Chạy Trốn Waiting For My Love

Chương 31: 31: Nắm Lấy Tay Anh






Trên thảm cỏ xanh mướt, tôi và anh hai người chung một thế giới.
Trong mắt anh là hình ảnh của tôi và trong ánh mắt của tôi chỉ có duy nhất một người là anh.Ánh sáng dịu nhẹ và gió thổi man mát, tiếng chim hót ríu rít.
Thoang thoảng mùi của cỏ xanh, mùi thơm từ chiếc áo của anh.
Tôi thấy mình thật hạnh phúc.
Bình yên là khi có anh bên cạnh.Chàng hoàng tử ơi! Anh không cưỡi một con ngựa to lớn nhưng anh là bờ vai vững chắc để em dựa vào.Trời đất có bao la rộng mênh mông thì cũng chỉ có anh và em ngày ngày bên nhau cùng ngắm bình minh chiếu sáng.
Sau một ngày dài mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh, em đã thấy như thế thật tuyệt vời!Mỗi một ngày trôi qua luôn có tiếng cười của anh.
Có vòng tay vững chãi vươn ra khi em cần.
Có chia ngọt sẻ bùi.* * *Khi em đưa tay ra, nó không còn trống vắng.

Có một chiếc nhẫn nhỏ nhắn.
Em nhớ anh đã cầm tay em.
Anh nói:“Cuộc đời anh may mắn nhất là được gặp em.”Anh biết trái tim em luôn đập thật mạnh trong lồng ngực mỗi khi gần anh.Người ta có thể thấy được em, một cô gái mạnh mẽ và vui tươi.
Nhưng chỉ có anh thấy được những lúc em yếu đuối và mệt mỏi.Dù có bị đánh hay bị bạn bè ức hiếp.
Em luôn có thể lạc quan tươi cười.Em là động lực và cũng là mục tiêu để anh phấn đấu.Để được sánh bước cùng em đi trên đoạn đường dài đầy những khó khăn và chông gai thì anh cũng sẽ cố gắng.Anh sẽ là một bờ vai cho em dựa vào khi em mệt mỏi.Anh sẽ là nơi mà em có thể quay đầu lại nhìn.
Anh vẫn đứng đó.
Cho dù em có từ bỏ, anh vẫn nắm lấy bàn tay em.Từ khi có em, thế giới của anh cũng ngập tràn hơi thở của niềm vui.Anh có thể tháo chiếc mặt nạ của những trói buộc.
Anh có thể là chính mình.Anh đã sẵn sàng cho em cái gọi là tổ ấm.
Người ta bảo trách nhiệm là một gánh nặng.
Riêng anh nghĩ, dù em có nặng bao nhiêu anh cũng sẽ mang cho em nụ cười.
( Anh ấy luôn chê tôi mập)Mỗi sáng khi thức dây, có anh bên cạnh.Mỗi tối khi ngủ, có anh bên cạnh.
Anh không mật ngọt nhưng trong anh sao ngọt thế? Làm em chỉ muốn gặm nhấm anh thôi.Em giỡn thôi.
Haha.Say đắm trong nụ hôn đầy nắng ấm của anh.
Em muốn anh mãi là của em.
Anh thì thầm bên tai em:“Anh yêu em.”Đáp lại nụ hôn ấy bằng một nụ hôn ngọt ngào của gió:“Em cũng yêu anh.”* * *“Anh hát cho em nghe đi! Tôi nài nỉ.”“Không, anh sẽ không hát.

Tôi dùng cánh tay lay lay anh.”“Anh muốn gì em cũng chịu.”“Được.”* * *“Hôn anh.” (anh xấu thiệt, người ta ngại ngùng)* * *“Anh ơi, em đói bụng.”“Để anh đi nấu cơm cho em ăn.”“Anh ơi, em khát nước.”“Để anh pha trà chanh mật ong em uống nhé!”“Anh ơi! Em muốn ngủ.”“Tới đây, anh ôm.”* * *“Anh ơi, em muốn ăn thịt.”“Đợi anh một chút.”Anh cởi áo..
phun máu mũi..
ta không nhìn thấy gì hết.* * *“Anh ơi, em muốn đi xe đạp.”“Lên đây anh đèo.”“Anh có mệt không?”“Anh không mệt.”“Anh ơi, em có nặng lắm không?”“Không nặng.”“Anh kể chuyện cho em nghe đi?”“Được.” Anh cười tinh ranh.* * *Chuyện kể, có hai vợ chồng đạp xe lên núi, đi một đoạn người vợ hỏi:“Anh có mệt không?”“Không.”Đến giữa đoạn núi, người chồng thở hổn hển.
Lại nghe người vợ hỏi:“Anh ơi, anh có mệt không?”“Anh không mệt.”Đến gần hết ngọn núi, người vợ ngồi sau lại hỏi:“Mệt không anh?”Người chồng quát bảo:“Sức người chứ có phải sức trâu đâu mà không mệt.”* * *Tôi đánh lên lưng của anh.
Anh lại trêu tôi.* * *Mỗi khi em mệt mỏi, muốn gục ngã đều có anh luôn động viên em.
Cuộc đời của em nếu thiếu đi anh cũng như thiếu đi một màu sắc.
Màu trắng trong thuần khiết và sạch sẽ.
Màu trắng trong sự hồn nhiên và vui vẻ.
Màu trắng trong một bức tranh thể thật đẹp.
Màu trắng trong ánh sáng và hy vọng!Trong giấc mơ, tôi đã thấy hình bóng một người cùng tôi đi trên những con đường dài.

Cùng những đứa trẻ thơ.
Lúc ấy, tôi thật sự thấy hạnh phúc biết bao.
Bởi nụ cười ấy rất ngọt ngào.
Hình ảnh người ấy chưa từng vơi đi hay xóa nhòa.* * *


.