Sau đó, Hoắc Khải bảo Đường Thế Minh tự lái xe về,
trong khi anh và Ninh Thần ngồi xe của Đổng Thiên Thanh
đi đón Đường Đường.
Đường Thế Minh liếc nhìn Đổng Thiên Thanh, sau đó
nhìn Hoắc Khải rồi hỏi: “Cậu có chắc không?”
“Chắc chắn” Hoắc Khải gật đầu nói.
Đường Thế Minh đồng ý, không nói thêm gì nữa. Sau
khi anh ta quay vào trong xe, liền mở cửa sổ xuống nói với
Đổng Thiên Thanh: “Hôm nào đấu với nhau một trận
nhé?”
Đổng Thiên Thanh nhướng mày liếc anh ta một cái rồi
nói: “Không có hứng thú”.
Đường Thế Minh ừ một tiếng, sau đó đóng cửa sổ rồi
lái xe đi.
Hoắc Khải đưa Ninh Thần lên xe, mở cửa để cô đi lên
trước.
Đổng Thiên Thanh vẫn đứng ở buồng lái bên cạnh,
không lên xe, chỉ nhìn Hoắc Khải.
Có một cái nhìn do dự trong mắt gã, như thể gã đang
đưa ra một quyết định khó khăn.
Hoắc Khải giúp Ninh Thần đóng cửa xe mà không nhìn
gã. Anh chỉ lãnh đạm nói: “Tốt nhất anh nên nghĩ cho kĩ,
trở thành kẻ thù của tôi phiền phức hơn nhiều so với việc
trở thành bạn của tôi”.
“Chúng ta không thể làm bạn, và tôi cũng không muốn
làm bạn với cậu”, Đổng Thiên Thanh lạnh lùng nói: “Tôi chỉ
muốn biết. Ai đã nói cho cậu cái tên đó? Cậu biết được
bao nhiêu? Còn những ai biết nữa?”
“Nếu tôi nói chỉ có mình tôi biết, liệu anh có bộc phát
lên mà giết người không?”, Hoắc Khải hỏi.
Đây chính là điều mà Đổng Thiên Thanh đang do dự.
Khi Đường Thế Minh rời đi, gã đã thật sự muốn giết Hoắc
Khải và Ninh Thần ngay lập tức, như vậy mọi chuyện sẽ
kết thúc.
Nhưng gã không dám làm điều này, vì gã không biết
rốt cuộc còn có ai khác biết về khoảng thời gian đó hay
không.
Cho dù muốn giết người thì cũng phải làm rõ ràng
chuyện này trước!
“Bao nhiêu năm nay anh vẫn sống yên ổn đúng
không? Việc gì anh phải quay trở lại con đường cũ chứ.
Chỉ khi quên đi quá khứ, anh mới có thể có được cuộc
sống mới”, Hoắc Khải nói.
Đổng Thiên Thanh sững sờ khi nghe anh nói điều đó,
đó cũng chính là một lý do khác khiến cho gã chẩn chừ
không xuống tay. Bởi vì cuộc sống bây giờ của gã cũng đã
khá ổn định.
Cho dù gã có bị Hoắc Đình Viễn sa thải thì cũng không
khó để gã có thể tìm được một công việc ngon nghẻ
khác. Nhiêu ông chủ săn sàng thuê gã với mức lương cao.
Cuộc sống càng tốt đẹp thì con người càng ít muốn
thay đổi.
“Để ngăn chặn những chuyện như thế này có thể xảy
ra một lần nữa trong tương lai, tôi hy vọng anh có thể ở lại
để bảo vệ cô ấy. Nếu như mẹ con cô ấy không xảy ra
chuyện nữa, thì không ai có thể tiết lộ bí mật của anh”,
Hoắc Khải nói.
Đổng Thiên Thanh liếc mắt nhìn anh: “Cậu đang uy
hiếp tôi?”
“Anh có thể hiểu đó là một lời mời”. Hoắc Khải nói:
“Điều duy nhất ở anh có thể được tôi đánh giá cao chính
là kỹ năng của anh, không còn gì hơn. Tôi không có hứng
thú đe dọa những người thân cô thế cô”.
Nói xong, Hoắc Khải đi vòng qua ngồi vào ghế phụ
trên xe. Sau khi lên xe, anh nhìn Đổng Thiên Thanh vẫn
còn đứng đó nói: “Anh còn nhiều thời gian để suy nghĩ,
nhưng con gái tôi không thể đợi thêm nữa”.
Đổng Thiên Thanh quay lại nhìn anh, mười giây sau
liền mở cửa xe đi lên.
Nếu như người lái xe là Đường Thế Minh, Ninh Thần
chắc chắn sẽ nói chuyện với ân nhân cứu mạng và thể
hiện lòng biết ơn nhiều hơn.
