Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 138: C138: Phòng công chúa




Mạnh Kiều và Nghiêm Mục đều bị thương, chỉ có thể chờ đạo cụ của Hạ Tinh Thần dùng lại được.

Mạnh Kiều duỗi cánh tay, trên làn da trải rộng bọt nước màu đỏ vàng. Cô không dám nhìn cánh tay của mình, chỉ có thể liên tục lật đọc nhật ký của cậu bé để dời sự chú ý.

Cậu bé này bị bạo lực gia đình và bạo lực học đường sau đó dùng phương thức sai lầm phản kháng, đút thuốc ngủ cho người bắt nạt mình, sau đó đưa bọn họ vào bếp lò mà bố mẹ dùng làm việc. Ban đầu cậu bé dùng động vật nhỏ để thí nghiệm, sau khi thí nghiệm thành công thì bắt đầu chuyển sang cho vật thể lớn hơn vào.

Ví dụ như bạn học của mình, sau đó là bố mẹ.

“Chị, chị ổn không?” San San hỏi.

“Vẫn ổn, chỉ hơi đau tí thôi.” Mạnh Kiều nói.

Những bóng ma chết cháy đó không tấn công những người khác mà theo dõi San San, nguyên nhân rất lớn là vì ngọn lửa trong tay cô bé k1ch thích chúng nó.

San San như bé thỏ con rũ tai, cô bé không biết vì sao chị tức giận nhưng cô bé biết hiện tại chị cô bé đang đè nén lửa giận. Đúng là Mạnh Kiều hơi giận bản thân vì không bảo vệ tốt San San. Cho dù đã trải qua nhiều cái chết như vậy, nhưng chắc chắn cô không thể chấp nhận việc để người thân của mình chết trong phó bản.

“San San, em không được rời khỏi chị một bước.” Cuối cùng Mạnh Kiều thở dài, nói.

“Dạ.”

Không đến một giờ sau, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục uống thuốc xong, vết thương đã khôi phục hoàn toàn, chỗ da rách lại bóng loáng. Lúc mọi người đang chuẩn đi lên tầng 5 tìm đám người Diệp Tiệp thì chỗ giếng trời trên đầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, dường như đám Diệp Tiệp gặp phải công kích đáng sợ.

“Làm sao đi vào?”

“Đệt! Đây là thứ gì?”

“Mau! Mau lôi họ ra!”

Vừa rồi, đám Diệp Tiệp ở trong phòng tìm hai tiếng mà không tìm thấy bóng dáng con quỷ. Vạn Niếp Niếp ở bên cạnh đã bắt đầu nói thầm có phải cái tên đạo sĩ kia lừa bọn họ không? Đây căn bản không phải nhiệm vụ chủ tuyến. Căn hộ không lớn, một phòng ngủ một phòng khách, Diệp Tiệp cũng bắt đầu sinh ra hoài nghi với việc đuổi quỷ, bởi vì căn hộ này quá sạch sẽ.


Tường giấy hồng nhạt, giường công chúa màu trắng, bầu không khí sạch sẽ và ấm áp hoàn toàn không phù hợp với tòa nhà. Có vẻ là căn hộ của một cô gái trẻ tuổi độc thân sống một mình, điều kỳ lạ duy nhất ở đây là trong phòng này không có gương. Chiếc gương vốn đặt trên vách tường trong nhà tắm đã bị gỡ xuống để lộ gạch men sứ, trừ cái đó ra trong phòng cũng hiếm có vật phẩm bằng kính có thể phản quang.

Diệp Tiệp suy đoán, rất có khả năng chủ nhân căn nhà này cực kỳ bất mãn với dáng vẻ của mình, cho nên mới không muốn nhìn thấy bản thân mình.

Mà bọn họ cũng không có manh mối nào nữa.

Nhưng ngay lúc bọn họ sứt đầu mẻ trán bắt đầu tìm kiếm manh mối, trên vách tường phòng ngủ nhô ra mấy chục cánh tay tái nhợt, dữ tợn bắt lấy ba người chơi kéo vào trong. Người chơi tru lên thảm thiết, Diệp Tiệp túm lấy bọn họ kéo ra, nhưng sức của cánh tay rất lớn, người chơi còn lại đồng loạt dùng sức cũng không thể kéo người ra khỏi đám cánh tay.

