Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 98: Thu thập tinh thể




Cuộc sống ở bệnh viện có thể nói là yên ổn nhất trong những ngày gần đây. Dường như Mạnh Kiều không có gì để theo đuổi, chăm sóc tốt San San, sau đó thời gian khác thì cãi nhau ầm ĩ với Nghiêm Mục. Cô gái ở bệnh viện nghỉ ngơi nên khí sắc tốt hơn nhiều, tuy rằng đã trải qua nhiều nhiệm vụ phó bản tra tấn nhưng càng ngày cô càng xinh đẹp.

Cuộc sống ở bệnh viện gọn gàng ngăn nắp, Mạnh Kiều thích nhất ngồi ở sân thượng phơi nắng. Mỗi ngày lúc mặt trời mọc, ánh nắng ấm áp bao phủ cả thành phố yên tĩnh. Lá rụng bao trùm đường phố, không được dọn dẹp lại có một vẻ đẹp riêng.

Cô cầm theo một lốc bia, ngồi ở dưới ánh mặt trời chậm rãi uống. Cuối mùa thu đã rất lạnh, cô thở ra khói trắng, gần giống Nghiêm Mục hút thuốc lá.

Nhưng Nghiêm Mục biết, dưới sự bình yên này là nguy hiểm như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.

Nguy hiểm do nhiệm vụ phó bản mang đến, nguy hiểm cướp điểm tích lũy, và thế giới song song không biết kia, mỗi một thứ đều đang làm thế giới này sụp đổ. Mạnh Kiều dựa vào Nghiêm Mục đột nhiên hỏi: “Vì sao lại có phó bản này? Vì sao lại có điểm tích lũy? Điểm tích lũy không có hạn mức cao nhất, chỉ có xếp hạng.”

“Xếp hạng dùng để tiến hành phân chia, theo tỉ lệ phần trăm tiến hành đào thải dần. Việc này nghe như xếp hạng một cuộc trốn giết quy mô lớn, lại như sàng lọc với nhân loại.” Nghiêm Mục phân tích. Mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ logic và ý nghĩa phía sau nhiệm vụ. Qua khoảng thời gian quan sát, cuối cùng anh phát hiện điểm tích lũy không chỉ tính dựa vào mức độ thăm dò cốt truyện mà còn do nhiều thứ tổng hợp vào để tính. Cho nên thật ra với bọn họ mà nói, phó bản không phải trò chơi sinh tồn mà là một cuộc kiểm tra liên quan đến sống còn.

“Vì sao không có phó bản thất bại nhỉ? Anh còn nhớ rõ tháng thứ nhất có quy tắc thất bại sẽ trừ điểm tích lũy không? Sau đó chúng ta không còn thấy nữa.” Mạnh Kiều nói: “Em đã hỏi San San, lần thứ hai con bé tham gia cũng không có. Vì sao? Em cho rằng hệ thống sẽ thích xem chúng ta giết hại lẫn nhau vì điểm tích lũy.”

“Bởi vì quy tắc nhiệm vụ thất bại mà rời đi sẽ không công bằng. Nếu anh là người thiết kế của toàn bộ phó bản trò chơi này, anh muốn thấy là người chơi tiến hành thăm dò những thứ chưa biết, mà không phải giết hại lẫn nhau vô nghĩa. Thật ra mong muốn ban đầu của nhiệm vụ có lẽ không phải là chết người.” Nghiêm Mục ôm Mạnh Kiều, ánh mắt anh nhìn về phương xa: “Nếu không phải Vương Tranh Tranh mất thẻ công tác ở trong thôn, vậy có lẽ phó bản đó chúng ta sẽ không ai phải chết cả.”

“Cơ chế là để sàng lọc, có sàng lọc sẽ có cạnh tranh, nhưng không phải chỉ đơn thuần khiến người ta chết.” Nghiêm Mục uống một ngụm bia lạnh, hương vị lúa mạch tươi mát ùa vào trước mặt: “Lạnh không? Chúng ta về đi.”

