Lời nói của Hoắc Khải, không hề khiến Hoắc Đình Viễn
sợ hãi, mà trái lại hắn ta cười ầm lên, vẻ mặt điên cuồng,
ngang ngược, nói: “Có phải não của thằng khốn nhà anh
bị úng nước rồi không? Cũng không nhìn xem anh có mấy
người? Tôi có mấy người?“
Một kẻ cao lớn đặt tay lên miệng huýt một tiếng sáo
vang, lập tức có ít nhất mười người giống như trước chạy
đến từ bốn phương tám hướng, trong tay kẻ nào cũng
cầm gậy, lăm lăm tiến đến, nhìn rất hung hãn và dữ tợn.
Ninh Thần còn chưa kịp kinh ngạc thì đã bị cảnh
tượng này doạ cho mặt tái mét.
Những kẻ này cười gần lên ác độc, quây thành vòng
tròn xung quanh ba người Hoắc Khải
Hoắc Đình Viễn cười lạnh, nói: “Bây giờ thì mày cảm
thấy ai mới là người bị đánh gãy hết răng?”
Hoắc Khải không thèm nhìn những kẻ cao lớn đang
vây quanh, chỉ hỏi: “Các anh có thể xử lý mấy gã này
không?”
Đương nhiên, Đường Thế Minh thì không cần nói
nhiều. Bản thân anh ta là học trò của nhà vỡ, Triệu Vĩnh
An phái anh ta đưa Hoắc Khải đi chính là có ý để anh ta
giúp đỡ.
“Mấy kẻ này không biết đánh nhau, tôi có thể một chọi
mười”, Đường Thế Minh thản nhiên nói.
Hoắc Khải nhìn sang Đổng Thiên Thanh, gã vẫn chưa
trả lời mà còn đang chần chừ.
Gã chủ động báo tin cho Hoắc Khải là vì muốn biết đối
phương biết bao nhiêu bí mật của mình, nhưng sau khi
thật sự nhìn thấy Hoắc Đình Viễn thì trong lòng gã lại
kiêng dè.
Có cần phải đắc tội với cậu ấm nhà họ Hoắc vì người
này không?
Có đáng không?
“Bây giờ mà anh đi, nếu tôi không chết thì chắc chắn
anh sẽ chết. Anh cảm thấy mấy người này dám giết tôi à?“
Giọng nói của Hoắc Khải, khiến Đổng Thiên Thanh
phát run.
Anh nói không sai. Mấy người này nhìn thì rất hung
hãn, nhưng chắc chắn không thể giết người bừa bãi.
Chúng cũng không ngu. Một xã hội pháp quyền, xử lý vụ
án giết người vô cùng nghiêm trọng, coi như anh có bản
lĩnh bằng trời cũng khó thoát khỏi tấm lưới pháp luật.
Có lẽ, người như Hoắc Đình Viễn còn có thể có cách
giả bệnh để nộp tiền bảo lãnh, hoặc vào viện tâm thần
mấy tháng. Còn chúng, chỉ là đám người dưới đáy xã hội,
lại không có bất kỳ thủ đoạn nào để tự bảo vệ mình.
Cho nên, có hung hãn thế nào, vũ khí trên tay doạ
người ra sao, nhiều nhất cũng chỉ gây trọng thương mà
thôi.
Nhưng một khi Hoắc Khải còn sống, chắc chắn sẽ báo
cảnh sát, nói ra bí mật của gã.
Vào giờ khắc này, Đổng Thiên Thanh đại khái đoán ra
được, khả năng người đàn ông này biết rất nhiều điều, ít
nhất anh cũng đã biết gã từng giết người, nếu không thì
không thể uy hiếp gã hết lần này đến lần khác.
Hiểu rõ điều này, Đổng Thiên Thanh thở dài trong lòng
rồi mở miệng nói: “Tôi có thể đánh mười bốn, mười lăm
người”.
Đường Thế Minh liếc nhìn gã, khoé miệng khẽ động,
không biết là muốn nói gì hay là muốn thể hiện sự xem
thường của anh ta.
Anh ta nói có thể đánh mười người, gã lại nói đánh
được mười bốn, mười lăm người, muốn tỏ vẻ sao?
Không phải là Đổng Thiên Thanh muốn phân tranh,
mà sau khi gã rời khỏi trường dạy võ thì đã học được các
loại kỹ thuật thực chiến. Có lẽ, không học hành chính quy
như Đường Thế Minh, nhưng cũng gọi là loạn quyền đánh
chết sư phụ.
Khi một người phản ứng linh hoạt, nhạy bén, lại hiểu
được làm thế nào để đối phó với điểm yếu của con người
thì sự cách biệt về kỹ năng đã không còn quá lớn nữa.
Những yếu tố thể hiện rõ nhất sự khác biệt giữa hai
bên đó là tốc độ và sức mạnh.
