Nếu Hoắc Khải biết Cố Phi Dương đang nghĩ về
chuyện đó lúc này thì sẽ cảm thấy thế nào, có lẽ là sẽ cảm
khái suy nghĩ của mấy người phụ nữ thật quá tân tiến rồi.
“Thật ra cũng không tốt như anh nói… Cố Phi Dương
có chút ngại ngùng, khiêm tốn nói.
“Không cần tự coi nhẹ mình, cô nên tận dụng hết
những ưu thế của cô, chăm chỉ làm việc. Tôi tin rằng
không lâu nữa, cuộc sống của cô sẽ trở nên tốt hơn”,
Hoắc Khải cổ vũ nói.
Nhìn ánh mắt chân thành của anh, trái tim của Cố Phi
Dương không ngừng loạn nhịp.
Một lúc sau, cô ra sức gật đầu, nói: “Tôi sẽ cố gắng!”
“Cố lên!“ Hoắc Khải cười nói. Rồi quay lại tập trung
nấu ăn.
Dáng vẻ bận rộn nấu cơm của anh làm cho người khác
thấy an lòng, khiến Cố Phi Dương không nén nổi suy nghĩ,
nếu thời gian có thể vĩnh viễn ngừng lại ở giây phút này
thì tốt rồi.
Nhưng đây chỉ là một ảo tưởng vĩnh viễn không trở
thành hiện thực. Cô cũng không thể cứ mong ước những
điều viển vông như thế.
Một giờ sau, Hoắc Khải đã nấu xong mấy món mà
Nhạc Văn Văn thích ăn, lau bếp một lượt, rửa nồi, sau đó
mới rửa tay sạch sẽ rồi nói: “Nấu xong rồi đây, hai người
ăn đi cho nóng, tôi về nhé”.
Cố Phi Dương đang chuẩn bị lấy đũa, nghe thấy thế thì
sững người: “Anh không ăn cùng sao?”
“Không được rồi, bây giờ tối nào con nhóc Đường
Đường kia cũng muốn ăn món khoai tây xào của tôi, nếu
không lại la ầm lên. Nếu tôi mà không quay lại, thì sợ là bà
nội nhỏ của tôi sẽ quậy đến long trời lở đất mất”.
Vẻ yêu chiều cô bé Đường Đường hiện rõ trên khuôn
mặt của Hoắc Khải là sự yêu thương chân thật phát ra từ
đáy lòng.
Cho dù đến chết, Hoắc Khải cũng sẽ không quên
được một nửa cây xúc xích kia.
“Chú Lý, chú muốn đi à? Con không muốn chú đi!”
Nhạc Văn Văn đang do dự không biết ăn sườn xào chua
ngọt hay ăn cá chép sốt tỏi trước, nghe thấy thế thì vội
vàng đứng dậy, giữ chặt áo của Hoắc Khải.
Hoắc Khải ngồi xuống, cười nói với cô bé: “Chú đi rồi
sẽ trở lại. Lần sau muốn ăn gì, cháu nói với Đường Đường
là được rồi”.
“Chỉ cần cháu nói với cậu ấy thì chú nhất định sẽ đến
sao?”
“Đương nhiên, chỉ cần mẹ cháu không thấy phiền”.
Nhạc Văn Văn vội vàng quay lại nhìn Cố Phi Dương,
hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không thích chú Lý tới đây thường xuyên
sao?”
Cố Phi Dương sao lại không thích chứ. Cô vẫn luôn bất
giác hi vọng Hoắc Khải có thể đến nhà mình nhiều hơn,
không nói đến điều gì khác, ít nhất có đàn ông trong nhà
thì căn nhà sẽ không đến nỗi lạnh lẽo như vậy.
Nhưng đang ở trước mặt Hoắc Khải, cô lại ngại nói
thẳng ra nên chỉ có thể nói: “Chúng ta không thể làm
phiền chú Lý nhiều đâu con. Nhưng nếu con nhớ Đường
Đường, chúng ta có thể mời chú Lý và Đường Đường cùng
đến ăn cơm. Đến lúc đó, không chỉ chú Lý có thể làm món
ngon cho con ăn mà con cũng có thể làm bánh quy tặng
Chủ.
“Vui quá! Chú Lý, mẹ đồng ý rồi! Vậy chú mau đi đi!”
Nhạc Văn Văn vui mừng nói.
Hoắc Khải biết đó chỉ là lời nói ngây thơ của trẻ con
chứ không có ý gì khác. Cô bé muốn vội vàng đuổi người
đi là để nhanh chóng được gặp mặt lần sau nên chỉ cười
rồi đứng lên, nói với Cố Phi Dương: “Vậy tôi đi trước nhé,
hai mẹ con ăn cơm đi”.
Cố Phi Dương tiễn anh ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Cảm
ơn anh Lý, làm phiền anh nhiều quá, thật không biết nên
báo đáp anh thế nào”.