Hai người xuống tầng, vừa hay nhìn thấy San San cầm một quả vỏ cứng đưa cho Nghiêm Mục. Trên mặt cô bé đều là: Anh phải tốt với chị gái em đó.

Mạnh Kiều không biết đêm đó đã có việc gì giữa Nghiêm Mục và Hạ Tinh Thần, nhưng ánh mắt Hạ Tinh Thần nhìn cô luôn có một sự áy náy mẫn cảm. Cô hơi khựng lại vì suy nghĩ này của mình, chợt cảm thấy căn bệnh năng lực đồng cảm thấp lâu nay của cô đã dần tốt hơn nhiều rồi, ngay cả biểu cảm nhỏ như vậy của Hạ Tinh Thần mà cô cũng có thể chú ý.

Phải biết rằng, cô vốn chỉ có thể phát hiện mắt hoặc tai Hạ Tinh Thần đỏ lên thôi.

Chẳng lẽ là tác dụng của thế giới song song?

“Ôi? Anh đến rồi à?” San San chào hỏi người đàn ông từ đối diện đi tới.

Mạnh Kiều nhìn sang, lập tức cứng người.

Con mẹ nó đây không phải... Bạch Trình Hi à?!

Có phải tên này là âm hồn không tan, chỗ nào cũng có cậu ta không?

“Ba” Bạch Trình Hi, quả thực muốn mạng cô!

Nhưng nhìn kỹ, khí chất của người đàn ông này hoàn toàn khác với Bạch Trình Hi, u buồn và lạnh lùng như là bông sen tuyết trên núi đã đóng băng. Anh ấy còn chưa đến gần, bạn đã có thể cảm nhận được hơi thở rét lạnh của anh ấy.

Người đàn ông đến gần mỉm cười nhìn San San, đưa cho cô bé một quả táo đỏ tươi rói. Đã rất lâu rồi, Mạnh Kiều chưa được thấy trái cây tươi. Trái cây ở siêu thị hoặc là đã bị cướp sạch, hoặc là đã thối, thành phố không có cung ứng và quản lý vô cùng hỗn loạn.

“Cảm ơn anh!” San San mỉm cười ngọt ngào: “Đây là chị gái em, Mạnh Kiều. Đây là anh rể của em.”

Người đàn ông khẽ gật đầu, trong giọng nói trong trẻo lộ ra sự lạnh lùng: “Cô chính là Mạnh Kiều?”

“Vâng, là tôi.” Mạnh Kiều gật đầu.

Mạnh Kiều thầm nói: Không phải chứ? Cô mới lên bảng điểm tích lũy có một lần mà đã nổi tiếng như vậy á?

“Tôi là người phụ trách ở đây, Bạch Mộ Nhiễm.” Người đàn ông giới thiệu về bản thân. Anh ấy không vòng vo nhiều mà nói thẳng: “Nếu hai người ở chỗ này thì tôi không biết là nguy hiểm hay là an toàn nữa. Bởi vì hiện tại cô vừa lên bảng xếp hạng điểm tích lũy, vừa làm mới.”

Mạnh Kiều:??

“Bởi vì trên top bảng xếp hạng đã chết hai người, cho nên cô lên bảng. Là phái nữ duy nhất trên bảng xếp hạng ở thành phố Giang Kinh, có không ít người nhìn chằm chằm vào cô.” Bạch Mộ Nhiễm nói: “Hạng nhất: Nghiêm Mục, hạng hai: Bạch Trình Hi, hạng ba: Mạnh Kiều, hạng bốn: Cốc Thu.”

“Hạng năm đâu?” Mạnh Kiều hỏi.

Bạch Mộ Nhiễm: “Là tôi.”

Mạnh Kiều:...