Nhưng người lái xe hiện tại là Đổng Thiên Thanh, cộc
cằn như một người gỗ, cô chỉ mới nói chuyện có vài câu,
thì cuộc đối thoại đã càng ngày càng trở nên khó xử, vì
vậy cô cũng thôi không nói nữa.
Cứ như vậy, chiếc xe đã chạy đến tận cửa hàng trái
cây của Ninh Quốc Năng.
Sau những ngày quảng bá rầm rộ, hiện tại cửa hàng
trái cây rất ăn khách, chỉ vài ngày nữa lượng khách sẽ lên
đến hơn một ngàn người.
Ninh Quốc Năng bây giờ mỗi ngày đều làm ông chủ
ngồi đếm tiền, vui vẻ cười đến mức miệng cũng sắp bị trật
khớp.
Khi Hoắc Khải bước xuống xe, anh thấy Đường Đường
đang chạy loanh quanh cửa hàng, hết giúp khách xách túi
rồi lại giúp Đặng Tuấn Mai quét sàn.
Nếu không thì cô bé sẽ đứng quảng cáo cho khách
hàng biết loại trái cây nào là ngon nhất.
Tất nhiên, những gì mà cô bé giới thiệu đều là những
loại trái cây mà bản thân thích ăn.
Cô bé có vẻ rất thích công việc buôn bán, nói năng rõ
ràng, miệng lại liếm láp minh họa sự ngon lành, khiến cho
nhiều khách hàng nhìn vào, dù không muốn mua một loại
trái cây nào đó thì cũng sẽ vô thức lấy vài trái.
Mỗi khi bán được thành công, Đường Đường sẽ nhảy
cẵng lên sung sướng, như thể đó là một điều kỳ diệu.
Khi những người khách nhìn thấy cô bé thể hiện như
thế, họ cũng cảm thấy rất mát lòng.
Hoắc Khải phá lên cười, không ngờ con gái kinh doanh
còn tài giỏi hơn mẹ nó.
Ánh mắt của Đường Đường rất nhanh nhạy, vừa nhìn
thấy Hoắc Khải, cô bé lập tức vứt bỏ trái cây trong tay,
vừa chạy ra ngoài vừa gọi bố.
Có những bậc thang bên ngoài, nên Hoắc Khải sợ
rằng cô bé sẽ ngã. Anh tiến về trước hai bước rồi nhanh
chóng ngồi xổm trước bậc thầm, dang hai tay ra.
Vài vị khách quay đầu nhìn sang, Đặng Tuấn Mai
không đợi có người hỏi, liền chủ động giải thích: “Đó là
con rể của tôi, trái cây tự phục vụ, chương trình khuyến
mãi,… đều là ý tưởng của nó. Đúng là người trẻ tuổi có
đầu óc nhanh nhạy, người già như chúng tôi không thể
nào theo kịp”.
Bà nở nụ cười trên môi, cùng với giọng điệu lộ rõ vẻ
phô trương, khách khứa vì vậy nên cũng phụ họa theo:
“Vậy thì con rể của bà thật lợi hại”.
Ninh Quốc Năng khit mũi nói: “Có gì lợi hại lắm đâu,
chẳng qua chỉ là mèo mù vớ phải cá rán, làm được đôi ba
hoạt động. Nếu không phải vì nó là trợ lý tổng giám đốc
của công ty nhà họ Cơ, tôi cũng sẽ không gả con gái cho
nó”
Vốn dĩ ý tưởng trái cây tự phục vụ và chương trình
khuyến mãi cũng không được người ta đánh giá cao cho
lắm, vì mặc dù loại hoạt động này rất hiếm ở địa phương
nhưng họ cũng đã nghe nói nhiều về nó trên mạng
Internet.
Tuy nhiên, làm trợ lý của tổng giám đốc công ty, vị trí
này nghe thật lợi hại.
Một vị khách trạc tuổi Ninh Quốc Năng nói với vẻ ghen
tị: “Con rể của anh thật tuyệt vời, trẻ trung và đầy triển
vọng, tốt hơn nhiều so với người mà con gái tôi tìm về”.
“Đúng vậy. Còn trẻ như vậy mà đã là trợ lý tổng giám
đốc, trong tương lai có lẽ còn có thể trở thành tổng giám
đốc đấy”.
“Làm tổng giám đốc thì có ý nghĩa gì, tôi thấy, cậu ấy
sau này nhất định sẽ thành lập công ty riêng, trở thành
ông chủ lớn!”
Nghe mấy vị khách nói chuyện, miệng của Ninh Quốc
Năng ngày càng ngoác rộng ra.
Ông cứ nói như thể bản thân không mấy hài lòng,
nhưng thật ra ai nghe cũng hiểu rằng ông đang khoe
khoang.
Ngay cả Đặng Tuấn Mai cũng cảm thấy buồn cười nhìn
ông một cái, muốn khen thì cứ trực tiếp khen đi, lại cứ
muốn nói vòng vo!
