Sau khi trở về nhà, Hoắc Khải đi vào phòng gọi Ninh
Thần, báo cho cô biết có bạn mời ăn cơm, muốn cô cùng
đi với anh.
Đối với phụ nữ mà nói, được chồng đưa đi ăn cơm
cùng bạn bè là một chuyện rất vui vẻ. Điều này thể hiện
sự xác nhận của chồng đối với cô ấy.
Nhưng cân nhắc đến việc Đường Đường còn chưa về,
hơn nữa, bây giờ còn sớm chưa đến giờ cơm, cho nên
Hoắc Khải lại đi ra bảo Hoắc Giai Minh vào nhà.
Sau khi vào trong nhà, Hoắc Giai Minh nhìn xung
quanh một chút, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc.
Đó là do cậu ta đã cố gắng che giấu cảm xúc trong
lòng, nếu không, có lẽ bây giờ còn rơi cả cằm xuống đất
rồi.
Hoắc Khải nhìn ra suy nghĩ của cậu ta, cười nói: “Có
phải cảm thấy rất nhỏ không?”
“Chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đủ ngũ tạng, hơn nữa chị
dâu còn đẹp như thế, tổ vàng tổ bạc cũng không bằng”,
Hoắc Giai Minh trả lời.
Câu nói này cũng coi như bình thường, nhưng ngoài
miệng thì nói vậy chứ trong lòng vẫn khó tránh khỏi kinh
ngạc.
Cậu ta cho rằng người như Hoắc Khải, nếu không ở
biệt thự ba tầng thì ít nhất cũng phải là một chung cư cao
cấp.
Ai ngờ, lại là một chung cư cũ nát sắp bị di dời, phá bỏ
như vậy. Hơn nữa, diện tích căn phòng quá nhỏ. Những
đồ đạc trong phòng cũng đã rất cũ, nhìn qua là biết đã
dùng nhiều năm.
Khả năng của Hoắc Khải hoàn toàn không thích hợp
với chỗ ở của anh. Nhưng vợ anh lại xinh đẹp như một
ngôi sao.
“Ngồi trước đi, đủ thời gian để cậu nhìn” Hoắc Khải
cười nói. Sau khi Hoắc Giai Minh ngại ngùng ngồi xuống,
anh nói: “Trong nhà không thích uống trà, cậu uống tạm
nước lọc nhé”.
Trong lúc nói chuyện thì Ninh Thần đã chủ động rót
nước lọc để lên bàn, Hoắc Giai Minh không dám ngạo
mạn, vội vàng nói: “Cảm ơn chị dâu”.
Có lẽ là do lần đầu tiên có người thân thiết gọi là chị
dâu nên trong lòng Ninh Thần bất chợt cũng có một chút
vui vẻ. Vì thế mà ấn tượng với Hoắc Giai Minh cũng trở
nên tốt đẹp hơn.
“Hai người nói chuyện trước đi, cửa hàng trên Taobao
vẫn đang có người hỏi vài vấn đề, tôi đi trả lời một chút”,
Ninh Thần nói.
“Em cứ làm việc đi, anh ngồi đây với cậu ấy” Hoắc
Khải nói.
Ninh Thần gật đầu với Hoắc Giai Minh một cái rồi mới
đi đến ngồi trước bàn máy tính.
Nhìn cô lạch tạch gõ bàn phím, Hoắc Giai Minh càng
cảm thấy khó tin: “Chị dâu mở gian hàng trên Taobao à?”
“Áp lực cuộc sống mà, khiến cậu cười chê rồi” Hoắc
Khải cười nói, nhưng không cảm thấy việc mở gian hàng
Taobao có gì mất mặt.
Nhưng lời nói này của anh, khiến Hoắc Giai Minh
không biết phải nói tiếp thế nào. Khen ngợi hai người
chăm chỉ sao? Hay là đem ý nghĩ thực sự trong lòng nói
rằng mở gian hàng Taobao không có tương lai?
Nghĩ một chút, cậu ta quyết định ngậm miệng, không
nói đến vấn đề này nữa.
Cũng may là cậu ta không hỏi gian hàng Taobao kinh
doanh thế nào, nếu không, sau khi biết câu trả lời, sợ là lại
bị doạ một lần nữa.
Theo sự thu hút không ngừng tăng lên của những
livestream mà Ninh Thần đã phát, số lượng hàng hoá bán
ra mỗi ngày cứ thể tăng lên. Trước mắt đã cơ bản ổn định,
doanh số khoảng năm mươi ngàn. Qua thời gian này,
Hoắc Khải chuẩn bị phối hợp với hoạt động thúc đẩy
trong năm tên là 618 của Taobao, làm một cửa hàng lớn
hơn, nâng mức doanh số mỗi ngày bán ra đạt hơn một
trăm ngàn.
