Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 164: C164: Nhà thờ màu trắng




Con búp bê đang sống.

Mạnh Kiều nói: “Nếu em mở con búp bê ra thì có không tốt lắm không?”

“Có 90% khả năng là sẽ thấy đồ vật bên trong đó.” Nghiêm Mục nói.

Ngay sau đó.

Mạnh Kiều mở búp bê ra.

Nghiêm Mục:...

Mạnh Kiều nhìn anh, rồi xé con búp bê ra thêm một chút, tóc và cát bên trong con búp bê lộ ra, trong cát còn một khúc xương nhỏ màu trắng.

Biết ngay bên trong có những cái này mà.

Mạnh Kiều thản nhiên nói: "Cái này chẳng phải là vì đẩy nhanh tiến độ hơn sao? Em nghĩ sức lực bạn nhỏ không quá lớn, không đến mức có thể..."

Đang nói chuyện, cô đột nhiên cảm thấy một làn gió mát thổi qua từ sau lưng.

"Có thể gì?" Nghiêm Mục hỏi.

Mạnh Kiều quay lại, nhưng ở đó không có ai cả.

Nhưng cô cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Vì vậy, cô ngoan ngoãn khâu lại con búp bê vừa mới xé ra: “Em đoán vừa rồi chắc là em đã thả cái gì đó ra rồi, có thể là quỷ hồn trẻ con. Coi như là máy gia tốc nhiệm vụ vậy.”

"Ừ, vừa rồi có một bóng đen chạy qua em, nó vụt qua, không thấy rõ." Nghiêm Mục cũng không quá lo nghĩ chuyện này, bây giờ anh đã có khí thế của một cao thủ, hơn nữa hai người bọn họ cũng có đường lui trong nhiệm vụ, cho nên Mạnh Kiều muốn chơi một lúc, anh cũng không ngăn cản.

“Vậy mà anh không nhắc nhở em?” Mạnh Kiều đặt búp bê về chỗ cũ.

“Em khâu lại cũng vô dụng.” Nghiêm Mục nói: “Xem bọn chúng có thể làm được gì.”

Trong nhà thờ có khoảng chừng hơn một trăm con búp bê nhỏ nhiều màu sắc, Mạnh Kiều cầm mấy con lên, kề bên tai lắc lắc, tiếng cát và xương va vào nhau từ bên trong truyền ra: "Xem ra thứ trong tất cả búp bê đều giống nhau, em đoán những con búp bê này dùng để trấn áp oán linh con nít."


Mạnh Kiều nhảy lên mấy lần.

Sàn nhà phát ra âm thanh bộp bộp.

Cô nói: "Bên dưới đặc ruột, xem ra có giấu thứ gì đó. Anh nghĩ chuyện này thế nào?"

"Búp bê có liên quan đến trẻ em, phụ nữ mang thai và các trung tâm ở cữ."

Hai người đi đến giữa nhà thờ, nơi có một bức tượng Đức Mẹ, tượng được làm bằng ngọc bích trắng, xung quanh có một chuỗi hoa nhân tạo màu xanh và đỏ, nhìn có vẻ ấm áp. Trong nhà thờ không có bất thường gì khác, ngay lúc bọn họ chuẩn bị rời đi thì từ bên cạnh truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

Điều dưỡng Coco bọn họ đã gặp hồi sáng đang bận rộn tìm kiếm thứ gì đó, cô ta nhìn qua những con búp bê trên kệ, lẩm bẩm: "Sao lại thiếu mất một con?"

“Thiếu cái gì?” Mạnh Kiều hỏi.

Giọng nói của Mạnh Kiều khiến điều dưỡng kia giật mình.

"Hả!" Cô điều dưỡng giật mình, đến lúc thấy là khách hồi sáng mới thở phào nhẹ nhõm: "Sao hai người lại đến đây? Tốt nhất không nên đến đây vào ban đêm. Âm khí ở đây quá nặng."

"Hả? Đây không phải là nhà thờ sao?" Mạnh Kiều hỏi.

