Chế Tạo Hào Môn

Chương 102: Quan hệ




Hoắc Khải nhẹ nhàng kéo ống quần của Ninh Thần

xuống, sau đó đứng lên, nhìn về phía ông già kia.

Ánh mắt của anh rất lạnh lẽo, cứ nhìn chằm chằm vào

người này, dù không nói gì, nhưng chỉ cần ánh mắt đó thôi

cũng đủ khiến người ta không nén được cơn run rẩy.

Có lẽ ông già kia cũng cảm nhận được cảm giác đè

nén không ngừng ập tới, nhưng xung quanh đông người

nên lão ta lại có thêm can đảm.

“Cậu nhìn cái đéo gì mà nhìn! Không cùng một giuộc

với nhau thì không thành người một nhà. Hai vợ chồng

các người chầy bửa như thế, về sau con cái lớn lên cũng

đéo phải dạng tốt lành gì!”

“Tại sao ông mắng người cứ phải lôi cả trẻ con vào

thế!” Ninh Thần cũng không vui vẻ gì.

Cô chịu thiệt thòi tí cũng không đáng kể gì, nhưng nếu

Đường Đường cũng bị sỉ nhục thì không được.

Hoắc Khải giơ tay ra hiệu cho cô không cần nói nữa,

sau đó anh nói với ông già kia: “Gọi điện thoại cho người

nhà của ông, bảo họ mang theo thẻ ngân hàng!”

Ông già kia còn tưởng Hoắc Khải bắt đầu thấy sợ:

“Không cần phiền đến người nhà tôi, các người đưa tôi

đến bệnh viện kiểm tra, đền tiền cứ quét mã Wechat của

tôi là được. Thời đại nào rồi mà còn phải thẻ ngân hàng,

quê kệch!”

Hoắc Khải lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông nghĩ hơi nhiều

rồi, bảo người nhà ông mang thẻ ngân hàng tới vì ông cần

bồi thường cho chúng tôi một khoản tiền lớn”.

Người đàn ông kia nghe xong mà sững người, sau đó

tức tới mức toàn thân run rẩy: “Cậu nói cái mẹ gì thế hả,

đâm vào tôi mà còn bắt bồi thường cho các người à?“

“Theo quy định giao thông hiện hành, phương tiện

không gắn động cơ phải đi vào làn đường quy định, không

được đi ngược chiều, không được vượt đèn đỏ. Vi phạm

quy định giao thông tạo ra tất cả tổn thất thì phải chịu

toàn bộ trách nhiệm. Ông đã vượt đèn đỏ, bản thân phải

chịu mọi trách nhiệm, vả lại nhìn từ góc độ tai nạn, cũng

là ông đâm vào chân vợ tôi. Ban nãy ông nói rất đúng,

phải bồi thường tiền thuốc men, tổn thất ngày công, tổn

thất tinh thần, thêm cả tiền sửa xe điện. Ngoài ra, ông sỉ

nhục người khác, theo điều luật trị an, có thể giam giữ từ

năm tới mười lăm trở lên, nếu tôi khởi kiện ông, ông còn

cần phải chịu chỉ phí tố tụng, đồng thời đăng báo xin lỗi.

Nếu không chịu chấp hành, sẽ bị phạt tù từ ba năm trở

xuống, giam giữ, đồng thời phải nộp tiền phạt”.

Một loạt quy định và điều luật không chỉ khiến ông già

kia sững người mà cả người đi đường cũng trợn mắt há

miệng.

Người đàn ông này là luật sư à?

Có người khẽ cười: “Phen này có cái hay để xem rồi,

bắt vạ kiểu gì bắt vạ đúng luật sư”.

Chắc hẳn người đàn ông này giở trò bắt vạ người khác

dù mình sai lè cũng không phải lần đầu: “Cậu đừng dọa

tôi, cái gì mà luật với chẳng pháp, tôi đéo cần biết. Tóm lại

con nhãi kia không sao, còn tôi vừa đau đầu, vừa đau

chân, không đứng lên được, tôi muốn đi bệnh viện kiểm

tra, chụp CTI”

“Ông muốn làm gì, đó mà ý muốn cá nhân của ông, tôi

không ngăn cản. Nhưng việc ông vi phạm quy tắc giao

thông, xung quanh đây toàn là máy quay giám sát, ít nhất

có ba chỗ có thể quan sát rõ ràng mọi chuyện xảy ra ở

bên này. Cho nên tốt nhất bây giờ ông hãy gọi điện thoại

cho người nhà bảo họ mang tiền tới, bởi vì tôi sẽ báo cảnh

sát ngay. Trước khi có phán quyết chính thức, vợ tôi sẽ tới

bệnh viện kiểm tra vết thương ở chân trước. Ông có thể

lựa chọn thừa nhận mình đã vi phạm quy tắc giao thông,

nếu không thừa nhận, tôi sẽ khởi kiện ông cố tình đả

thương người khác. Nếu vết thương ở chân cô ấy gây ảnh

hưởng tới sinh hoạt thường ngày, chí ít có thể xác định là

vết thương nhẹ, cũng đủ để phán ông ngồi tù có thời gian

trên ba năm, dưới mười năm rồi”.