Một người chơi nam gào rống kéo bạn gái anh ta sắp nát vụn, bạn gái đã hoàn toàn ngất đi bởi vì đau đớn.

Lúc này, Vạn Niếp Niếp cầm lấy dao phay chém lia lịa về phía đám cánh tay. Cánh tay bị chém đứt chảy ra chất lỏng màu vàng, lại mọc ra!

Chúng nó vẫn túm chặt quần áo người chơi không bỏ, mạnh mẽ túm vào vách tường.

Vách tường không mềm, thân thể người chơi như một con gà bị rút xương, xương trắng phập phập nhô ra, mà thịt lại bị tay quỷ túm vào trong. Bởi vì da và xương không vào được vách tường cho nên bị lực ép vào trở thành một đống nhão nhoét.

Da thịt người sống bị tách ra trong tiếng thét chói tai, mùi máu tươi tràn ngập căn phòng công chúa ấm áp.

Diệp Tiệp luôn gan dạ cũng bị dọa choáng váng, trên mặt bắn máu tươi của người chơi, nửa người cũng nhuộm đỏ.

Một người đàn ông ôm thi thể bạn gái trên mặt đất, đôi mắt màu đỏ tươi giận dữ hét lên: “Vì sao mọi người không cứu cô ấy?”

Diệp Tiệp và người phía sau cô ấy có nỗi khổ nói không nên lời. Lúc ấy hoặc là bị sợ hoặc là không kịp phản ứng, chỉ có Vạn Niếp Niếp và cô ấy nhào tới.

Người đàn ông hung tợn nhìn Diệp Tiệp, điên cuồng chất vấn: “Vì sao mấy người không cứu cô ấy! Dựa vào cái gì mà mấy người không cứu cô ấy!”

Anh ta đứng lên chỉ vào một học sinh kinh sợ hoảng loạn khác: “Là mày đẩy cô ấy một cái, nếu không cô ấy sẽ không dựa vào tường, cô ấy cũng sẽ không chết!”

Người đàn ông nói xong lập tức nhào về phía cậu học sinh, hai tay bóp chặt cổ cậu ta, muốn bóp gãy cổ cậu ta!


Mọi người cuống quýt kéo ra.

Học sinh gào thét: “Không trách tôi được! Tại sao lại là tôi! Anh có bệnh phải không?”

Lúc Mạnh Kiều xông tới, chỉ nhìn thấy trên mặt đất có ba bộ da hoàn chỉnh, máu thịt lẫn lộn, cùng với xương trắng rơi ra từ thịt. Mạnh Kiều nghĩ tới gà rút xương, nhẹ nhàng rạch thịt gà, xương cốt sẽ hoàn chỉnh rơi ra.

“Tại sao lại như vậy?” Mạnh Kiều đi qua. Bởi vì cô không cho San San rời khỏi mình một giây nào, cho nên San San bị chị kéo đến gần thi thể, mùi máu tươi làm đầu óc cô bé choáng váng.

Chị Đơn ở sau lưng nói: “San San còn nhỏ, nếu không để tôi trông con bé. Mấy người yên tâm, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ con bé như con mình.”

Mạnh Kiều cúi đầu nhìn thấy San San đang nhắm tịt mắt. San San đã ở cùng cô quá lâu khiến cô quên mất con bé chỉ là một học sinh tiểu học, sách giáo khoa và phim ảnh đều không có cảnh máu tanh như này, vậy mà cô lại dẫn theo cô bé nhìn xem mỗi ngày.

Hạ Tinh Thần kéo San San qua: “Chị đừng căng thẳng quá. Tôi luôn nắm tay con bé, sẽ không có việc gì.”

Bấy giờ Mạnh Kiều mới buông lỏng tay ra.

Em gái quán rượu và chú Trương không dám tiến vào, chỉ có thể đứng ngồi không yên ở trong phòng khách. Mọi người không dám đến gần vách tường, sợ lại xuất hiện bàn tay quỷ gi ết chết mình. Em gái quán rượu nhìn xi măng dưới chân, thấp thỏm hỏi: “Cái tay kia có chui ra từ xi măng không? Có phải chúng ta nên đứng lên ghế không?”

