai người, hai là để kiếm được nhiều lợi
ích hơn nữa cho gia tộc, một hòn đá trúng hai con chim.
Nhưng bọn họ lại quá vội vàng, thậm chí còn chưa làm
một bước đệm nào, sẽ rất dễ khiến người khác hiểu
nhầm”.
Cơ Xuyên Hải và Cơ Hương Ngưng vẫn chưa hiểu
Hoắc Khải đang nói gì, nhưng bọn họ biết anh vẫn chưa
nói xong, cho nên bèn yên lặng nghe tiếp.
“Theo những gì tôi biết, mấy năm nay nhà họ Cơ đều
gặp khó khăn trong việc phát triển. Một phần nguyên
nhân lớn là vì phải chia hoa hồng nội bộ quá nhiều, gần
như chiếm toàn bộ lợi nhuận của công ty. Không đầu tư
sinh lời thì sẽ không có để bù vào. Ăn thịt uống máu của
gia tộc, nuôi dưỡng rất nhiều người cũng trở thành một
gánh nặng cho gia tộc. Thêm vào đó, có rất nhiều con em
dòng chính chỉ biết chèn ép nhánh phụ mà không chịu
chuyên tâm làm việc, khiến cho nhiều việc kinh doanh bị
các công ty khác chiếm mất thị phần. Biểu đồ báo cáo tài
chính nửa đầu năm của nhà họ Cơ chắc không đẹp mắt
lắm đâu nhỉ?”
Cơ Xuyên Hải gật đầu. Ông ta là giám đốc tài chính
nên hiểu rõ chuyện này nhất.
Biểu đồ báo cáo hai quý này của nhà họ Cơ được cho
là kém nhất trong vòng mười năm nay, rất nhiều thị phần
bị cướp, dẫn đến hậu quả không chỉ là lợi nhuận giảm
thấp mà chỉ phí kinh doanh còn tăng rất cao.
Nếu cứ tiếp diễn thế này, thu sẽ không đủ chi, sớm
muộn gì công ty cũng sẽ toi đời.
Cho nên lần này dòng chính muốn liên hôn với tập
đoàn Lưu Thị cũng là điều dễ hiểu.
Tập đoàn Lưu Thị phất lên chưa được bao lâu, cũng
mới chỉ trong khoảng hai, ba mươi năm nay gần đây. Bọn
họ khởi nghiệp từ ngành giao thông vận tải, dòng tiền rất
nhiều.
Nhà họ Cơ đang muốn lợi dụng sự trợ giúp từ dòng
tiền của tập đoàn Lưu Thị cùng với chỉ phí tiết kiệm từ hệ
thống logistics siêu mạnh của bọn họ để thay đổi tình
trạng tồi tệ hiện tại.
Cũng vì Cơ Xuyên Hải và Cơ Hương Ngưng đã bắt tay
với nhau, nếu đổi là bọn họ thấy người khác làm chuyện
như vậy thì có thể cũng sẽ nghĩ ra cách xử lí tương tự.
Dĩ nhiên, có lẽ lúc trước dòng chính đã muốn liên hôn
với tập đoàn Lưu Thị rồi, nhưng Cơ Hương Ngưng chưa
chắc đã là người được chọn.
Dù sao thì tập đoàn Lưu Thị cũng sẽ trở thành cái cây
hái ra tiền của nhà họ Cơ nên đối tượng liên hôn cũng
phải là người mà dòng chính tín nhiệm.
Bọn họ chọn Cơ Hương Ngưng lúc này chỉ vì muốn đá
đít cô ra chứ không có lí do nào khác.
Mặc dù biết rõ chuyện này nhưng Cơ Xuyên Hải vẫn
không hiểu tại sao Hoắc Khải lại nhắc đến biểu đồ báo
cáo tài chính. Chuyện này thì có liên quan gì đến việc hóa
giải tình hình hiện tại chứ?
Hoắc Khải mỉm cười, nói: “Mấy năm nay, nhà họ Cơ
vẫn luôn cố gắng bắt kịp tốc độ của ngành bất động sản
và ngành tài chính nên đã đầu tư phần lớn tài sản vào đây.
Nhưng bởi vì là nối bước của người khác nên dẫn đến tỉ lệ
hoàn tiền không đủ cao, khiến nợ nần chồng chất, vì vậy
mà chỉ có thể liên tục vay vốn ngân hàng để bổ sung tiền
mặt. Liên hôn với tập đoàn Lưu Thị cũng là vì muốn có
được sự hỗ trợ về tiền mặt. Thế nhưng hiện giờ, tập đoàn
Lưu Thị còn chưa đưa tiền, mà dù có đưa thì cũng chẳng
thể hoàn thành được trong một, hai ngày. Nếu vào lúc
này, ngân hàng và người ghi nợ phát hiện nhà họ Cơ sắp
phá sản thì hai người nghĩ bọn họ sẽ làm gì đầu tiên đây?”