Cô điều dưỡng kia cũng dừng việc đang làm lại: "Nơi này tốt nhất là nên đến tham quan vào ban ngày, buổi tối thì không nên. Tuy đây là nhà thờ nhưng âm khí rất nặng, không tốt cho những cặp vợ chồng đang chuẩn bị mang thai như hai người.”

“Nơi này để làm gì?”

Cô điều dưỡng kia thành thật trả lời: "Đây là nơi để bày tỏ sự chia buồn. Có người tưởng nhớ đứa con bị sảy ngoài ý muốn, có người siêu độ cho thai lưu vì khó sinh. Mọi người làm búp bê gửi nỗi niềm thương nhớ của mình vào, rồi để ở đây. Mỗi tuần sẽ có Azan đến đây làm lễ siêu độ.”

“Mỗi một con búp bê tượng trưng cho một đứa bé đã chết.” Mạnh Kiều phát hiện ra vấn đề.

Cô điều dưỡng kia có chút lo lắng: “Hai người mau rời khỏi đây đi, thực sự sẽ không thoải mái đâu.”

Dưới sự thúc giục của cô điều dưỡng, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục rời khỏi nhà thờ. Lúc rời đi, cô liếc nhìn con búp bê mà cô vừa xé rách, nó không thay đổi vị trí mà chỉ lặng lẽ ngồi trên giá sách. Có vẻ con búp bê mất tích không phải nó.

Trên đường trở về, Mạnh Kiều hỏi: "Ở đây có nhiều thai lưu vậy, em cảm giác rất kỳ quái."

“Có lẽ một số cặp vợ chồng cho rằng việc họ không thể mang thai là vì đã từng sảy thai, anh linh quấy phá, cho nên búp bê nơi này sẽ tương đối nhiều.” Nghe được những lời huyền học như vậy từ miệng Nghiêm Mục quả thật hơi kỳ lạ.


Bãi biển đêm khuya đã không còn đôi vợ chồng nào tản bộ, ngược lại bọn họ nhìn thấy Cốc Thu và Hạ Linh tay trong tay đi dạo. Hạ Linh đá một túi vỏ sò, mỉm cười tràn đầy sức sống trẻ trung. Nhìn thấy Mạnh Kiều đi tới, Hạ Linh vẫy tay, nói đùa: "Sao chị ăn mặc như Thập Bát Đồng Nhân (*) vậy, mặc váy tốt xấu gì cũng phải mang giày cao gót chứ.”

(*) Thập Bát Đồng Nhân (18 người đồng) của Thiếu Lâm danh chấn thiên hạ, nổi tiếng giang hồ, từ tiểu thuyết tới phim ảnh đều nhiều lần nhắc đến. Có thuyết nói, để đề phòng đệ tử Thiếu Lâm khi công phu chưa luyện thành mà tự ý xuống núi, bị kẻ khác đánh bại làm ô danh Thiếu Lâm, các cao tăng đã đặt 18 người đồng trước cửa ra, đệ tử nào có thể đánh lui người đồng tức là công phu đã đạt tới mức thâm hậu.

“Mang giày cao gót khó chạy lắm.” Mạnh Kiều nói: “Hai người đến đây làm gì? Không phải đang tìm manh mối sao?”

Hạ Linh giả vờ kinh ngạc nhìn cô: “Chị ở hải đảo mà không nghỉ dưỡng à, ngày đầu tiên đã tìm manh mối. Tôi còn muốn ở đây thêm mấy ngày đó!”

Cốc Thu bất lực nhìn Hạ Linh.

Quả nhiên, Hạ Linh và Mạnh Kiều có cùng một suy nghĩ.

Hai người đàn ông im lặng nhìn nhau, mặc dù Cốc Thu vẫn luôn đi dạo với Hạ Linh nhưng cũng phát hiện ra điều gì đó: “Xế chiều hôm nay có một người đàn bà điên chạy đến bãi biển, người phụ nữ đó cứ nói trong nhà có quỷ. Tôi hỏi một số người khách thì cứ mười người thì có ba người nói bọn họ đã nhìn thấy bóng quỷ. Nhưng vì bọn họ đều có vấn đề tâm thần nhẹ nên lời bọn họ nói không được coi trọng.”