Nửa phút sau, trên ghế trong phòng khách đứng đầy người.

Mạnh Kiều:...

Mạnh Kiều tìm hiểu tình hình xong thì xoa tay, nhìn về phía Nghiêm Mục: “Em không nghĩ ra, anh thấy thế nào?”

Nghiêm Mục nói: “Trong phòng không có gương, chắc là nữ chủ nhân căn hộ này rất để ý đến dáng vẻ của mình. Về phần da thịt tách ra, em có thể lớn mật tưởng tượng.”

“Em không muốn tưởng tượng, em muốn tìm trong nhà này một lượt nữa.” Trong phòng này không có nhiều đồ dùng, cô không khách khí tìm kiếm từng ngăn kéo, ngăn tủ, kệ sách.

Trong ngăn kéo đặt đầy đồ trang điểm. Em gái quán rượu duỗi cổ nhìn Mạnh Kiều lật qua lật lại không kiềm được kinh ngạc: “Đồ trang điểm này hơi nhiều quá rồi! Riêng son môi đã có sáu, bảy cây, khoan đã, người này rất thích màu hồng đào. Chị đưa ra đây đi, tôi nghi ngờ đều cùng một màu.”


Em gái quán rượu thích trang điểm, trước khi phó bản buông xuống, cô ta cũng coi như một beauty blogger, nên cực kỳ mẫn cảm với đồ trang điểm.

Mạnh Kiều xua xua tay: “Cô qua đây đi!”

“Tôi không qua đâu, tôi sợ có bàn tay quỷ túm tôi.” Em gái quán rượu nói.

Mạnh Kiều quay đầu lại nhìn cô ta: “Tôi kiến nghị cô nằm luôn lên sofa đi, sofa còn ổn tí. Chứ không chân ghế này mà bị bàn tay quỷ chui lên túm một cái thì đứt ngay.”

Em gái quán rượu không muốn nói chuyện.

Em gái quán rượu ngoan ngoãn đi xuống.

Cuối cùng cô ta vẫn đi tới bên cạnh Mạnh Kiều, quan sát một đống son màu hồng đào: “Tôi chắc chắn đây đều là màu giống nhau, chẳng qua nhãn hiệu và chất son khác nhau thôi. Có loại lì, có loại bóng, tôi có được thử màu không?”

“Cô thoải mái đi.”

“Quỷ có thể tức giận không?” Em gái quán rượu hơi thấp thỏm.

“Vậy thì đừng sờ vào.”

“Thôi, nhỡ đâu là manh mối thì sao. Tôi muốn nhanh rời khỏi chỗ quỷ quái này. Tôi thật sự chịu đủ rồi.” Em gái quán rượu quệt son lên cánh tay, cô ta hơi so sánh dưới ánh đèn rồi gật đầu nói: “Đúng rồi đó, màu này đánh trên môi sẽ có cùng hiệu quả. Nếu tôi có nhiều màu son giống nhau như này, bạn cùng phòng của tôi chắc chắn sẽ nói tôi có bệnh. Đây chẳng phải là thừa tiền à?”

Mạnh Kiều kiểm tra phấn nền: “Bây giờ cô không sợ chọc quỷ giận nữa à?”

Em gái quán rượu vội che miệng lại, lập tức chạy lên sofa.

Nghiêm Mục đi tới: “Có phát hiện gì?”

“Son môi và phấn nền. Màu son môi gần như đều giống nhau, nhưng phấn nền khác nhau. Anh xem có loại màu nhạt, cũng có màu đậm. Hơn nữa chênh lệch tông màu khá lớn.” Mạnh Kiều giơ hai hộp phấn lên.

Hiện tại Nghiêm Mục thực sự đi vào điểm mù tri thức.

Anh không xác định nói: “Em bảo ở đây có hai người à? Hay một người có thể dùng hai loại phấn có màu khác nhau?”


Mạnh Kiều khoanh tay: “Em cũng không biết. Một cô gái mua nhiều son màu giống nhau như vậy vì điều gì chứ?”