Đến lúc đó, có thể trực tiếp yêu cầu nhà sản xuất cấp
quyền đại lý. Như vậy so với việc phải mua hàng của đại lý
như bây giờ thì lợi nhuận đạt được lớn hơn nhiều.
Chỉ cân có quyên đại lý là có thê tiên vào Tmall, mở
một cửa hàng Flagship giống như Ninh Ngọc Lâm.
Nhưng có mở cửa hàng Flagship hay không thì Hoắc
Khải vẫn còn đang cân nhắc.
Bởi vì chi phí của cửa hàng Flagship rất cao. Tuy có
thể giành được sự tín nhiệm từ khách hàng lớn nhiều hơn
cửa hàng phổ thông nhưng khoản này có đáng bỏ ra hay
không thì còn cần phải suy xét.
Dù sao, cửa hàng Flagship của bình nước nóng Kinh
Vận đó là để tạo hiệu quả thương hiệu, mà các sản phẩm
giảm cân của Ninh Thần chỉ là đại diện mà thôi.
Trong lúc nói chuyện thì bên ngoài có người gõ cửa.
Hoắc Khải đi ra mở cửa thì nhìn thấy Hoắc Đình Viễn
cười khì khì đứng đó.
Hoắc Giai Minh cũng nhìn thấy tên này, lập tức đứng
dậy đi ra cửa, nói: “Anh tới đây làm gì!”
“Nói gì thế, dù sao cũng đều từng đánh cờ ở nhà ông
Triệu, cũng coi như là có duyên gặp mặt một lần. Mà tôi
lại là anh trai cậu, cậu có thể đến làm khách, lẽ nào lại
không hoan nghênh tôi sao?“
“Đừng lảm nhảm mấy câu vô nghĩa, ở đây không chào
đón anh!”. Hoắc Giai Minh trầm giọng nói.
“Đây cũng không phải nhà của cậu, không đến lượt
cậu nói”. Hoắc Đình Viễn tỏ vẻ không quan tâm nói, sau
đó lai nhìn sana Hoắc Khải: “Người anh em. sao thế.
không phải định cho tôi đứng cửa thật chứ?”
Nhìn thấy bộ mặt trước đây suýt nữa bị anh đánh đến
tàn phế, Hoắc Khải lại muốn đấm vào mũi hắn ta một
phát.
Dù anh đã được sống lại nhưng thằng ranh này vẫn
đáng ghét như thế.
Lúc này, Ninh Thần đi ra, hỏi: “Ai đó? Sao không vào?”
Nhìn vòng eo nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp của Ninh
Thần, ánh mắt của Hoắc Đình Viễn phát sáng lên, cũng
không quan tâm Hoắc Khải có để mình vào không, cứ thế
chen vào trong nhà, giơ tay trước mặt Ninh Thần: “Cô gái
xinh đẹp này là?”
Hoắc Khải thản nhiên lùi một bước, vừa ngăn Hoắc
Đình Viễn vừa nói: “Cô ấy là vợ tôi”.
Nhìn vẻ mặt thì có vẻ thản nhiên nhưng động tác lại rõ
ràng là cố ý của Hoắc Khải, Hoắc Đình Viễn cười lớn,
thuận thế đi đường vòng vào trong phòng: “Hoá ra là chị
dâu à. Không ngờ chị dâu lại xinh đẹp như thế, thật là
ngưỡng mộ chết đi được. Đây là nhà anh à, hơi nhỏ nhỉ,
không phù hợp với cô gái đẹp như chị dâu. Người anh em,
anh không muốn mua căn phòng lớn hơn à? Cái gọi là kim
ốc tàng kiều, coi như không mua được nhà bằng vàng thì
ít nhất cũng phải mua căn nhà hai ba trắm mét vuông mới
có thể…”
“Hoắc Đình Viễn, anh nói đủ chưa! Người ta muốn ở
đâu thì có liên quan gì đền anh, ở đây mà lo vớ lo vấn!”,
Hoắc Giai Minh nghiêm giọng quát mắng.
Hoắc Đình Viễn lườm cậu ta một cái, nói: “Tôi nói gì thì
liên quan cái rắm gì đến cậu. Đây cũng không phải là vợ
cậu, cậu lấy tư cách gì mà tham gia?”
“Anh!”
Hoắc Giai Minh còn muốn nói nhưng đã bị Hoắc Khải
ngăn lại.
Thấy động tác của Hoắc Khải, Hoắc Đình Viễn nhếch
môi cười đắc ý. Hắn ta nghĩ rằng, Hoắc Giai Minh có thể
không nể mặt hắn ta vì dù sao cũng đều là thành viên của
nhánh phụ.
Nhưng một người sống trong căn hộ rách nát này thì
cũng phải nịnh nọt hắn ta một chút.
