Hoắc Khải không hỏi Đổng Thiên Thanh chuyện vì sao
gã là trợ lý của Hoắc Đình Viễn mà lại nói bản thân không liên quan đến Hoắc Đình Viễn.
Vì câu hỏi này liên quan đến sự an toàn của Ninh
Thần, nếu đã không liên quan thì anh cũng không có
hứng thú biết đáp án.
“Nói cho tôi vị trí, liên tục báo cáo đường đi, không
được ngắt điện thoại.
Âm thanh của Hoắc Khải dứt khoát và lạnh lùng như
thép, tạo thành một mệnh lệnh không thể kháng cự.
Nhưng Đổng Thiên Thanh không hề cảm thấy không
thoải mái, mà còn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Người đàn ông này nên dùng giọng điệu như vậy để
nói chuyện với người khác mới phải, cậu ta sinh ra để làm
lãnh đạo.
Đổng Thiên Thanh do dự một hồi nhưng vẫn không
hỏi khi nào Hoắc Khải sẽ nói cho gã biết chuyện Đông Bát
Lượng mà chỉ đơn giản nói vị trí của bản thân bây giờ và
phương hướng có thể sẽ đi.
Trong điện thoại, gã nghe được giọng Hoắc Khải đang
nói chuyện với người khác về hướng đi. Khoảng chừng
mười phút sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến âm
thanh của Hoắc Khải.
“Nếu chuyện này thật sự không liên quan đến anh, thì
sau khi chuyện này kết thúc, tôi đảm bảo anh sẽ có một
cuộc sống yên bình”.
Giọng nói vẫn bình thản như cũ. Một chuyện với độ
khó cao như thế mà từ trong miệng Hoắc Khải nói ra lại
nhẹ tựa lông hồng. Giống như chỉ cần Hoắc Khải muốn thì
sẽ được vậy.
Điều càng làm người khác khó hiểu chính là, khi nghe
câu này, tâm trạng của Đổng Thiên Thanh lại trở nên thả
lỏng.
Thật ra điều gã cần không phải là đáp án, mà là xóa bỏ
đi sự bất an trong lòng.
Cái tên trong quá khứ, những chuyện đã xảy ra, gã
không hối hận, nhưng cũng không mong nó sẽ ảnh hưởng
đến cuộc sống nửa đời sau của gã.
Tuổi gã đã lớn, cũng sẽ có nhiều cố ky, dù là người có
ý chí lớn hơn thì cũng vậy.
Đường Thế Minh lái xe rất nhanh, phi vun vút trong
dòng xe qua lại. Anh ta chỉ tốn có mười lăm phút là đã tìm
được xe của Đổng Thiên Thanh.
Anh ta một lần nữa gia tăng tốc độ, đuổi kịp ngay sau
xe Đổng Thiên Thanh. Đường Thế Minh quay đầu, nhìn
sang người đàn ông ngồi bên cửa sổ, chỉ về chiếc xe phía
trước.
Anh ta nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Có cần chặn xe họ
không?”
“Không cẩn, cứ bám theo thôi!”, Hoắc Khải bình thản
nói.
Đường Thế Minh gật đầu, giữ một khoảng cách tương
đối với chiếc xe kia. Đồng thời, anh ta cũng tò mò liếc mắt
sang đánh giá Hoắc Khải.
Anh ta cũng nghe được đại khái cuộc trò chuyện ban
nãy.
Đến lúc này, anh ta mới hiểu ra trong chiếc xe kia chắc
chắn có người mà người đàn ông này quan tâm.
Theo lý mà nói, cậu ta nên tỏ ra rất phẫn nộ hoặc lo
lắng mới phải.
Nhưng cho đến bây giờ, Đường Thế Minh chưa hề
nhìn thấy những cảm xúc đó trên mặt Hoắc Khải.
Đây đâu phải cảm xúc mà một người bình thường nên
có chứ. Nếu là anh ta gặp phải chuyện như thế thì cũng
khó mà giữ được trạng thái này.
Vậy thì sao một người chồng bình thường như vậy lại
làm được chứ?
Đường Thế Minh đã giúp Triệu Vĩnh An điều tra bối
cảnh của Hoắc Khải từ lâu, vợ là một người không nghề
nghiệp, bố mẹ vợ mở một tiệm trái cây, Hoắc Khải là trẻ
mồ côi, không có họ hàng ở nơi đây.
Thành tích tốt nhất mà cậu ta làm được chính là làm
tài xế cho tổng giám đốc công ty chỉ nhánh của nhà họ
Cd.