Em gái quán rượu ở phía sau nói leo: “Chị có nghĩ đến có khi không phải cô ta mua mà do bạn trai đưa thì sao? Tôi có một bạn trai, mỗi lần mua quà Giáng Sinh cho tôi đều là màu hồng, nói là đẹp! Theo lý thuyết đưa son môi khá tốt, nhưng anh ta không hề có lòng, không nhớ tôi thích màu đỏ, về sau đều chỉ mua màu này! Xứng đáng biến thành bạn trai cũ của tôi!”

Em gái quán rượu cung cấp cho Mạnh Kiều một ý tưởng, nhưng Mạnh Kiều cảm thấy không đơn giản như vậy, có vẻ nữ chủ nhân rất yêu thích chỗ son này, hơn nữa mỗi thỏi đều đã sử dụng rất nhiều lần. Có vẻ cô ta rất thích màu này, hoặc nói đúng hơn là cô ta đang thử màu hợp với mình nhất.

Nghiêm Mục nói: “Càng giống cô ta đang tìm màu hợp với mình. Về phấn nền, dưới tình huống như nào thì con gái sẽ dùng hai màu phấn khác nhau?”

Em gái quán rượu lại nói chen vào: “Lúc đổi phong cách trang điểm, lúc cosplay, lúc thử trang điểm! Nhưng thời đại này chắc không có beauty blogger đâu nhỉ?”

Vạn Niếp Niếp bổ sung: “Khi không hài lòng về bản thân.”

Mạnh Kiều như đã phát hiện đáp án. Dẫu sao cô là người không biết trang điểm, cô không có phấn nền, chỉ có kem nền. Dưỡng ẩm, che khuyết điểm, hai trong một, dùng ngón tay tán ra căn bản không cần đánh phấn.

Vạn Niếp Niếp nói: “Tôi từng có một đoạn thời gian không hài lòng về màu da của mình, lúc ấy tôi dùng phấn nền màu khá tối, gần giống màu da tôi. Nhưng tôi rất hâm mộ những bạn học có làn da trắng nõn, cho nên sau đó tôi đều mua phấn nền thiên về màu trắng, đánh từ cổ đến mặt để che hết màu da vốn có. Sau đó tôi không mua phấn màu tối nữa.”

Mạnh Kiều nhìn một hộp phấn tối màu và ba hộp phấn sáng màu trong tay, rơi vào trầm tư.

Nghiêm Mục hỏi: “Lúc con gái c ởi đồ thì mặt sẽ cọ vào quần áo nhỉ?”

“Đúng vậy, rất nhiều cửa hàng thời trang đều sẽ nhắc nhở người thử đồ phải chú ý.” Mạnh Kiều nói.

Nghiêm Mục lấy đến một chiếc áo dệt kim màu trắng, trên cổ áo có dấu vết màu đỏ: “Là son môi?”

Mạnh Kiều đưa cho em gái quán rượu.

Em gái quán rượu nói: “Là son môi, nhưng không phải màu hồng đào, càng giống màu đỏ rượu. Khoan đã. Chẳng phải trong phim Hồng Kông đều dùng son môi màu đỏ à, ai sẽ thích hồng nhạt chứ! Hồng nhạt thịnh hành vào mấy năm trước, theo cách trang điểm của Hàn Quốc, Âu Mỹ.”

Nghiêm Mục phân tích: “Trong phòng này có lẽ không phải có hai người ở. Kích cỡ bộ đồ này giống với những bộ khác, chắc là cùng một người. Tôi đồng ý với cách nói vừa rồi, cô ta không hài lòng với dáng vẻ của mình, cho nên tiến hành điều chỉnh toàn diện.”

Mạnh Kiều tiếp tục mở ngăn kéo, ở ngăn kéo phía dưới đặt tóc giả xoăn lọn lớn màu nâu được giữ rất kỹ.

“Đây không phải ông nào có sở thích mặc đồ của phái nữ đấy chứ...”

Nghiêm Mục cầm quần áo bỏ về chỗ cũ: “Em qua đây. Bên anh cũng có phát hiện.”