“Sao nhà họ Cơ lại phá sản được chứ?”, Cơ Xuyên Hải
lắc đầu theo bản năng, nói: “Mặc dù biểu đồ báo cáo tài
chính không khả quan, nhưng vẫn còn nền móng. Yếu
trâu còn hơn khỏe bò mà, chúng tôi…”
“Nếu như có hàng loạt thông tin nói rằng nhà họ Cơ
sắp phá sản thì sao? Thứ đáng sợ không phải nội dung tin
đồn mà là có càng nhiều người muốn tin nó là thật”, Hoắc
Khải cắt ngang lời của ông ta.
Cơ Hương Ngưng phản ứng rất nhanh, hai mắt cô
sáng lên: “Ý anh là chúng ta có thể phao tin rằng nhà họ
Cơ đang vội vã muốn liên hôn là vì họ sắp phá sản, bắt
buộc phải tìm được nguồn tiền để dựa vào? Nếu vậy thì
người ghi nợ sẽ đổ xô đi rút tiền, ngân hàng cũng sẽ
không cho nhà họ Cơ vay vốn nữa”.
“Không được! Chúng ta không thể làm vậy! Ngân
hàng mà cắt đứt nguồn vay thì nhà họ Cơ thật sự sẽ đi đời
mất!” Cơ Xuyên Hải nghiêm nghị từ chối.
Cơ Hương Ngưng quay sang nhìn ông ta, híp mắt nói:
“Chú ba, chú đừng nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu như
vậy. Không phải Lý Phong thật sự muốn làm hại nhà họ Cơ
đâu, ý của anh ấy rất đơn giản. Chúng ta phải tạo một cái
tin đồn để khiến cho mọi người nghĩ rằng nhà họ Cơ liên
hôn, chứng tỏ là sắp phá sản. Như vậy gia tộc sẽ không
dám ép tôi nữa”.
“Bọn họ không những không thể ép cô, mà còn phải
cầu xin cô đừng cưới Lưu Quân Bồi nữa cơ. Nếu không,
trước cảnh bên ghi nợ ùn ùn kéo đến tìm, dù nhà họ Cơ
có thể đối phó cho qua một lần, thì cũng sẽ phải bước lên
một con đường không thể quay lại khác” Hoắc Khải mỉm
cười bổ sung.
Cơ Xuyên Hải nghe hai người bổ sung lẫn nhau mà
ngơ hết cả người.
Hoắc Khải nghĩ ra một ý tưởng quá to gan. Nếu thật
sự làm vậy thì nhà họ Cơ sẽ như phải đi trên dây, lúc nào
cũng có thể ngã tan xương nát thịt.
Nhưng không thể không thừa nhận đây là cách duy
nhất để hóa giải khó khăn.
Bọn họ đã muốn ép Cơ Hương Ngưng lấy chồng thì
cũng phải chịu hậu quả của việc ép buộc đó. Cách làm
trái ngược mới là lựa chọn tốt nhất.
Cơ Xuyên Hải nhìn Hoắc Khải như muốn nhìn thấu
toàn bộ con người anh.
Nhưng ông ta không thể…
Người thanh niên trẻ hơn ông ta ít nhất hai giáp này
như được bao phủ bởi một tầng sương mù thần bí khiến
người ta không tài nào đoán nổi, cũng không ngờ nổi
những gì mà người này nghĩ và làm.
Cậu ta mất mấy phút để nghĩ ra một phương pháp vừa
to gan vừa hiệu quả như vậy?
Có lẽ là ba phút? Hai phút? Hay là ngắn hơn nữa?
Quái dị!
Cơ Xuyên Hải chỉ có thể dùng từ này để miêu tả Hoắc
Khải. Ông ta chưa từng gặp ai quái dị như vậy cả!
Bộ óc linh hoạt của Hoắc Khải khiến người ta vừa bội
phục lại vừa sợ hãi.
Chỉ nghĩ đến việc bản thân từng suýt trở thành kẻ thù
của Hoắc Khải thôi mà Cơ Xuyên Hải đã cảm thấy lạnh hết
cả người rồi.
Trong vài phút đồng hồ, chỉ dựa vào những tin tức bản
thân vừa mới nghe được mà nghĩ ra một kế hoạch khiến
cho nhà họ Cơ hoàn toàn đi đời như vậy thì người này
phải đáng sợ đến cỡ nào chứ.
Làm kẻ địch với người như vậy thì sẽ bất hạnh đến
chừng nào?
Có lẽ kiếp trước người đó phải đi đốt trụi cả hệ thống
ngân hàng thì mới xui đến mức đấy thôi.
Mặc dù biết cách của Hoắc Khải rất hay nhưng Cơ
Xuyên Hải vẫn có một chút cố ky.
Ai bảo cách này đáng sợ vậy chứ. Một khi làm hỏng,
khiến nhà họ Cơ phá sản thật thì sao đây?
Ông ta chỉ muốn mượn nhánh phụ để kiếm chút lợi
cho bản thân chứ đâu có muốn trở thành tội đồ của cả gia tộc.