Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 173: C173: Bùa yêu




Mạnh Kiều theo bước chân của Nghiêm Mục ra khỏi nhà hàng, ai ngờ Nghiêm Mục ra khỏi nhà hàng, Mạnh Kiều cũng mở cửa ra theo thì không thấy bóng dáng anh đâu nữa.

Vậy cũng được sao?

Bên trái là bãi biển trải dài vô tận, bên phải là con đường dẫn vào tòa nhà dịch vụ, phía trước là công viên nhỏ.

Khi Mạnh Kiều đang mò mẫm vào sâu trong công viên thì nhìn thấy Nghiêm Mục bước chân nặng nề đi ra từ trong bóng tối, nhìn thấy Mạnh Kiều, người đàn ông bước nhanh hơn, ôm chầm lấy cô. Cả người Nghiêm Mục căng cứng, cánh tay run rẩy vì kiềm chế.

Cô dịu dàng vỗ về lưng người đàn ông: "Lại không được sao?"

“Được, em đợi một chút.” Giọng Nghiêm Mục khàn khàn, máu dồn lên não, khiến mặt anh đỏ bừng.

Mạnh Kiều cứng đờ đứng đó một lúc, cho đến khi nhiệt độ cơ thể của Nghiêm Mục dần dần hạ xuống. Thuốc này hay bùa này không có tính duy trì liên tục, chính xác mà nói nếu Nghiêm Mục và người kia cùng ở một môi trường, hai bên sẽ tự xảy ra va chạm hormone. Nếu như có một người cách xa, cảm giác đó giảm bớt nhưng trong lòng vẫn xao động khó chịu.

"Là ai?" Mạnh Kiều hỏi.

"Là em." Nghiêm Mục đáp.

“Em?”

Nghiêm Mục nói: "Ừ."

Anh vẫn giữ tư thế ôm Mạnh Kiều: “Mặt của em, nhưng lại không giống em.”

“Nói nhảm, không phải em, tất nhiên là khác rồi.” Mạnh Kiều nói, cô đang đợi Nghiêm Mục nói tiếp, nhưng đợi mãi, cô phát hiện vành tai của người đàn ông này đỏ ửng.

Cô ngập ngừng hỏi lại: “Sao anh lại đỏ mặt?”

Tay Mạnh Kiều bắt đầu sờ loạn cơ thể Nghiêm Mục, nhưng lại bị người đàn ông giữ lại, trầm giọng trách cứ: “Em đừng lộn xộn.”

Ồ.

Được rồi.

"Vậy, khác chỗ nào?"

“Quần áo không giống.” Nghiêm Mục nói rất nhỏ, trong giọng nói không chắc chắn lắm. Vừa rồi anh nhìn thấy “Mạnh Kiều” mặc váy đỏ khoét sâu, tà váy xẻ lên tận đùi, lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng. Anh hoàn toàn không thể rời mắt khỏi hình ảnh đó, cứ như có người ấn đầu ép anh nhìn cảnh này.

"Sau đó thì sao?" Mạnh Kiều hỏi.


Rõ ràng cô không hề để tâm đến chuyện này, dù sao chính cô là người đã đẩy Nghiêm Mục ra ngoài làm mồi nhử.

Nghiêm Mục giơ tay lên, trên tay xuất hiện một vết xước: "Sau đó anh cắt vào lòng bàn tay, hơi choáng váng nhưng người thì biến mất.”

“Anh làm em nhớ đến nữ quỷ hút tinh khí của đàn ông đấy.” Mạnh Kiều thổi thổi lòng bàn tay Nghiêm Mục: “Là Lisa phải không?”

“Chắc vậy, lúc ảo giác biến mất anh ngửi thấy mùi nước hoa.” Nghiêm Mục nói.

Anh trầm tư một lúc rồi buông Mạnh Kiều ra, dưới ánh đèn đường, anh dùng ngón tay vuốt ve mặt mũi cô, nhưng ánh mắt lại không ẩn chứa tình cảm mà giống nhà khoa học đang so sánh thuốc thử.

“Sao thế?”

"Thay đổi."

"Cái gì thay đổi?"

"Hình dạng."

“Mạnh Kiều” mà Nghiêm Mục nhìn thấy lần đầu tiên giống hệt Mạnh Kiều, các đường nét trên khuôn mặt không khác cô chút nào. Nhưng vừa rồi, các đường nét trên khuôn mặt đó đã thay đổi, như đã dung hợp với khuôn mặt của người khác.

"Là Lisa." Nghiêm Mục nói.

Xem ra những lo lắng giả vờ của Mạnh Kiều đã thành hiện thực, nhưng điều đó không quan trọng: “Vậy anh Nghiêm, anh có cần vợ anh giúp anh giải quyết không?”

“Như vậy anh sẽ cảm thấy có lỗi với em.” Nghiêm Mục áy náy, nhưng đúng là anh đã lần theo mùi hương để tìm manh mối.

“Vậy thì xem biểu hiện của anh thế nào.” Mạnh Kiều kéo Nghiêm Mục biến mất trong màn đêm.