“Đều là nữ à?” Nghiêm Mục hỏi.

“Ừ.”

“Đều từng sinh con?” Nghiêm Mục lại hỏi.

“Không, có một người trong số đó chưa bao giờ sinh con. Đây không phải là trò trẻ con chết đi rồi tìm mẹ của mình. Nhưng cũng có khả năng do thể chất và tinh thần kém nên dễ bị nhiễm những thứ này. Có điều như đã nói đó, khu B chúng tôi quả thật có một số phụ nữ mang thai bị trầm cảm sau sinh, một số sinh ra thai lưu.” Cốc Thu nói một lượt tình hình xung quanh.

Hạ Linh và Mạnh Kiều chạy ở phía trước, giống như hai đứa trẻ. Hai người không hề trao đổi tin tức nhiệm vụ phó bản, mà đang bàn nhau xem tiệm bánh nào ngon. Sau khi Hạ Linh tạm biệt Mạnh Kiều lần trước, cậu ấy đã vào phó bản Phim trường tử vong, ở đó mấy người chơi đóng vai diễn viên trong phim trường, chơi một trò chơi chiêu hồn giữa núi rừng.

Phó bản kia không khó, chỉ cần tìm được thi thể của quỷ hồn, nhưng giữa núi rừng vừa có xác chết, vừa có giòi bọ, còn có chồn cáo cưới nhau, khiến Hạ Linh buồn nôn: "Chị biết không, mỗi lần tôi ăn đùi gà đều biến thành trùng đen, tôi ở phó bản ói hết ba ngày trời, người gầy hẳn đi. Chị nói cái phó bản này có thể có gì không ăn được không?”

"Gan ngỗng rất ngon, hòa tan trong miệng, mứt việt quất là nhà hàng bọn họ tự làm, nhà hàng ngay cạnh biển. Tôi tin cậu sẽ thích." Đây là câu trả lời mà Mạnh Kiều dành cho cậu ấy.

Hạ Linh sáng rỡ hai mắt: "Chị không nói sớm, hôm nay tôi ăn mì lạnh gà xé với mì chua cay trong nhà ăn đấy. Nếu mà ngon như vậy thật thì chúng ta có thể ở đây thêm mấy ngày!"

Mạnh Kiều nói: “Các cậu phải chú ý, tôi chuẩn bị mang thai, các cậu là chữa bệnh tâm thần, cho nên xét theo hình tượng nhân vật thì khả năng nguy hiểm của các cậu sẽ cao hơn bọn tôi. Dù sao thì tôi cũng đã từng trải qua phó bản bệnh viện tâm thần thí nghiệm trên cơ thể người.”

"Quên đi, vừa trẻ con, vừa mang hai, chị mới phải cẩn thận hơn đấy. Tôi là đàn ông, em bé không thể chui vào bụng tôi được." Hạ Linh nói.


Mạnh Kiều dừng lại, xua tay, giả vờ cười ủ rũ: "Không đâu nha, chưa chắc..."

Ngay sau đó cô chợt nghe thấy Hạ Linh hét lên: “Chồng ơi, chị ấy làm em sợ!”

Kết quả là hai “đứa trẻ” vô tâm bị “người lớn” đưa về nhà.

Chín giờ tối, xe bán kem và xe bán đồ ăn đã đóng cửa. Trên đường về, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục gặp bác sĩ Lisa vừa tan làm, cô ta mặc váy chữ V xẻ sâu màu đỏ tươi, lộ ra cặp đùi trắng nõn và vòng eo hoàn hảo, trông vô cùng quyến rũ.

Lisa chủ động chào hỏi: "Anh Nghiêm, anh vừa về à?"

“Ừ.” Nghiêm Mục không gật đầu, chỉ có ánh mắt chuyển động.

Lisa dịu dàng nhìn người đàn ông: "Quán bar trên bãi biển mở cửa đến hai giờ sáng. Anh Nghiêm có muốn đến đó ngồi một lúc không?"