San San không biết người lớn đang nói chuyện gì, đầu nhỏ lúc thì nhìn Mạnh Kiều, lúc lại quay sang nhìn Bạch Mộ Nhiễm. Mãi đến cuối cùng cô bé suýt nữa quay qua quay lại khiến bản thân hôn mê luôn.

Nghiêm Mục lạnh mặt: “Không có ai biết chúng tôi ở chỗ này. Nếu không tiện thì chúng tôi có thể rời khỏi đây.”

Bạch Mộ Nhiễm đánh giá một lượt người đàn ông có khí chất sắc bén trước mắt, lạnh lùng mở miệng: “Cái đó thì không cần. Tôi chỉ để cô ấy nhận rõ thế cục hiện tại thôi. Tôi còn có năng lực bảo vệ hai người, vả lại nơi này vốn là chỗ thu nhận người không có nhà để về.” Anh ấy cúi đầu dịu dàng nhìn San San đang không hiểu ra sao: “Nhớ ăn táo nhé, anh đi trước.”

“Bye bye! Anh Bạch!”

San San cắn quả táo, lại đưa một nửa cho Mạnh Kiều: “Anh Bạch là người tốt.”

Mạnh Kiều thầm nói: Thế à? Chị cảm thấy người nào giống Bạch Trình Hi đều có bệnh...

Những ngày còn lại ở bệnh viện Nhân Dân, Mạnh Kiều không gặp lại Bạch Mộ Nhiễm, nghe San San nói hình như chỉ có nguy hiểm cực lớn thì anh ấy mới có thể xuất hiện.

Cuộc sống yên ổn trôi qua một tháng, Mạnh Kiều cảm thấy không thể nước ấm nấu ếch như thế này được. Bọn họ còn có rất nhiều chuyện cần đi chứng thực và phân biệt. Cho dù lực lượng của hai người quá nhỏ bé, nhưng tìm được quy tắc tương ứng vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết.

Vì thế, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục đặt ra kế hoạch hành động kế tiếp. Hai người không vội làm nhiệm vụ kiếm điểm tích lũy mà đặt sự chú ý lên người bị bệnh biến thành người dị dạng trước, tìm kiếm tinh thể. Kiếm đủ tinh thể để cho bọn họ có thể đi qua đi lại thế giới song song, mà việc này có lẽ sẽ giải quyết được càng sâu vấn đề khiến Mạnh Kiều hoang mang - cặp mắt tồn tại trong đầu kia.

Ban ngày, Hạ Tinh Thần và San San ở bệnh viện Nhân Dân, San San lấy sách giáo khoa của mình ra tiếp tục tự học. Cô bé vốn không thích học tập nhưng vẫn hy vọng có một ngày có thể về trường học, nhìn thấy thầy cô và các bạn học thân quen. Mà Hạ Tinh Thần không rời San San một tấc, hiện tại dường như cậu ấy càng để ý đến San San hơn cả Mạnh Kiều.

Nghiêm Mục hỏi địa điểm mà người dị dạng đến khá đông, rồi sau đó cùng Mạnh Kiều đi đến đó.

Theo báo cáo chỗ gần bến tàu Giang Lưu của thành phố Giang Kinh xuất hiện càng ngày càng nhiều người dị dạng. Bởi vì bọn chúng không phải người sống không có điểm tích lũy cũng không có đạo cụ, cho nên ngoài người có tâm lý biến thái coi chúng nó thành trò chơi săn giết ra thì người ở quanh bến tàu đều đã chạy trốn. Giống với thế giới song song, nơi này có rất nhiều thùng đựng hàng và kho hàng.

Mạnh Kiều và Nghiêm Mục lựa chọn một chỗ cao, quan sát người chơi săn giết và người dị dạng hoạt động xung quanh. Bọn họ không muốn đánh động đến nhiều người, cho nên đều chờ người chơi giết chết người dị dạng sau đó lại đến chỗ thi thể xem xét. Đẳng cấp hai người cao hơn đám lưu manh có tâm lý biến thái kia không biết bao nhiêu lần, cho nên không ai phát hiện tung tích của bọn họ.