“Không phải chuyện gì cũng cần báo đáp, bản chất
của loài người là đặc tính giao tiếp xã hội và sống quần tụ,
giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên”. Hoắc Khải nói.
Cố Phi Dương cũng không nói nhiều, càng không hỏi
Hoắc Khải tại sao không đi giúp những người khác cần
giúp đỡ mà lại tới đây giúp cô.
Rất nhiều người đàn ông yêu thích vẻ ngoài của cô,
ánh mắt say mê của họ luôn khiến cho Cố Phi Dương cảm
thấy ghê tởm.
Vậy nên cho dù cuộc sống có bao nhiêu khổ cực, cô
cũng chưa từng tiếp nhận tình cảm của bất kỳ người đàn
ông nào.
Còn khi Hoắc Khải ở bên cô, trong mắt chỉ có chỉ có
sự tán thưởng, trong lời nói chỉ có sự động viên. Tình cảm
như vậy rất đơn thuần và trong sáng, không cần phải nghỉ
ngờ.
Chỉ cần Hoắc Khải không biểu hiện những “đặc điểm”
giống như những người đàn ông khác, Cố Phi Dương sẽ
mãi mãi không nghỉ ngờ anh.
Hai người vừa nói vừa đi xuống lầu, đưa mắt nhìn
người đàn ông rời đi, Cố Phi Dương đứng ở chân cầu
thang một lúc lâu, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng
lưng anh nữa mới quay người đi lên nhà.
Về đến nhà, Đường Đường còn đang tỏ ra giận dỗi
Hoắc Khải vì anh không đưa cô bé đi tìm bạn học của
mình. Hoắc Khải phải làm thêm một phần thạch sương
sáo mới có thể khiến cô bé vui vẻ.
Vốn dĩ chủ nhật, Ninh Thần phải đưa Hoắc Khải đến
chỗ Phan Tư Mễ, nhưng Phan Tư Mễ lại gọi điện thoại
đến, nói hôm nay không cần đưa Hoắc Khải đến mà chỉ
cần nói chuyện với Ninh Thần.
Ninh Thần không rõ đã xảy ra chuyện gì, trong điện
thoại cũng không nói rõ, nên cô đành phải đưa Đường
Đường đến nhà Ninh Ngọc Lâm.
Còn Hoắc Khải thì đã tới công ty sau cuộc gọi của Cơ
Hương Ngưng.
“Thứ Hai? Tại sao lại sớm thế?” Hoắc Khải không hiểu
hỏi.
Theo quy định trước đây, ngày thăng cấp bảng xếp
hạng của nhà họ Cơ là vào thứ Tư cuối cùng của tháng
Tư.
Nhưng năm nay không biết tại sao, bây giờ mới thứ
Hai của tuần thứ ba đã bắt đầu rồi.
Cơ Hương Ngưng là một trong những người nhất định
phải thăng cấp nên đương nhiên phải về nhà họ Cơ một
chuyến. Cô gọi Hoắc Khải tới là để thông báo cho anh
việc này, đồng thời, thảo luận những công việc cụ thể tiếp
theo.
Việc thăng chức chủ yếu để kiểm tra năng lực và hiệu
quả công việc trong nhiệm kỳ. Nhưng việc này, Cơ Hương
Ngưng có thể tự mình xử lý.
Có duy nhất một chuyện cô không nắm chắc, chính là
lần thăng chức này do Cơ Xuyên Hải làm người tiến cử,
đến lúc đó, chắc chắn sẽ chiu rất nhiều sư chỉ trích.
Bây giờ trong mắt cô, Hoắc Khải đã trở thành người có
thể giải quyết mọi phiền phức, nên khi trong lòng cảm
thấy bất an liền gọi anh đến để thương lượng một chút.
“Những chỗ để họ có thể làm khó cô cũng không
nhiều. Tôi tin rằng chỉ cần cô cẩn thận đối phó thì đều có
thể thuận lợi vượt qua” Hoắc Khải nhíu mày nói: “Chỉ duy
nhất một chuyện khiến tôi cảm thấy không ổn, là ngày
thăng chức lại tổ chức sớm hơn một tuần, chắc chắn là có
gì đó khuất tất’
“Có phải nguyên nhân từ Cơ Xuyên Hải không?”, Cơ
Hương Ngưng hỏi.
“Cô chưa gọi điện cho ông ta à?”
“Tôi đã hỏi rồi, ông ta nói không biết”.
Hoắc Khải nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì trước tiên
không cần lo, cô chuẩn bị tốt những sổ sách giấy tờ liên
quan, đề phòng họ gây khó dễ trên phương diện này. Còn
lại thì đi bước nào tính bước đó, đến lúc đó tôi sẽ tính
cùng cô, thêm sự giúp đỡ của Cơ Xuyên Hải, có lẽ không
có vấn đề gì”.