Lisa cứ như bỏ quên Mạnh Kiều đang ở bên cạnh, cô ta đang dùng cơ thể để quyến rũ Nghiêm Mục đấy à?

Mặc dù lời mời gọi của Lisa rất thẳng thắn nhưng Nghiêm Mục cũng không dám đồng ý. Vợ vẫn còn ở bên cạnh, có tên đàn ông nào dám v3 vãn một người phụ nữ xa lạ chứ?

Không sợ về nhà bị đánh sao?

“Vợ tôi không uống rượu.” Nghiêm Mục từ chối Lisa, ôm Mạnh Kiều rồi biến mất trong màn đêm.

Khi đi ngang qua Lisa, Mạnh Kiều ngửi thấy một mùi nước hoa nồng nặc trong không khí, giống mùi Guerlain Shalimar Eau de Parfum của cô.

Trở lại phòng ngủ, Mạnh Kiều cảm thấy có chút mệt mỏi.

Gió đêm thổi tung rèm trắng, ánh trăng từ ban công chiếu vào. Cô vốn định bật công tắc, lại phát hiện dưới rèm có một đôi chân nhỏ màu đen, Mạnh Kiều đi tới, mở rèm ra, bóng quỷ đằng sau tấm rèm lại đột nhiên không thấy nữa.

Sợ người đến vậy sao?

Chẳng lẽ không muốn làm cô sợ?

Nghiêm Mục xả đầy nước vào bồn tắm đôi, Mạnh Kiều nhanh chóng bước vào bồn tắm.

Người đàn ông không có hứng thú tắm rửa, lúc anh đang chuẩn bị rời khỏi phòng tắm, Mạnh Kiều đã túm lấy áo choàng tắm của anh nói: "A, anh đừng đi, nhỡ đâu có đứa trẻ từ trong nước nổi lên thì sao?"

“Phòng tắm trong suốt.” Nghiêm Mục nói: “Anh đi xem ở các góc khác trong nhà có búp bê hay vật gì khả nghi không.”

“Cũng được, tự dưng em cảm thấy mình như kẻ cuồng ‘lộ hàng’ vậy.”


“Không phải em đã quấn khăn tắm à?”

Viên thả bồn tắm màu hồng xoay tròn và tan ra trong nước, bồn tắm tràn ngập mùi tinh dầu hoa hồng, Mạnh Kiều dựa vào bồn tắm, nếm thử món bánh quy bơ Nghiêm Mục vừa mang tới.

"Cạch."

Phòng tắm tắt đèn.

Hửm?

Có ai không?

"Nghiêm Mục?" Mạnh Kiều gọi.

Nghiêm Mục như không nghe thấy, cũng không trả lời.

Tắt đèn mà anh ấy cũng không phát hiện ra sao?

Mạnh Kiều bước ra khỏi bồn tắm, theo tiếng nước, tiếng trẻ con khóc ngày càng gần. Điều này khiến cô nhớ đến con gái trưởng thôn sinh ra quái thai trong phó bản hiếu - hỷ.

Hu...

Huhuhu…

Tiếng khóc phát ra từ bồn tắm.

Bồn tắm sủi bọt ùng ục, nước bên trong từ màu hồng biến thành màu đỏ tươi sền sệt, phía trên là tóc nổi lềnh bềnh. Đầu của một đứa bé nổi lên, người đầy máu đen, đôi mắt đen kịt không có tròng trắng.

Một người một quỷ nhìn nhau.

Mạnh Kiều: “Chui từ bồn tắm con gái ra là rất bất lịch sự đó, em biết không hả?”

Cô vốn tưởng con quỷ con này sẽ há cái miệng đẫm máu ra cắn cô.

Nhưng dường như đứa bé hiểu được lời cô nói, lắc đầu.

Mạnh Kiều:...

Mạnh Kiều: Đây là chuyện quỷ dị nhất mà cô từng gặp!

Sao nó không ăn thịt cô nhỉ?