Chạy Trốn Waiting For My Love

Chương 4: 4: Tuổi Thơ






Trong lớp không có ai muốn chơi với cô.
Họ luôn nhìn cô bảo:

"Xấu xí chết được!"

"Đen gì mà ghê vậy"

"Bẩn chết.."

Cô chỉ hơi gầy và đen thôi.
Mỗi ngày, cô đều tắm rửa sạch sẽ.
Họ thích chơi với mấy bé trắng trẻo và dễ thương.


Một hôm, có một cô gái xinh xắn, hai má lún đồng tiền bước tới chỗ của cô.
Linh Đa hỏi:

"Bạn tên gì?"

"Tuyết Băng."

"Chúng mình làm bạn nhé!"

"Được."

Linh Đa học rất giỏi lại xinh đẹp, mọi người đều rất yêu quý cô ấy.
Cô ấy có rất rất nhiều bạn bè thật khiến cô vô cùng hâm mộ.



Dù các bạn có nói xấu cô, Linh Đa luôn tin tưởng và chơi với cô.
Cô thầm nghĩ: "Cậu ấy thật tốt bụng."

Cô muốn Linh Đa mãi mãi làm bạn với mình như cô lại nghe được tin cả nhà bạn ấy sẽ chuyển đi Mỹ.
Cô cực kỳ buồn!

Ngày ấy, cô đã khóc rất lâu.
Người bạn thân nhất của cô sẽ đi đến một nơi rất xa.
Cô luôn nhớ về cô ấy nhưng cô biết thời gian lâu quá và môi trường mới cô ấy có thêm rất nhiều bạn.
Và không thể nào nhớ nổi có một cô bé gầy xấu xíu luôn và mãi mãi nhớ về cô ấy.


"Linh Đa ơi! Tớ rất nhớ cậu! Tớ sẽ không bao giờ quên cậu đâu"

Cô thầm hứa với chính mình như vậy.


Lớp 4, một cô bé mắt to tròn tóc xoăn chuyển đáng yêu đến lớp của cô.
Cô bé mặt hay nhăn nhó và khó chịu.
Cô nghe nói cô bé học siêu giỏi thi được cả giải thưởng.


Cô bé không nói chuyện và chơi với ai hết.


Một hôm, cô bé chạy đến chỗ của cô.
Cô bé nói:

"Bạn có thể giữ hộ tiền giúp mình được không?"

Cô suy nghĩ thật lâu rồi gật đầu.
Giữ tiền thôi mà cô có thể làm được nha.


Từ đó, Cẩm Tú luôn quấn quýt lấy cô.
Tí thường mua đồ ăn ngon và dẫn cô đi chơi.
Đến nhà Tú chơi cô mới biết cô bé ở với họ hàng.
Tiền ba mẹ cô gửi cho cô rất nhiều mà họ thường lấy hết hoặc không cho cô bé tiêu xài lung tung nên Tú mới lén đưa cho cô giữ.
Cô không biết trên mặt cô có viết từ "tôi sẽ không lấy tiền của bạn" hay không? Mà một cô bé xa lại dám đưa hết 1 số tiền rất lớn cho cô giữ.


Dì cô bé phát hiện mặt hung dữ đem cô bé về nhà và cô nghe được cô bé ấy lại chuyển trường.
Người bạn thân yêu của cô một lần nữa lại biến mất.
Cô bé cực kỳ tốt.
Cái gì đều mua cho cô, cô gầy nên Tú thường mua sữa cho cô uống nhưng mà cô vẫn không mập lên được tí nào cả.


Số tiền 2 đứa bé tiêu vài ngày bằng cả 1 tháng lương của cô giáo.
Cô không biết tại sao Tú lại tốt với cô như vậy?


Cô cũng rất quý bạn ấy.
Thỉnh thoảng, cô sẽ ghé thăm và hỏi tin tức của cô bé nhưng dì của cô Bé cảm thấy cô rất phiền phức luôn né tránh cô.
Cô biết cô chỉ có 11 tuổi thôi.
Một đứa bé 11 tuổi tại sao lại có trí nhớ dai đến vậy.
Bà ta tưởng hỏi vài lần không có kết quả thì cô sẽ quên.
Thật ra cô vẫn nhớ về cô bé.
Tú chắc đã quên mất cô là ai rồi!

Lớp 5, cô quen thân với 2 bạn khác là Ôn Tâm và Tiểu Uyển.
Tiểu Thanh cùng học với cô nhưng không thân lắm.
Chỉ khi nào có việc gì đó Tiểu Thanh mới tìm đến cô để chơi.


Tiểu Uyển rất đáng thương.
Mỗi ngày, cô ấy đều rửa 2 thau chén thật to rồi cả đủ việc nhà.
Cô thì rất sướng vì nhà cô có người giúp việc.
Cô không phải làm gì cả.
Mẹ cô rất bận nên người giúp việc luôn chăm sóc cho mấy chị em của cô.


Lần đầu, mẹ cô thêu một chị giúp việc cao như người mẫu.
Cô gái này nói rất người, làm việc thì cẩu thả lại lười biếng.
Nên cô bảo mẹ cô đổi người giúp việc.


Chị giúp việc thứ 2 tên là Ly Ly, cô ấy hơi lùn nhưng khá dễ thương và xinh xắn.
Cô rất chăm chỉ, nấu ăn ngon và chăm sóc cho mấy chị em rất tốt.
Chị Ly thường kể truyện cho cô nghe.
Còn dẫn cô về nhà chơi.
Nhà chị ly có nhiều hồ cá.
Nhưng nhà vệ sinh lộ thiên thì cô quen không được rồi!

Làm được vài năm chị Ly xin nghỉ vì chị ấy phải lấy chồng.



Người thứ 3 là bà ở phương Bắc tới.
Bà làm việc nhà rất giỏi mọi thứ đều ngăn nắp.
Áo quần của cô luôn có mùi thơm của xà phòng xả dù cô không thích lắm.
Cô thích mùi của nắng.
Bà thương cô lắm nhưng bà nấu ăn rất mặn.
Cô và cả nhà cô thích ngọt thiệt là ăn không nổi.


Mấy đứa bạn cô rất hâm mộ vì cô có người giúp việc.
Ở nhà không phải làm việc nhà.
Bọn nó nghỉ cô không biết làm gì cả.


Thật ra từ nhỏ cô đã được dạy làm việc nhà rồi chỉ là không có cơ hội để làm thôi.


Bọn nó luôn bảo:

"Tuyết Băng là sướng nhất rồi"

Thời kỳ sung sướng ấy cũng chẳng được bao lâu.
Khi mọi thứ bắt đầu từ từ thay đổi.



.