Xét về điểm này, Đổng Thiên Thanh cũng không kém
Đường Thế Minh. Hơn nữa, gã còn có một ưu thế, đó là
thật sự đã từng giết người.
Từng giết người và muốn giết người là hai kiểu trạng
thái tâm lý hình thành khi đối mặt với nguy hiểm hoàn
toàn khác biệt nhau.
Giống như bây giờ. Đổng Thiên Thanh không hề nghĩ
đến lát nữa đánh nhau làm thế nào vừa có thể đánh được
kẻ địch vừa không phải giết người, còn Đường Thế Minh
thì lại cân nhắc rất nhiều đến vấn đề này.
Mười cộng mười bốn là hai mươi tư. Mấy gã to con
trước mặt đếm đi đếm lại cũng chỉ có mười bảy, mười tám
người, không đủ để họ đánh.
“Sau khi việc này kết thúc, anh không cần lo lắng
những việc khác”. Hoắc Khải nói xong, bước từng bước
lên phía trước.
Đổng Thiên Thanh lặng lẽ đi theo sau, không biết có
tin hay không nhưng hình như gã cũng không còn sự lựa
chọn nào khác?
Thấy Hoắc Khải bình tĩnh tiến lên trước như thế, vẻ
mặt Hoắc Đình Viễn trở nên lạnh lẽo, nói: “Chú ý gã đi
theo sau anh ta, có biết chút võ thuật, đánh gãy chân
chúng, đừng đánh chết. Tôi muốn để lại cho anh ta một
hơi thở, để anh ta biết rằng, đắc tội với tôi thì phải nhận
kết cục như thế nào!”
Một đám người cao lớn lên tiếng đồng thuận, một gã
trong số đó tính tình nóng nảy vung gậy đánh về phía đầu
của Hoắc Khải: “Thằng ranh con, đi chết đi!”
Tuy rằng là gậy gỗ nhưng với sức lực của gã đó, nếu
đập trúng đầu thì trăm phần trăm là gục.
Hoắc Khải thậm chí còn không nhìn gã như thể anh
vốn dĩ không chú đến hành động của người này.
Đường Thế Minh đang đi theo bên cạnh hô vang một
tiếng, bay người lên tung một cước, đạp lên tay của gã
kia, khiến hắn không cầm nổi gậy nữa, sau đó, xoay người
trên không đạp vào ngực hắn.
Gã cao lớn kia, ít nhất cũng phải tám mươi, chín mươi
cân, hự một tiếng, bị đá bay ra xa bảy tám mét.
Những gã khác nhìn thấy cảnh tượng đó cũng ầm ï
chửi rủa, giơ vũ khí trong tay xông đến.
Đường Thế Minh không may mảy sợ hãi, thậm chí còn
không nghĩ đến việc hoà hoãn mà lùi lại, vẫn cứ thế xông
về phía kia.
Anh ta rất giỏi võ, lại có thể đối kháng, dù có bị người
khác đánh cho một gậy thì cũng không có vấn đề gì.
Ngược lại gã cao to kia, bị anh ta đánh cho một quyền
đau đến nhe răng trợn mắt, mặt mũi trắng bệch.
Cho dù là như thế thì Đường Thế Minh cũng không thể
cùng một lúc ứng phó với mười bảy, mười tám người.
May mà còn có thêm Đổng Thiên Thanh, sau khi chính
thức chọn đứng về phía Hoắc Khải, đối mặt với sự tấn
công đang ập đến, Đổng Thiên Thanh khom lưng đấm
một quyền vào gã kia.
Một cú đấm nham hiểm khiến cho khuôn mặt của gã
cao lớn kia xanh như tàu lá, sau đó ôm lấy đũng quần ngã
xuống đất kêu thảm thiết.
Kẻ lăn lộn đầu đường cuối phố như Đổng Thiên Thanh
tuy không học kỹ thuật gì cao xa, nhưng tất cả những thứ
gã học đều đầu rất quỷ quyệt và mang lại hiệu quả mạnh
me.
Đánh ở đâu có thể khiến kẻ khác lập tức mất ngay sức
chiến đấu thì gã đánh vào chỗ đó.
Đấm vào đầu, khuỷu tay, đầu gối, chọc vào mắt, đá
đũng quần, đánh vào mũi…
Các kiểu tấn công khiến người khác nhìn thấy đều
phải xanh mặt liên tục được đánh ra chỉ trong ngắn ngủi
mười mấy giây, người đã nằm la liệt trên mặt đất.
Những gã cao lớn mới vừa rồi còn hung hăng, càn
quấy thì bây giờ đều hận không thể mọc thêm hai chân để
chạy thoát thân. Đáng tiếc, chúng không có thêm đôi
chân nào, chỉ có thể ôm chỗ bị thương la hét thảm thiết.