Còn mối quan hệ giữa Hoắc Khải và Triệu Vĩnh An,
Hoắc Đình Viễn càng không đặt trong lòng.
Để gài bẫy Hoắc Giai Minh, hắn ta còn dám đắc tội với
cả Triệu Vĩnh An thì sao phải quan tâm một kẻ nghèo hèn
chỉ có chút quen biết với giáo sư Triệu chứ.
“Cô gái xinh đẹp, làm quen một chút nhé. Tôi tên là
Hoắc Đình Viễn. Cô có biết nhà họ Hoắc không? Rất có
tiếng đấy. Bố tôi là một trong những thành viên hội đồng
quản trị, quản lý mảng kinh doanh và marketing của nhà
họ Hoắc!” Hoắc Đình Viễn tự giới thiệu một cách khoa
trương.
Ninh Thần nhìn Hoắc Khải, sau đó lại nhìn hắn ta. Cuối
cùng, cô cũng gượng gạo đưa tay ra bắt tay hắn ta, nói:
“Xin chào anh Hoắc”.
Hoắc Đình Viễn mê mẩn hết cả đầu óc, nắm tay cô
không buông. Hắn ta dùng sức ngày càng mạnh, khiến
cho Ninh Thần phải nhíu mày, lập tức rút tay ra.
Hoắc Đình Viễn cũng không lưu tâm, lại kéo tay lên
mũi ngửi trước mặt mọi người tấm tắc nói: “Quả nhiên,
người đẹp thì thơm, mùi vị của Ninh Thần, thật là…”
Lời nói của hắn có chút đường đột khiến khuôn mặt
của Ninh Thần đỏ bừng, trong lòng tức tối.
Nhưng trái lại, vẻ mặt vừa tức giận vừa xấu hổ của cô
càng khiến cho Hoắc Đình Viễn cảm thấy thú vị.
Đang chuẩn bị tiếng lên một bước để tiếp xúc nhiều
hơn với cô gái xinh đẹp thì có một người chen vào đứng
trước mặt. Người đó chính là Hoắc Khải.
Nhìn Hoắc Khải lại chặn hắn ta một lần nữa, Hoắc Đình
Viễn có chút mất hứng, giơ tay đẩy anh sang và nói:
“Không có mắt à? Hay không được dạy dỗ? Tại sao lại…
“BốpI”
Một âm thanh giòn giã vang lên, căn phòng bỗng trở
nên yên tĩnh hơn nhiều.
Tất cả mọi người đầu kinh ngạc nhìn sang chỗ phát ra
tiếng động. Duy nhất một người tỏ ra bình tĩnh, chính là
Hoắc Khải.
Anh thu lại nắm đấm, lạnh lùng nói: “Xét về vai vế, cậu
nên gọi cô ấy một tiếng chị dâu. Xét về tuổi tác, cậu nên
gọi cô ấy là chị. Xét về cống hiến cho xã hội, cô ấy sinh
con dưỡng cái, lao động cần cù, còn tốt hơn cậu nhiều.
Về lý về tình, cậu không nên coi thường cô ấy. Nhưng, coi
như cậu không coi thường, tôi cũng rất muốn đấm cậu
một trận. Bây giờ chỉ cần có một lý do chính đáng”.
Ninh Thần lại cảm thấy rất vui. Cô biết thật ra chồng
cô rất quan tâm cô. Ngày hôm đó cô bị cháu trai của ông
gác cổng quẹt xước một mảng da, trong mắt anh tràn đầy
xót thương.
Bây giờ, Hoắc Đình Viễn dám nói lời khinh bạc trước
mặt cô, không phải là muốn ăn đòn sao?
Trên khuôn mặt của những người còn lại đều tràn đầy
vẻ kinh ngạc, nhất là Hoắc Giai Minh, đứng đó mà ngẩn cả
người.
Tuy rằng từng bị Hoắc Khải dạy dỗ vài câu, nhưng
theo cậu ta thấy, tính cách của người này rất tốt.
Vừa biết đánh cờ, vừa có năng lực làm việc, lẽ ra nên
thuộc kiểu người điểm tĩnh.
Ai ngờ, anh ấy lại dám tiện tay cho con nhà giàu Hoắc
Đình Viễn một cái tát.
Nhìn vẻ mặt của anh và nghe lời anh nói thì rõ ràng là
muốn đánh Hoắc Đình Viễn lâu rồi.
Nhưng, tuy rằng có nhiều người đều muốn đánh hắn
nhưng anh có cần phải nói thẳng ra thế không?
Hoắc Đình Viễn có chút choáng váng giơ tay lên, sờ
lên mặt hắn, dường như không dám tin hắn đã bị một
thằng nhãi nghèo hèn giáng cho một cái bạt tai.