Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 142: C142: Cô gái váy đỏ




Mạnh Kiều hơi chóng mặt vì âm khí quá nặng, Nghiêm Mục nắm tay cô, cô mơ màng nói: “Anh sẽ không cho rằng thế này là có dương khí chứ?”

“Nhắm mắt lại! Ngốc, lần này em nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều.” Nghiêm Mục nói.

“Dạ.” Mạnh Kiều ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Cô thật sự mặc kệ hết, ôm lấy người đàn ông giống như em bé sơ sinh dính liền.

Mọi người mạnh mẽ cạy cửa, trong phòng truyền đến một mùi mốc tanh tưởi. Nghiêm Mục không đi vào, mà đi vòng vòng xung quanh trước. Diệp Tiệp và chàng trai xăm mình dẫn đầu đi vào, phòng tối om không thấy rõ gì cả.

Diệp Tiệp sờ công tắc trên vách tường, “tách” đèn sáng lên, ánh đèn chói lòa lập tức thắp sáng căn hộ.

“… Kẽo kẹt”

Đập vào mắt chính là một thi thể lung lay!

Trên thi thể bò đầy giòi bọ, ruồi đã bắt đầu đẻ trứng trên tóc. Diệp Tiệp che ngực cố nhịn khó chịu, chàng trai xăm mình cũng bị ruồi muỗi bay ùa ra mà giật mình. Thi thể này có lẽ đã chết từ lâu, trên mặt đất nhỏ một vũng nước đen vàng. Cô ta sử dụng dây ni lông thắt cổ, chịu được lực và bền, lâu như vậy rồi mà không rơi xuống.

“Có muốn đưa thi thể xuống không...” Diệp Tiệp còn muốn nói gì đó nhưng cơm ngày hôm qua ăn trong dạ dày đã lên tới cổ họng.

Chàng trai xăm mình gọi cậu học sinh gầy yếu vẫn rúc ở trong góc đến. Cậu học sinh vẫn luôn đảm nhận vai trò người chơi vô hình còn hơn cả chàng trai xăm mình, không nói chuyện, chỉ biết trốn ở góc phòng. Cậu ta đột nhiên bị điểm danh thì sợ hãi sau đó dịch về phía sau hai bước: “Tôi, tôi không thể.”

Diệp Tiệp liếc dáng vẻ gầy yếu của cậu ta một cái, vén tay áo nói: “Thôi, hai ta cùng nhau làm.”

Cô ấy coi thường loại người chơi chờ người khác ra tay ở trong nhiệm vụ này, nhưng mà vẫn dễ chịu hơn thể loại quấy rối. Để loại người này làm việc, làm nhiều sai nhiều.

“Thi thể không thể để treo ở đây mãi được, đến đây đi.” Diệp Tiệp tiến lên một bước, dùng khăn quàng bịt kín mũi.

Chàng trai xăm mình nói: “Anh làm một mình là được.”


Anh ta rất cao, khoảng 1m90, tay dài chân dài như từ trong đội bóng rổ của trường nào ra. Anh ta duỗi tay là có thể với tới sợi dây thừng ni lông quấn quanh trên cổ thi thể. Thi thể rất nhẹ, khung xương cũng rất nhỏ, không giống trọng lượng của một cô gái trưởng thành, có lẽ do giảm béo quá độ hoặc dinh dưỡng không đủ.

“Á!”

Cậu học sinh gầy yếu đột nhiên hét lên một tiếng.

Tuy cậu ta sợ hãi, nhưng vẫn luôn nhìn chàng trai xăm mình đỡ thi thể. Ai ngờ khi gương mặt kia lảo đảo lắc lư quay sang, cậu ta lại phát hiện đó là gương mặt mình!

Chàng trai xăm mình bị cậu ta dọa sợ, hơi buông tay, cái đầu thi thể răng rắc quay về phía anh ta. Mà gương mặt kia, vậy mà giống hệt Diệp Tiệp!

Anh ta cũng sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, theo bản năng nhanh chóng ôm lấy Diệp Tiệp còn chưa hiểu đã xảy ra việc gì. Thi thể chợt ngã lên giường kê cạnh tường, phát ra một tiếng trầm vang.

Diệp Tiệp bị chàng trai xăm mình ôm không thở nổi. Cả người cô đều nằm gọn trong vòng tay người đàn ông, căn bản không thể nhúc nhích: “Làm sao vậy, anh điên à?”

Chàng trai xăm mình đợi một lát, thấy thi thể không nhào lên, càng không có động tĩnh kỳ lạ nào, mới buông lỏng tay ra, nói nhỏ: “Em đừng vào, nơi này rất nguy hiểm.”

Diệp Tiệp không hiểu ra sao nhìn vào trong phòng: “Ổn chứ? Thi thể rất đáng sợ à? Không phải anh rất dũng cảm à? Thôi để em làm, em cũng không chê anh vì anh sợ đâu.” Diệp Tiệp nói xong định đi vào trong, nhưng bị chàng trai xăm mình giữ chặt.