Xét từ phương diện nào thì Hoắc Khải cũng chỉ là
người bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng Triệu Vĩnh An lại rất thích cậu ta, cậu ấm nhà
họ Hoắc kia cũng vậy, đến cả ông lão cả ngày chỉ thích
sưởi nắng, không nhiệt tình với người ngoài bao giờ cũng
rất thích Hoắc Khải.
Hoắc Khải mang một sự thu hút khó tả khiến cho bất
cứ ai lại gần cậu ta đều không kìm được mà nảy sinh thiện
cảm.
Mà từng hành động của cậu ta cũng chưa bao giờ
khiến những người thích cậu ta thất vọng.
Mặc dù Đường Thế Minh và Hoắc Khải không nói
chuyện nhiều, nhưng qua mấy lần gặp mặt anh ta vẫn
cảm thấy Hoắc Khải làm người ta rất thoải mái.
Nhưng sự bình tĩnh của cậu ta thì thật sự hơi quá đà.
“Cậu chắc chắn là không cần chặn bọn họ lại sao?
Nhỡ bọn họ làm gì trong xe thì sao” Đường Thế Minh nói.
“Trước khi bắt bọn họ trả giá thì tôi phải tìm được
người đứng sau vụ này đã”. Hoắc Khải trả lời, cũng coi
như giải thích một cách đơn giản.
Đường Thế Minh “Ồ” một tiếng rồi không hỏi tiếp nữa.
Vì anh ta biết, nếu bản thân nói rằng cậu ta không nên
bình tĩnh như thế, cậu ta sẽ chỉ đáp lại rằng: Chẳng lẽ
không bình tĩnh thì có ích gì trong lúc này sao?
Anh ta không muốn nghe cuộc hội thoại như vậy.
Đổng Thiên Thanh thì thỉnh thoảng liếc qua cửa kính.
Gã nhìn thấy Đường Thế Minh đang lái xe, cũng thấy Hoắc
Khải đang ngồi ở ghế lái phụ.
Cửa kính cực kỳ sạch sẽ, không dán kính ô tô, có thể
nhìn rất rõ.
Gương mặt bình tĩnh của Hoắc Khải khiến Đổng Thiên
Thanh thấy lạnh lẽo trong lòng.
Giống Đường Thế Minh, gã cũng không thể hiểu nổi,
đã đến lúc này rồi mà tại sao người đàn ông này vẫn có
thể bình tĩnh được như vậy?
Lời giải thích duy nhất ở đây chính là, sự việc ngoài ý
muốn trước mắt này chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể
trong mắt cậu ta.
Hoặc là người này tự tin có thể khống chế được cục
diện.
Điều này khiến Đổng Thiên Thanh có cảm giác may
mắn. Việc bản thân không giúp đỡ Hoắc Đình Viễn có lẽ là
một lựa chọn hết sức chính xác.
Ba chiếc xe, một chiếc đi trước, hai chiếc đi sau, vượt
qua khu trung tâm, đến khu Tây Bắc hẻo lánh ít người.
Gần đây có khá nhiều bất động sản đang được khai
phá, có lẽ vẫn còn một vài công xưởng cũ, nhà dân chưa
được di dời và khai phá, nhưng hầu như là không còn
naười nào níĩa.
Chiếc xe bắt cóc Ninh Thần nhanh chóng rời khỏi
đường lớn mà đi vào một con đường nhỏ gồ ghề, cuối
cùng thì dừng ở một công xưởng cũ nát hoang phế, chắc
đã bị bỏ hoang được bảy, tám năm trở lên rồi.
Đường Thế Minh và Đổng Thiên Thanh cũng thông
minh, không hề bám quá sát để tránh bứt dây động rừng.
Bọn họ dừng xe ở ngoài nhà máy, sau đó đi theo Hoắc
Khải tiến vào.
Lúc xuống xe, hai người đánh mắt nhìn nhau, đều cảm
thấy một hơi thở bén nhọn từ trên người đối phương.
Bọn họ đều là những người giỏi võ, trên tay cũng từng
dính máu. Bản năng của một con dã thú khiến bọn họ biết
được đối phương không phải người dễ chọc.
Cùng với cảnh báo trong lòng, bọn họ cũng lại kinh
ngạc với khả năng của Hoắc Khải.
Đường Thế Minh tưởng Đổng Thiên Thanh là đàn em
của Hoắc Khải, còn Đổng Thiên Thanh thì cũng lầm tưởng
ngược lại.