“Bố, mẹ, chúng con tới đón Đường Đường về nhà”
Ninh Thần đứng ở cửa nói.
“Tới rồi thì vào đây, ăn bữa tối rồi đi. Hay là mẹ gọi
điện bảo Ngọc Lâm trên đường về mua vài món mà mấy
đứa thích ăn. Nó dạo này bận rộn với cửa hàng trên
Taobao mỗi ngày, thường xuyên đi vào sáng sớm đến tối
muộn mới về, cả ngày không nhìn thấy bóng dáng nó
đâu” Đặng Tuấn Mai nói.
“Cửa hàng của Ngọc Lâm được nhà máy đặc biệt hỗ
trợ dưới sự quản lý của sếp Hoàng, chúng ta đừng làm
phiền đến nó. Ngày mai Đường Đường còn phải đi học,
cửa hàng lại bận rộn như vậy, nên tụi con cũng không ở lại
làm phiền nữa. Chờ cuối tuần sau tụi con lại tới”, Ninh
Thần nói.
Thật ra cô rất muốn cùng bố mẹ ăn uống trò chuyện,
nhưng vừa rồi cô đã khóc nên sợ bị bố mẹ nhìn thấy.
Mặc dù Hoắc Đình Viễn vẫn chưa làm được gì nghiêm
trọng, nhưng vẫn thật đáng sợ khi phải nói ra.
Ninh Thần là một người con hiếu thảo, cô không muốn
để cho bố mẹ lo lắng vì chuyện riêng của mình.
Cửa hàng thật sự rất bận, hơn nữa Ninh Thần lại lấy
con gái ra làm cái cớ, vì vậy Đặng Tuấn Mai cũng không
ép cô thêm nữa.
Khi xe của họ sắp rời đi, Ninh Quốc Năng mới gọi với
lại.
Ông bố vợ già bưng một hộp trái cây đi tới, vừa nhìn
thấy Đổng Thiên Thanh thì thân thiện gật đầu chào, sau
đó vừa đế trái cây lên xe vừa nhìn Hoắc Khải hỏi: “Nghe
Đường Đường nói hai đứa mua nhà rồi hả?”
“Dạ, một căn hộ ba phòng ngủ, trang trí xong xuôi thì
bố mẹ cũng có thể đến ở”.
“Bố mẹ có nhà riêng, đến nhà mấy đứa ở làm gì”, Ninh
Quốc Năng theo thói quen vội vàng nói, sau đó nhận ra
nói kiểu vậy thì không hay cho lắm, liền thay đổi giọng
điệu, chậm lại một chút rồi mới nói: “Sau này phải cố gắng
lên, đừng có làm cho bố mất mặt!”
Mặc dù lời khó nghe, nhưng Hoắc Khải vẫn nghe ra
được ý khác của ông, rằng quá khứ đã đi qua, chỉ cần sau
này không tái phạm sai lầm, thì cứ xem như là chưa có
chuyện gì.
Nụ cười trên gương mặt Hoắc Khải lại càng sáng hơn,
nói: “Bố yên tâm, tương lai sẽ chỉ có nhiều chuyện tốt đẹp
hơn thôi”.
“Nhớ lời này của con!“ Ninh Quốc Năng khit mũi rồi
quay sang nói với Ninh Thần: “Con tính toán lại, nếu
không đủ tiền trang trí thì nói cho bố biết, đừng chỉ giấu
giếm mà coi bố mẹ con như người ngoài, nghe không?”
“Không đâu, tụi con thật sự sống rất tốt…”, Ninh Thần
nói.
“Được rồi, ngày nào cũng chỉ nói một câu đó, đi đi, trở
về tắm rửa nghỉ ngơi”, Ninh Quốc Năng lùi lại, đóng cửa
xe.
Cả nhà vẫy tay chào tạm biệt nhau rồi ra về.
Lần trước khi Hoắc Khải rời đi, Ninh Quốc Năng vẫn
giả vờ không muốn xuất hiện. Nhưng lần này, ông cứ
đứng thẳng người ở đó nhìn theo chiếc xe rời đi.
Chờ đến một lúc lâu sau, cho đến khi chiếc xe biến
mất vào dòng xe cộ đông đúc trên phố, trên mặt Ninh
Quốc Năng mới nở một nụ cười: “Cái thằng nhóc này…”
Phong độ gần đây của Hoắc Khải thật sự là khiến cho
người ta phải mở mang tầm mắt, có tài kinh doanh, ở nơi
làm việc thăng quan tiến chức, chỉ trong nháy mắt đã mua
được nhà mới.
Tuy rằng mua nhà ở hường Tây Bắc mà nói, đối với
Ninh Quốc Năng cũng không quá vừa ý, nhưng so với việc
sống trong căn nhà nát kia thì vẫn tốt hơn nhiều.
Ấn tượng của ông về người con rể này cuối cùng cũng
đã thay đổi.