Giọng điệu của Hoắc Khải rất điểm nhiên, nhưng có

một loại uy nghiêm không thể nói rõ được, cộng thêm một

loạt điều luật khiến người ta run rẩy trong lòng.

Thế nhưng, ông già kia vẫn tỏ ra không hề sợ hãi: “Tôi

nói rồi, đừng có mà hù dọa tôi. Hôm nay không bồi

thường thì cậu đừng hòng đi đâu hết!”

Hoắc Khải chán chẳng buồn nói nhiều với lão ta, lựa

chọn báo cảnh sát luôn.

Qua khoảng mười lắm phút sau, hai vị cảnh sát lái xe

tới.

Vừa nhìn thấy cảnh sát, ông già kia đã gào ầm lên:

“Chúng nó đâm vào tôi! Chúng nó đâm vào tôi!”

So với lão ta thì Hoắc Khải bình tĩnh hơn rất nhiều:

“Chào anh, người này vượt đèn đỏ, đâm vào chân vợ tôi

tạo thành vết thương, còn đòi chúng tôi bồi thường cho

ông ấy. Ban nãy tôi đã xem thử, gần đây có ba máy quay

giám sát có thể nhìn thấy tình huống phát sinh lúc ấy, nếu

cần, có thể tìm một số cửa hàng gần đây lấy hình ảnh từ

camera làm chứng cứ”.

Thực ra đối với cảnh sát tổ tai nạn giao thông có kinh

nghiệm thì việc đoán định một tai nạn không cần đến máy

quay giám sát hỗ trợ cho lắm.

Hai người đi một vòng xung quanh, nhìn hướng đổ

xuống của chiếc xe điện, vị trí đầu xe cùng với dấu vết

của bánh xe để lại trên mặt đường, về cơ bản đã phán

đoán ra được sự thật hoàn chỉnh.

“Đi ngược chiều cộng thêm vượt đèn đỏ, ông phải

chỗ, hay đi theo chúng tôi về đồn đây?“ một cảnh sát hỏi.

Ban nãy họ cũng thấy vết thương của cả hai không

nghiêm trọng lắm, cũng chỉ vì xe điện của người này cũ

nát quá nên vành chắn bùn ở bánh trước bị rơi ra.

Chuyện nhỏ nhặt thế này, thông thường người ta sẽ

lựa chọn hòa giải ngay tại hiện trường, cũng giúp họ đỡ

mất công.

“Cái gì gọi là tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn? Bây giờ

tôi ngã xuống đất, cậu nhìn con nhỏ kia xem, có giống

người bị thương không? Các cậu không phạt nó mà lại

bảo một người bị thương chịu trách nhiệm hoàn toàn, có

lý lẽ gì không hả!” ông già kia tức tối quát lên.

Một vị cảnh sát cũng tức giận theo: “Chúng tôi đoán

định trách nhiệm theo quy tắc giao thông, không phải ai

bị thương thì người đó không phải chịu trách nhiệm. Nếu

ông không vượt đèn đỏ, không đi ngược chiều, làm sao bị

thương được? Vả lại, theo tình hình tại hiện trường, quả

thật do ông đâm vào người ta mới ngã ra đấy chứ”.

“Các người đéo biết lý lẽ gì hết! Tôi đéo tin hai đứa

các người, tôi phải tìm lãnh đạo của các người! Tôi muốn

tố cáo các người!”

Hai vị cảnh sát cũng chẳng lấy gì làm lạ, loại người

không biết lý lẽ này đầy đống ra, năm nào cũng gặp phải

mấy trường hợp kỳ khôi này.

Nếu đối phương đã không chịu nghe lý lẽ, họ đành

phải nói: “Vậy các ông tới đồn xử lý đi, đặt xe điện sang

một bên, đừng gây ách tắc giao thông, sau đó theo chúng

tôi tới đồn!”

“Chân tôi đau, đầu cũng đau, không dậy được, tôi

muốn đi bệnh viện!” ông già kia vẫn túm chặt lấy bánh xe

của Ninh Thần không chịu buông.