Trong giây phút hiểu nhầm đó, hai người càng thêm
kiêng ky Hoắc Khải.
Còn Hoắc Khải thì lại không quan tâm đến đốm lửa
nhỏ đang cháy trong mắt hai người kia.
Tiến vào công xưởng, anh lập tức bước nhanh về nơi
chiếc xe kia đang đậu.
Lúc này, Ninh Thần đã bị mấy tên đàn ông kéo vào bên
trong của nhà xưởng.
Bên trong nhà xưởng trống rỗng không còn gì, những
món đồ đáng tiền đều đã bị bán sạch từ lâu.
Ngoài một vài loại nhựa không đáng giá hoặc đống rác
mà không biết ai vứt lại ra thì chỉ còn một chiếc ghế dựa.
Hoắc Đình Viễn nằm trên ghế, bên cạnh là một thùng
đá, bên trong có một chai rượu vang.
Hắn ta cầm ly rượu trên tay, lúc nhìn thấy Ninh Thần bị
kéo vào thì khẽ nhấp một ngụm rồi nở nụ cười.
Rượu vang tỉnh khiết thơm ngon làm tinh thần hắn ta
phấn chấn hẳn lên. Sự xuất hiện của Ninh Thần càng làm
ánh mắt hắn ta sáng hơn một cách quái dị.
Người phụ nữ này thật sự quá đẹp, khiến hắn ta mơ
tưởng mấy ngày liền.
Ai nói phụ nữ trẻ tuổi mới hấp dẫn? Gái một con trông
mòn con mắt, kiểu phụ nữ trưởng thành như thế mới hợp
với khẩu vị của Hoắc Đình Viễn.
“Cậu Hoắc, tôi đã đưa người đến cho cậu rồi đây”, một
người đàn ông chạy tới với vẻ nịnh nọt.
“Ừm, làm tốt lắm”, Hoắc Đình Viễn gật đầu khen, rồi
hỏi: “Có bị ai nhìn thấy không?”
“Cậu cứ yên tâm đi. Tôi đã chọn một nơi vô cùng vắng
vẻ, không một bóng người, đến cả camera giám sát cũng
không có, đảm bảo an toàn!” tên đàn ông đó nói.
Hoắc Đình Viễn không quan tâm hắn nữa. Lúc này,
Ninh Thần đã bị đưa đến trước mặt hắn ta. Ngắm nhìn kỹ
càng người phụ nữ này, Hoắc Đình Viễn ngày vàng trở nên
hưng phấn.
Ý định ban đầu của hắn ta là mượn cớ bắt cóc Ninh
Thần để dạy dỗ Hoắc Khải, nhưng khi nhìn lại người phụ
nữ này thì trong đầu hắn ta lại dấy lên những ý nghĩ tà ác.
Một người đẹp như thế sao lại để phí phạm cho một
tên rác rưởi chứ?
Người như vậy nên để hắn ta hưởng thụ mới đúng!
Mà lúc nhìn thấy Hoắc Đình Viễn, Ninh Thần cũng
nhận ra hắn ta.
Cô biết người đàn ông này có lai lịch, dường như là
con cháu nhà danh gia vọng tộc. Cô cũng nhớ chồng
mình đã tát hắn ta mấy cái liền, vì hắn ta đã ngả ngớn với
mình.
Trong lòng hơi sợ hãi, nhưng cô biết sợ cũng không
giải quyết được việc gì.
Chuyện này xảy ra chắc chắn là do người trước mặt cô
muốn báo thù Hoắc Khải nên mới làm vậy.
Cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nói: “Anh làm vậy là
phạm pháp đấy. Nếu bây giờ anh thả tôi ra thì tôi sẽ coi
như là chưa có chuyện gì xảy ra”.
Cô từng đọc những bài nhắc nhở về bảo vệ bản thân,
khi đối diện với kẻ xấu thì an toàn nhất là làm theo ý hắn,
không nên dọa là báo cảnh sát hay kiện cáo gì.
Như vậy chỉ kích động sự phẫn nộ của đối phương,
sau đó khiến bản thân bị thương mà thôi.
Hoắc Đình Viễn nghe vậy thì bật cười: “Phản ứng của
cô đã vượt ra ngoài dự liệu của tôi đấy. Tôi còn tưởng cô
sẽ cầu xin hoặc mắng chửi tôi cơ. Không ngờ cô lại bình
tĩnh như vậy”.