Gió nửa đêm yên tĩnh như trong truyện cổ tích.

Mạnh Kiều rúc vào trong ngực Nghiêm Mục ngủ say từ lâu, còn Nghiêm Mục lại không hề buồn ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trước cửa sổ lóe lên hai bóng đen, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy anh linh ở phó bản này. Nhưng anh linh lần này lớn hơn Mạnh Kiều miêu tả, không biết có phải do kính phản quang hay là do ánh mắt của chúng đã khác biệt.

Ngực anh linh quả thực đang phình ra như một khối u.

Sao anh lại nhìn thấy anh linh?

Có thứ gì đó đang thay đổi bản chất sao?


Lúc Nghiêm Mục đang suy nghĩ, Mạnh Kiều chợt xoay người ôm lấy anh: "Sao anh vẫn chưa ngủ nữa?"

"Ngủ đây."

Ngủ đây.

Sáng hôm sau, tinh thần cả hai đều rất tốt. Lúc đang ăn ở phòng buffet, hai người tình cờ gặp Hạ Linh và Cốc Thu. Hạ Linh kể lại chuyện tối qua mình gặp hai bóng quỷ, lại hóng hớt hỏi Mạnh Kiều có tìm được người bỏ bùa Nghiêm Mục hay không.

Mạnh Kiều gật đầu: “Là Lisa.”

Hạ Linh vỗ tay nói: "Vậy thì dễ. Chúng ta đi tìm hỏi Lisa là có thể tìm ra ngọn nguồn câu chuyện. Sau đó tổng hợp lại nhắc nhở của phó bản, đáp án miêu tả sinh động.”

Cậu ấy nói chắc nịch như một học sinh giỏi.

Mạnh Kiều che miệng cười nói: "Được rồi, cậu tiến bộ rất nhiều rồi đấy. Hiện tại cậu có hai lựa chọn, theo dõi cô ta hoặc là đánh ngất cô ta?”

"Cô ta quyến rũ chồng chị, tôi thấy chị có thể ra tay rồi đấy." Hạ Linh nhìn Mạnh Kiều, không chê lớn chuyện.

“Muốn xem phim truyền hình lúc tám giờ thì đi tìm người khác đi. Tôi đoán cậu muốn xem tôi nắm đầu cô ta, sau đó bọn tôi lao vào đánh nhau. Rồi Nghiêm Mục đứng bên cạnh như kẻ bất lực, đỏ mặt kéo tôi ra, rồi cho tôi một tát nói hai người bọn họ mới là chân ái.” Mạnh Kiều ăn một lần ba quả ô liu đen, nhai đi nhai lại như một chuột nhỏ.

Hạ Linh cười: “Cô xem nhiều thật đấy!”

Sau khi ra khỏi phòng buffet, Mạnh Kiều vốn định đi đến tòa nhà dịch vụ để tìm kiếm manh mối, nhưng Hạ Linh đột nhiên cảm thấy choáng váng như ngày hôm qua, Cốc Thu quyết định quay lại căn hộ, nhưng Hạ Linh lại lắc đầu: "Hình như em cảm nhận được điều gì đó."

Lúc này, Mạnh Kiều nhìn thấy hai đứa trẻ, một lớn một nhỏ, đang đứng dưới bóng cây phía xa.

"Tôi cũng thấy.”

Hai đứa trẻ chỉ vào tòa nhà hai tầng màu trắng ở phía xa.

Đó là tòa ký túc xá dành cho bác sĩ và điều dưỡng.

Anh linh đang chỉ dẫn bọn họ.

"NPC đã bắt đầu giúp đỡ. Tôi nghĩ phó bản này đúng là nương tay." Mạnh Kiều đỡ Hạ Linh: "Cậu ổn không? Nếu không thì tôi với Nghiêm Mục đến đó trước."


Hạ Linh lắc đầu, "Tôi không còn cảm thấy quá khó chịu nữa, chỉ là vừa rồi bỗng thấy buồn nôn thôi."

Mạnh Kiều nghi ngờ nhìn cậu ấy, sờ bụng Hạ Linh: “Ừ, cũng may đây không phải là phó bản mang thai sinh con gì, nếu không với trạng thái ăn chanh của cậu ngày hôm qua, tôi đã nghi ngờ cậu sắp sinh con rồi đó.”

Hạ Linh: "Cám ơn nha."

Mạnh Kiều cười lớn.

Bốn người theo anh linh đi vào tòa ký túc xá, chúng nó dừng lại cách cầu thang thoát hiểm mười mét, chỉ xuống dưới. Nhưng bọn chúng không muốn bước thêm một bước nào gần cầu thang, như có một sức mạnh nào đó khiến bọn chúng sợ hãi.

Từ cầu thang thoát hiểm đi xuống tầng hầm, ánh đèn màu tím ở hành lang chiếu sáng nơi này rất kỳ lạ. Cánh cửa ở đây đề bảng "phòng chứa đồ" và một tờ ghi tên bên cạnh, Mạnh Kiều tìm thấy căn phòng của Lisa và ba người phụ nữ khác, đồng thời bảo Nghiêm Mục điều khiển thép trên ổ khóa.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra.