Mạnh Kiều ra tay cực nhanh, lấy tinh thể từ bột phấn màu đen xong là đi luôn. Một buổi chiều, cô đã tìm được bốn năm viên. Lại qua nửa tháng, cô đã thu thập được một túi nhỏ, nhưng lúc này, cô lại bắt đầu ngây ra nhìn túi.

Nghiêm Mục hỏi: “Sao thế?”

Mạnh Kiều nói: “Anh không cảm thấy càng ngày càng nhiều à? Ban đầu chỉ có hai ba người dị dạng, ở đâu ra nhiều như vậy? Là virus bắt đầu khuếch tán à? Không đúng? Bệnh nứt da không phải do virus. Kỳ lạ?”

Nghiêm Mục nhận lấy tinh thể lớn nhỏ không đều, quan sát: “Giáo Hội cũng đang tìm kiếm chúng nó, có lẽ có liên quan. Khe hở ở thế giới song song mở ra rồi không đóng vào được nữa.”

Người dị dạng và thế giới song song là bí mật của hai người, trong lòng bọn họ hiểu rõ mà không nói ra cho người thứ ba.

Thời gian trôi qua trong câu hỏi khi nào sẽ có em bé của San San và Mạnh Kiều thường xuyên bày ra nét mặt thẹn thùng, tiến vào nửa cuối tháng 11.

Thành phố Giang Kinh có vẻ càng thêm trống vắng, mà bến tàu lại trở thành chỗ náo nhiệt nhất. Nghiêm Mục giúp Mạnh Kiều nhặt tinh thể trong bột phấn của người dị dạng như bình thường, nhưng giây tiếp theo toàn bộ bến tàu bắt đầu đất rung núi chuyển.

Rung chấn mạnh làm mặt đất nứt ra khe hở hơn một mét, Mạnh Kiều đứng không vững ngã trên mặt đất: “Cái quỷ gì đấy?”

“Có lẽ, động đất.”

Nghiêm Mục đỡ Mạnh Kiều dậy, hai người lảo đảo chạy trên đường lung lay sắp sụp, mặt đất phập phồng như sóng biển.

Nghiêm Mục kéo cô chạy về phía gò đất ở công viên bến tàu.

Mạnh Kiều bị động đất làm chao đảo khiến cho cả người khó chịu, cách đó không xa tấm biển quảng cáo ở trên cao bỗng nhiên nện xuống, phát ra tiếng vang lớn. Cô nhìn về phía trước, đột nhiên nhíu mày nói ra một câu không thể tưởng tượng nổi: “Hình như... em ngửi thấy mùi lẩu?”

Nghiêm Mục:??

“Thật đó... Không lừa anh đâu... Là mùi lẩu... Nhưng em không đói bụng, không phải em bị ảo giác.” Mạnh Kiều nói đứt quãng. Nhưng cô ngửi vài cái thì cũng thấy đói thật.

Mấy tòa nhà xung quanh bắt đầu lung lay nghiêng ngả, lần này tần suất động đất ít nhất cấp sáu, cấp bảy, giá sắt chống chấn động cũng lung lay đến vặn vẹo trong cơn địa chấn.

Mạnh Kiều đột nhiên thấy trước mắt bất chợt xuất hiện một quán lẩu: “Ô! Ở đằng kia! Sao còn quán lẩu mở kìa!”

Nghiêm Mục nhìn sang lại phát hiện không có gì cả.

“Ảo giác?”

“Không phải!”

Mạnh Kiều tức giận bất bình muốn giải thích, kết quả giây tiếp theo quán lẩu lại xuất hiện.

Cô ngửi thấy mùi xiên thịt dê và nước chấm tương vừng.

“Em đói bụng...”