Cảnh sát cũng rất bất đắc dĩ, gặp phải dạng mặt dày

như tấm phản thế này còn biết làm thế nào nữa.

Một viên cảnh sát nói với lão ta: “Ngần này tuổi đầu

rồi, đừng như vậy nữa, chẳng có nghĩa lý gì đâu. Cứ về

đồn xử lý chuyện này đã rồi tính tiếp!”

“Câu này của cậu có ý gì đấy? Cậu đang bảo tôi cố

tình bắt vạ người ta à! Nói năng phải chịu trách nhiệm đấy

nhé! Cậu tên là gì, ở trung đội nào! Tôi gọi ngay cho trung

đội trưởng của cậu xử tội cậu đấy, cậu tin không hả!”, ông

già kia hung dữ quát lên.

Viên cảnh sát kia cũng là người tính khí nóng nảy, anh

ta nói luôn: “Tôi là Liêu Gia Tường, thuộc trung đội ba của

thành phố. Ông gọi điện thoại đi, tôi thực sự muốn biết

ông có quan hệ to cỡ nào đấy!”

“Trung đội ba chứ gì, cậu cứ đợi đấy cho tôi!” ông già

kia nói rồi một tay túm lấy bánh xe của Ninh Thần, tay còn

lại móc điện thoại ra.

Thấy ông ta tỉnh táo gọi điện thoại chẳng hề giống

người bị đau đầu tí nào.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, ông già kia nổi

nóng luôn: “Đội trưởng Mã đấy à? Người của trung đội

các cậu làm sao thế, tôi bị người ta đâm phải, còn bắt tôi

bồi thường cho đối phương, có còn luật pháp không hả!

Hay cứ bắt tôi phải gọi chú hai tôi ra, các người mới chịu

biết lý lẽ?”

Ông ta quát mắng một trận ầm ï làm hai cảnh sát cũng

sững sờ, không biết người này đang diễn kịch hay làm

thật.

Đúng lúc này, ông già kia đưa điện thoại ra, gương mặt

cực kỳ đắc ý: “Trung đội trưởng của mấy người bảo cậu

nghe điện thoại!”

Một viên cảnh sát nhận lấy chiếc điện thoại, còn lão ta

quay đầu nhìn Hoắc Khải và Ninh Thần: “Hai người cứ đợi

đấy, đâm phải tôi mà không bồi thường, cứ phải trị mấy

người mới xong à!”

Dáng vẻ ngang ngược của lão ta khiến Ninh Thần có

vẻ bất an, không biết rốt cuộc người này có quan hệ lớn

đến mức nào.

Cô vô thức kéo tay Hoắc Khải, mà Hoắc Khải quay đầu

lại, thấy biểu cảm bất an của cô bèn dịu dàng an ủi: “Yên

tâm, xã hội có luật pháp, quan hệ lớn tới cỡ nào cũng

không thể vi phạm quy định pháp luật đâu”.

Cùng lúc này, viên cảnh sát nhận điện thoại bị mắng

cho một chặp: “Tiểu Liêu, cậu làm gì thế hả? Có biết

người này là ai không? Chú hai của ông ta là người gác

cổng nhà giáo sư Triệu đấy, quan hệ thân quen mấy chục

năm rồi, tốt lắm. Đừng nói đến tôi, đại đội trưởng mà gặp

người ta cũng phải nể mặt. Mau chóng xử lý đi, tiện thể

xin lỗi người ta!”

Sau khi cúp điện thoại, viên cảnh sát kia nở nụ cười

nịnh nọt, đưa điện thoại cho ông già kia.

Anh ta biết giáo sư Triệu là ai chứ, người duy nhất có

thể khiến trung đội trưởng phải kiêng dè trong thành phố

này chỉ có ông giáo sư già Triệu Vĩnh An tuy đã nghỉ hưu

nhiều năm nhưng vẫn hô mưa gọi gió kia thôi.

Quan hệ của Triệu Vĩnh An và ông cụ gác cửa được rất

nhiều người biết, tình bạn của một giáo sư già và một ông

gác cổng bình thường khiến người ta phải bàn tán say

sưa.

“Bây giờ biết tôi là ai rồi chứ, sau này mở hai con mắt

cho to ra!”, ông già kia càng thêm đắc ý.

Viên cảnh sát tên Liêu Gia Tường kia tức nghẹn họng,

nhưng không tiện nổi nóng với lão ta, chỉ có thể nhìn về

phía Hoắc Khải và Ninh Thần.

Anh ta cũng có chút chần chừ, còn ông già ở bên

cạnh thì thúc giục: “Lể mề làm gì nữa, mau chóng đưa

tiền bồi thường cho họ đi!”