Có câu nói này của anh, Cơ Hương Ngưng cũng yên
tâm rồi. Cô gật đầu nói: “Vậy được, tôi chuẩn bị tài liệu.
Anh quay về nói với Ninh Thần một tiếng, ngày mai đến
nhà họ Cơ với tôi, chắc phải mất mấy ngày mới có thể
quay lại”.
Hoắc Khải gật đầu đồng ý. Sau khi rời công ty, anh
không về nhà ngay mà thuận đường đi ra chợ, chọn hai
con gà mái tơ rồi dùng dây thừng buộc chặt, xách đến
nhà Triệu Vĩnh An.
Mấy ngày nay, anh rất ít đến thăm nhà vị giáo sư già.
Hoắc Giai Minh lại thường xuyên đến làm phiền, cho đến
hôm qua vì có việc khác nên mới tạm thời rời đi.
Ông gác cổng nhìn thấy Hoắc Khải, tỏ vẻ vui mừng,
nói: “Đến rồi à, giáo sư, Lý Phong đến rồi. Cậu này, đến thì
đến, lại còn đem theo hai con gà này làm gì”.
Ông ta đang nói thì Triệu Vĩnh An đang làm việc trong
luống rau đứng thẳng lên, liếc mắt nhìn Hoắc Khải sau đó
hừ một tiếng, nói: “Tôi còn tưởng phải gọi điện mời cậu
đến, thì cậu mới biết đến đây cơ đấy”.
Tất nhiên Hoắc Khải nhìn ra được, Triệu Vĩnh An đang
nói đùa, nên anh cười rồi nói: “Tôi đang cảm thấy ngại quá
nên mang chút quà đến biếu ông”.
Triệu Vĩnh An nhìn hai con gà mái, nói: “Làm gì đấy,
cậu muốn hầm canh gà cho tôi bồi bổ thân thể à? Người
ta biếu quà không phải là cây đào mừng thọ bằng vàng thì
cũng là chuỗi hạt tử đàn ngàn năm. Cậu thì tốt rồi, lần thứ
nhất biếu sách nấu ăn, lần thứ hai biếu gà mái, lần thứ ba
không biết có phải là muốn biếu mì chính cho tôi không?
Hoắc Khải bật cười, nói: “Gà này không phải để cho
ông hầm canh. Chỉ là tôi cảm thấy vườn rau tuy lớn nhưng
lại không có gà chạy bộ, rõ ràng là không hợp lý lắm. Vậy
nên, đế ông nuôi hai con gà mái này cho chúng rảnh rỗi
bắt sâu, sản xuất ít phân gà, có lợi cho tuần hoàn của hệ
sinh thái”.
Triệu Vĩnh An nghe thấy thế thì ngẩn người. Đây là lần
đầu tiên có người biếu ông gà, lại để nghị để ông nuôi.
Nuôi mèo nuôi chó, thậm chí nuôi ngựa ông đều
không thấy có gì lạ, nhưng nuôi gà thì khiến ông cảm thấy
rất mới mẻ.
Ai đến nhà của Triệu Vĩnh An cũng đều tận lực tỏ vẻ
bản thân có địa vị. Có trình độ cao hơn một chút được
không? Ngay cả Hoắc Giai Minh cũng thường xuyên thể
hiện ra như vậy.
Chỉ có Hoắc Khải, đồ mà mỗi lần anh mang đến biếu
đều gây ngạc nhiên cho ông.
Nhưng, phong cách làm việc của anh lại rất hợp với
khẩu vị của Triệu Vĩnh An.
Ông giáo sư cười lớn, nói: “Được rồi. Hồi tôi còn trẻ
cũng đã từng nuôi một thời gian. Sau này chúng đẻ trứng,
cậu qua mà lấy nhé, miễn phí”.
“Vậy hai con gà mái này, tôi cũng không lấy tiền ông
vậy”, Hoắc Khải trả lời.
Triệu Vĩnh An lại cười sảng khoái: “Cậu nhóc này,
không bao giờ chịu thiệt. Được, chúng ta không ai nợ ai
nhé. Cậu đã đến rồi, vừa đúng bữa cơm thì ở lại ăn cơm
nhé. Tôi đích thân xuống bếp làm cho cậu một bát mì rau
xanh, măng tây xào”.
Hoắc Khải cũng không từ chối, đến là để tạo mối quan
hệ với Triệu Vĩnh An thêm sâu sắc nên ông ấy đã chủ
động mời thì cũng phải vui vẻ mà nhận lời.
Cùng lúc này, Ninh Thần từ phòng khám của Phan Tư
Mễ đi xuống lầu, chuẩn bị đi qua chỗ Ninh Ngọc Lâm.
Cô không chú ý đến, bên chiếc xe hơi phía đường đối
diện, ánh mắt lạnh lẽo của mấy gã đàn ông đang nhìn
chằm chằm vào cô.