Bốn người nối đuôi nhau bước vào, khóa cửa, bật đèn.

Căn nhà này nằm ở tầng hầm trệt nên tuy cách bố trí cũng giống trên lầu nhưng không thể ở được. Căn nhà có hai phòng, phòng ngoài có một số quần áo và sách vở, phòng trong có khóa chống trộm, trên cửa còn dán một tấm bùa tam giác ngược rất đẹp.

“Đã đến đây rồi, có muốn xé nó ra xem không?” Mạnh Kiều hỏi.

Hạ Linh vẫn đang lục lọi đồ đạc ở gian ngoài: “Ở đây đều là sách liên quan đến Palo giáo, nhìn thôi đã đau đầu rồi. Còn có nến trắng, hoa khô, hương liệu, các loại búp bê vải, nom là một số công cụ làm phép. Ngoại trừ Lisa ra thì chủ nhân phòng chứa đồ này cũng là tín đồ của Palo giáo.”

Đồ đạc được xếp ngay ngắn trên kệ, có thể thấy bọn họ rất ngoan đạo.

Lisa có phòng riêng nên cô ta chắc là người lãnh đạo những người này.

Mạnh Kiều nhẹ nhàng vuốt ve cửa chống trộm, không cảm nhận được chút ác ý nào, chỉ có lạnh lẽo.

“Mở ra đi.” Cô nói.

“Để anh.” Nghiêm Mục vẫn dùng phương pháp vừa rồi.

Cửa chống trộm được mở ra.

Bên trong có mùi tanh tanh.

Mạnh Kiều không khỏi bịt mũi lại.

“Palo giáo chỉ làm búp bê thôi mà, sao ở đây có nhiều chai lọ như vậy. Không phải người này một mình ở đây làm bùa ngải đấy chứ?” Cô bước vào phòng, nhưng mùi thực sự quá khó ngửi nên cô đành phải lùi lại mấy bước để hít thở không khí trong lành. Mùi trong phòng giống như đã dùng hương liệu đậm để át đi mùi hôi thối tanh tưởi, sự kết hợp của những mùi này khiến người khác không thể thở được nữa, nước mắt lưng tròng.

Vẻ mặt Nghiêm Mục vẫn không thay đổi, nhưng khóe mắt ươn ướt đã bán đứng anh.

Hạ Linh và Cốc Thu đồng thời bịt mũi.


Trong phòng có những bào thai được ngâm trong bình thủy tinh, những viên sỏi có khắc phù chú và đất cát màu đen, Mạnh Kiều nhìn thấy một cái lọ nhỏ, cái lọ được bọc mấy lớp màng bọc thực phẩm, cô cảm nhận thử thì phát hiện trong lọ không có rung động, chắc là cô mở nó ra cũng sẽ không có sinh vật sống nào nhảy ra ngoài đâu nhỉ.

“Để anh mở.” Nghiêm Mục nhận lấy cái lọ từ tay Mạnh Kiều.

Khoảnh khắc cái lọ được mở ra, nước mắt Mạnh Kiều tuôn trào.

Một mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt cô!

Mạnh Kiều nôn ọe, nhưng lại cảm thấy nôn ói rồi cô sẽ hít phải mùi khó chịu hơn nên đành dằn nước chua từ dạ dày xuống.

"Giết em đi... mùi này nồng quá..." Cô vội chạy ra ngoài, hít thở thật sâu.

Hạ Linh cũng ngạt thở, muốn chạy vào nhà vệ sinh hít thở: “Mùi này là gì vậy?”

"Máu kinh."

Mạnh Kiều không thể nào quen hơn được, cô vịn tủ, hét: "Nghiêm Mục, anh đóng cửa lại cho em!"

Nghiêm Mục đóng lại: “Bên trong máu dính dính, mặt sau ghi ngày tháng.”

"Vậy là đúng rồi."

Lisa dùng anh linh để làm bùa ngải, khiến chúng nó không thể siêu sinh, để cô ta sử dụng khiến chồng của các khách đến đây yêu thích cô ta, thỏa mãn lòng hư vinh của mình.

Biến thái như vậy à?

“Có bao nhiêu bình?” Mạnh Kiều hỏi.

"Ba." Nghiêm Mục nói.

"Được rồi, ba loại bùa, hoặc ba người làm bùa. Chuyện thuốc kích dục chúng ta đã giải quyết xong." Mạnh Kiều nói.

Cốc Thu nói: "Những vật phẩm bên ngoài chỉ là những dụng cụ nghi lễ thông thường, trên mặt đất có vẽ hoa văn tam giác ngược, đây cũng là dấu hiệu của Palo giáo.”

Bọn họ đã tiến vào hang ổ của Palo giáo.

Anh linh thật đáng thương.

Bởi vì thai lưu không được sinh ra, sau khi chết còn bị người ta lợi dụng.

Đúng lúc này.

Hạ Linh giật giật lỗ tai, nhỏ giọng nói: "Có người tới, rút ​​lui."