“Không thể tiếp tục vào đó, thi thể kia có vấn đề.” Chàng trai xăm mình kiên quyết không cho Diệp Tiệp đến gần thêm một bước.

Hạ Tinh Thần nói: “Chờ Mạnh Kiều trở về rồi nói sau.”

Diệp Tiệp nói: “Thời gian cấp bách. Chắc chắn bọn họ đi tìm manh mối khác. Có lẽ không chạm vào thi thể kia thì sẽ không sao. Em đi tìm tủ quần áo và tủ đầu giường xem có gì không.”

Trong nhà này chỉ có một phòng, là kiểu căn hộ rẻ nhất trong tòa nhà, cần sử dụng nhà vệ sinh công cộng và nhà bếp chung, đồ dùng trong nhà cũng nhìn một lượt là hết, không có phòng ngăn ra như ở tầng năm.

“Không có việc gì đâu. Hay anh nói xem anh thấy gì?” Diệp Tiệp cảm thấy dáng vẻ anh bạn thân của mình cực kỳ buồn cười, có cảm giác ngượng ngùng không thể tả nổi.


“Không thể đi vào.” Chàng trai xăm mình ăn nói vụng về.

Diệp Tiệp thở dài, xoa xoa đầu anh bạn thân: “Vậy đi cùng nhau.”

“Đừng đến gần thi thể, anh đi cùng em.” Cuối cùng chàng trai xăm mình cũng đồng ý: “Em phải đứng sau lưng anh, anh bảo vệ em.”

Diệp Tiệp cười nói: “Giống đồ đàn ông thối vậy.”

Cậu học sinh gầy yếu bị nụ cười dữ tợn vừa rồi của thi thể dọa sợ, Diệp Tiệp mơ hồ ngửi thấy mùi khai của nước tiểu. Cậu ta che chỗ quần ướt của mình lắp bắp hỏi chàng trai xăm mình có bằng lòng đi vào nhà vệ sinh với cậu ta không, nhưng bị chàng trai xăm mình nghiêm khắc từ chối. Cậu ta không muốn để mông ướt khiến người ta cười nhạo, đành phải một mình đi vào nhà vệ sinh u ám.

Diệp Tiệp và anh bạn thân đi vào trong phòng. Tủ đầu giường chỉ có một ít đồ trang điểm và đồ ăn vặt, trên giường bày bức ảnh nghệ thuật của cô gái, có thể thấy lúc còn sống cô gái này chắc chắn là một người đẹp, dáng người thon thả tinh tế. Diệp Tiệp mở tủ quần áo ra bắt đầu tiếp tục tìm kiếm, chàng trai xăm mình lại kêu lên một tiếng khó hiểu.

“Làm sao vậy?” Diệp Tiệp hỏi.

“Thi thể biến mất.” Anh ta nói.

Diệp Tiệp quay đầu lại, thi thể vừa rồi bị người đàn ông thả xuống đã biến mất như nó vốn không tồn tại, trên giường không có cả vết lún.

Chàng trai xăm mình nhíu chặt lông mày thành hình chữ “Xuyên” (川), khăn trải giường bị ngọn gió từ đâu tới thổi tung, hai tờ giấy giòn mỏng lộ ra. Tập trung nhìn vào, là giấy niêm phong hiện trường vụ án, xem ra trong bối cảnh nhiệm vụ phó bản, cảnh sát đã tham gia vụ án này.

Lúc này, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục vòng đi vòng lại trong hành lang.

Nghiêm Mục nói: “Anh thấy rồi.”

Anh loáng thoáng thấy được NPC vừa rồi biến mất trong tòa nhà. Có lẽ do dao động độ dày của âm khí hoặc cũng có thể là vì âm khí càng thêm nghiêm trọng cho nên tất cả bọn họ bị âm khí ảnh hưởng. Tiếng sinh hoạt của cư dân và tiếng rao hàng lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Nhưng điều này không khiến mọi người có cảm giác từ địa ngục đi vào nhân gian, mà càng làm cho họ vội vàng.


Mạnh Kiều hỏi: “Anh đang tìm cái gì?”

Nghiêm Mục nói: “Tìm hàng xóm, hỏi xem căn hộ kia đã xảy ra chuyện gì.”

Nghiêm Mục liếc thấy ảnh người chết trong phòng khi Diệp Tiệp mở cửa phòng ra thì đã nảy ra ý tưởng. Chắc chắn đây không phải lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy chủ nhà này hoặc là lần đầu tiên nghe nói mà đã sớm giao chiến ở thế giới trong gương.

Nghiêm Mục gõ cửa nhà hàng xóm, một bà lão thò đầu ra từ trong nhà: “Chi rứa?”

Nghiêm Mục nói: “Chúng cháu muốn tìm hiểu xem phòng 217 đã xảy ra việc gì.”

Bà lão liếc phòng 217, khinh thường nói: “Cậu liên quan chi đến con đũy kia?” Bà ta nói rất nhiều lời th ô tục nguyền rủa, có lẽ ý nói cô gái kia sống phóng túng, cặp bồ với mấy người đàn ông liền, không biết là mang thai hay là bị người bao nuôi vứt bỏ, treo cổ ở trong nhà.