Những tiếng kêu này khiến sắc mặt của Hoắc Đình
Viễn ngày càng trở nên khó nhìn, từ xanh đến trắng, rồi
cuối cùng là tràn đầy sợ hãi.
Khi gã cuối cùng bị Đường Thế Minh đá vào xương
hông, tiếng xương gãy vang lên “rắc rắc” giòn giã, thì vừa
đúng lúc Hoắc Khải bước đến trước mặt Hoắc Đình Viễn.
Hoắc Khải đứng cách Hoắc Đình Viễn chưa đến mười
cm, cao hơn hắn ta nửa cái đầu. Anh nhìn từ trên cao
xuống, dùng thái độ trịnh thượng, giọng nói khinh thường
và ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn ta.
“Cậu cảm thấy, tôi sẽ phải trả giá như thế nào?”
Giọng nói của Hoắc Khải vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến
mức toàn thân Hoắc Đình Viễn run rẩy.
Lần trước ở trong nhà, hắn đã bị anh không chút kiêng
dè cho mấy cái bạt tai. Bây giờ, sự việc ồn ào lớn đến mức
độ này, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn so với lúc
trước.
Sự ám ảnh ở trong lòng khiến hắn không thể suy nghĩ
được gì, chỉ run rẩy nói: “Tôi, tôi là cậu ấm của Hoắc…“
“BốpI”
Sau một tiếng vang giòn giã, nhìn Hoắc Đình Viễn ôm
lấy hai bên má, Hoắc Khải lạnh nhạt nói: “Cái tát này, là
thay cho bố mẹ cậu, thay nhà họ Hoắc dạy bảo cậu. Cậu
không xứng là con cháu nhà họ Hoắc”.
“Anh. Anh…”
Hoắc Đình Viễn vừa mới nói ra hai chữ thì cảm thấy
thân dưới vô cùng đau đớn.
Hoắc Khải hung hăng đá cho hắn ta một cái thật
mạnh, sau đó nhấc đầu gối đập vào miệng hắn ta.
Hoắc Đình Viễn kêu gào thảm thiết, một tay ôm đũng
quần, một tay ôm miệng. Máu tươi không từ chảy ra từ
miệng vết thương. Một đòn đó của Hoắc Khải dùng lực rất
mạnh khiến hắn ta có thể cảm thấy răng lợi lỏng lẻo hết
rồi.
“Đàn ông có một số thứ dài hơn phụ nữ, không phải là
để cậu coi thường phụ nữ mà để dạy cậu tôn trọng tự
nhiên, duy trì nòi giống. Nhưng cậu đã không học được
thì cũng có thể không cần dùng nó nữa”.
“Bố mẹ cho cậu cái răng, là để cậu biết ăn no bụng,
cho cậu cái lưỡi là để cậu hiếu kính với người già và anh
em. Nếu cậu không dùng được, tôi có thể thay cậu bỏ nó
củ:
Bây giờ, cả hai chỗ đó của Hoắc Đình Viễn đầu đau
như muối xát kim châm, nào có thể nói được gì.
Vừa mới hai phút trước, hắn ta còn hung hăng, kiêu
ngạo. Nào ngờ chỉ qua hai phút ngắn ngủi, hắn ta đã bi
thảm tới mức độ này.
Mười giây trước, hắn ta đã từng nghĩ, người này có thể
sẽ đánh hắn, nhưng không ngờ, anh có thể đánh đến mức
độc ác như vậy.
Nét mặt và ánh mắt của Hoắc Đình Viễn tràn đầy sự
sợ hãi. Hắn ta không thể hiểu được, tại sao người này lại
không sợ nhà họ Hoắc. Lẽ nào, anh không sợ nhà họ
Hoắc báo thù sao?
Tại sao
Dựa vào cái gì!
Không ai dám coi thường sự tồn tại của nhà họ Hoắc,
cũng không có ai dám đối xử với người nhà họ Hoắc như
thế này!
Nhưng mà bây giờ, Hoắc Đình Viễn gặp được rồi. Hắn
ta trở thành người đầu tiên ăn con cua này.
Nhưng đáng tiếc, mai cua quá cứng, làm gẫy hết răng
trong mồm hắn.
Đường Thế Minh và Đổng Thiên Thanh xử lý xong đám
kia thì cũng đi đến. Cả hai người đều có dấu vết bị tấn
công, nhưng không nghiêm trọng, cùng lắm thì cũng chỉ
coi là vết thương ngoài da mà thôi.
Hoắc Khải quay lại nhìn sang bên cạnh, rồi đi qua đó.
Lúc anh nhặt một cây gậy sắt từ dưới đất lên, Hoắc
Đình Viễn như muốn hét lên cứu mạng.
Người này…người này con mẹ nó điên rồi sao!
Anh ta muốn làm gì!