Cuối cùng bà lão còn hừ một tiếng: “Tau ở gần căn hộ ni, đêm hôm còn gặp tình nhơn của mình nớ!” Bà ta nói xong lập tức đóng cửa lại, không muốn nói nhiều về đề tài này.

Mạnh Kiều không nghe hiểu.

“Bà ta nói gì thế?”

“Nói cô gái kia hơn nửa đêm còn tìm nhân tình. Anh đã nhìn lướt qua căn hộ kia, sạch sẽ chỉnh tề, trên cửa sổ còn đặt chậu hoa nhỏ, có vẻ rất chăm chút. Có lẽ là một cô gái chăm lo việc nhà, cho nên không thể hậm hực tự sát. Nhưng mấy lời của bà cụ này đã cho chúng ta một vài nhắc nhở.”

Mạnh Kiều không biết Nghiêm Mục làm cách nào nhìn ra sở thích sinh hoạt của người ta từ trên thi thể đã mọc giòi trong phòng.

“Trên cửa lớn phòng 217 dán poster hoạt hình màu hồng nhạt, ở cửa phòng đặt một đôi dép lê bằng nhung. Vào nhà, trên bàn bày một cốc nến thơm và một bộ đồ ăn bằng sứ trắng, có thể thấy chú trọng sinh hoạt. Người bị trầm cảm hoặc bị người khác vứt bỏ chắc chắn không có trạng thái sinh hoạt như vậy.” Nghiêm Mục tiếp tục nói.

Lúc Mạnh Kiều và Nghiêm Mục trở lại phòng 217, Diệp Tiệp kể lại tất cả những gì vừa xảy ra.

Nghiêm Mục: “Mọi người không sao à?”

“Sao, anh còn hy vọng chúng tôi có việc phải không?” Diệp Tiệp lườm anh.

Nghiêm Mục nói: “Có lẽ cô ta không có hứng thú với chúng ta, chỉ dọa một cái khi chúng ta vào phòng cô ta thôi, không có gì. Ngoài cái này ra, mọi người có phát hiện gì không?”


Diệp Tiệp lấy ra mấy tờ poster: “Mấy tờ này đều dán trên tường. Poster này chắc là chủ nhà, có thể là một người mẫu, cuộc sống rất khá. Nhưng mà tôi còn tìm được một tờ giấy khám thai trong phòng, có lẽ cô ta có thai, được một tháng, thai nhi còn chưa thành hình.”

Nếu thai nhi thành hình thì Mạnh Kiều cảm thấy bọn họ cần đối phó với hai con quỷ.

Cô gái trên poster cười tươi tắn quyến rũ, là một cô gái vô cùng đẹp. Cô ta mặc váy màu đỏ tươi, môi cũng tô son đỏ.

Mạnh Kiều khẽ mở mắt ra, nhìn có vẻ không phải cô gái ph óng đãng gì.

Lúc này, cậu học sinh vừa rồi đi nhà vệ sinh giặt quần lao tới: “Có, có quỷ! Trong nhà vệ sinh có quỷ á á!”

Mọi người đã quen với việc có quỷ.

“Có một người mặc váy đỏ… Có một ma nữ mặc váy đỏ!” Cậu học sinh sợ tới mức hoảng loạn, lại thiếu chút nữa tè trong quần. Nếu không phải cậu ta uống ít nước thì có lẽ bây giờ nửa người dưới đã hoàn toàn ướt đẫm.

Ma nữ, mặc váy đỏ.

Ngày hôm qua, cô đã gặp.

Cô gái có dáng vẻ đoan chính, mặc một bộ váy dài màu đỏ, giày cao gót giẫm trên sàn nhà cứng rắn tạo thành tiếng cộp cộp, cô ta hỏi Mạnh Kiều có thấy một người đàn ông đội mũ không.

Người đàn ông đội mũ.

“Tôi… tôi không hiểu lời cô ta nói! Nhưng tôi biết cô ta không phải người, không phải NPC, nhất định là quỷ!” Cậu học sinh đã hoàn toàn sụp đổ: “Tôi muốn rời khỏi nơi này, bây giờ tôi phải rời khỏi đây!”

Nghiêm Mục bỏ qua sự sợ hãi của cậu ta: “Trong tay cô gái cầm một cái kéo, hỏi cậu có nhìn thấy người đàn ông đội mũ không, đúng chứ?”

“Đúng vậy, đúng! Đúng là những lời này! Cô ta lặp đi lặp lại mãi những lời này!” Cậu học sinh nói: “Tôi sợ hãi cô ta dùng kéo đâm tôi, cho nên tôi chạy… chạy ra luôn!”

Cậu học sinh nói xong, lòng còn sợ hãi nhìn về phía hành lang.

Cuối hành lang dần hiện ra một bóng người màu đỏ, cô ta bước chậm trong hành lang chật hẹp.

Cùng lúc đó, Mạnh Kiều nắm chặt gương.