Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 123: C123: Tiết đông chí đoàn viên




Bạch Trình Hi vào ở một tầng đơn độc trong trang trại, vì Bạch Mộ Nhiễm khá lo lắng em trai mình sẽ nổi điên bởi vì không khống chế được bản thân.

Vào ở ngày đầu tiên, bình yên không có việc gì.

Vào ở ngày thứ hai, bình tĩnh hòa nhã.

Vào ở ngày thứ ba, gió êm sóng lặng.

Vào ở ngày thứ tư, Đông chí.

Tuy trong khoảng thời gian này mọi người thường xuyên đi vòng qua Bạch Trình Hi, nhưng theo chính lời cậu ta nói thì cậu ta đã thông suốt không còn hứng thú với chuyện đánh giết đó nữa, thanh thản ổn định làm một “Cậu bé ngoan không gây rối”.

Lúc cậu ta nói những lời này còn mang theo ý cười, khiến Mạnh Kiều trợn trắng mắt.

Bởi vì đây là lời cô từng nói, muốn một cậu bé ngoan không quấy rối, đừng quấy rầy cô viết truyện.

Nhưng mà Bạch Trình Hi không phải cậu bé ngoan nha!

Đó là một nhóc bi3n thái che giấu rất sâu!

Không biết rốt cuộc giữa hai anh em có chuyện gì… Bạch Trình Hi thật sự khiến Bạch Mộ Nhiễm giữ mình lại...

Nhưng Nghiêm Mục cũng không ngờ Mạnh Kiều đột nhiên lại có thêm một bạn trai cũ.

Hai người chưa từng gặp mặt, Mạnh Kiều lại có thể khiến người ta mê đến thần hồn điên đảo. Nghiêm Mục bất đắc dĩ xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, đứng dậy đi lấy rau cải trắng trồng ở khoảng đất phía sau trang trại rượu, hành, gừng và chân giò hun khói ở tủ đông.

Mạnh Kiều nói Đông chí là phải làm mỳ vằn thắn.

Chờ khi Nghiêm Mục về, nhìn thấy lại là một hình ảnh “ấm áp” khó có thể miêu tả. Mạnh Kiều quỳ gối trên sofa ngả người về phía trước giống một con mèo đang rình mồi, miệng gần như sắp dán lên mặt Tiểu Kiều.

Mà Tiểu Kiều không có bất kỳ biểu cảm gì thật sự giống người máy, đến cả khóe miệng cũng không run rẩy.


Mạnh Kiều hít mũi, hơi thở nóng hầm hập phun ở trên mặt Tiểu Kiều, nhưng Tiểu Kiều chỉ lạnh nhạt dùng tay vỗ vào mặt Mạnh Kiều: “Dịch sang bên kia đi.”

Như là một con mèo khác.

Mạnh Kiều không nhúc nhích, mà lại tiến lên, hai tay chống ở hai bên Tiểu Kiều. Cô lại đến gần hơn chút nữa, còn tí xíu nữa là hôn lên môi Tiểu Kiều.

Nhưng Tiểu Kiều vẫn không có động tĩnh gì.

Mạnh Kiều tạm dừng một chút rồi duỗi tay đột nhiên véo mặt Tiểu Kiều, lại muốn chạm vào cánh môi cô ấy, nhưng Tiểu Kiều quay đầu đi, không kiên nhẫn nói: “Xong chưa?”

Nghiêm Mục và Hạ Tinh Thần đứng sững sờ nhìn hai cô gái giống nhau như đúc chơi đùa trước mặt mình. Hai cô gái, một người ánh mắt gian xảo nóng lòng muốn thử, một người lạnh lẽo như dòng sông băng sẽ không tan.

San San ở một bên bổ sung thuyết minh: “Cái đó... Chị của em đang xem chị Tiểu Kiều có chỗ nào không giống mình...”

San San cảm thấy nên mở bán vé, thu tiền để vào xem cảnh này.

Tiểu Kiều không nhúc nhích, lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Từ trên xuống dưới cơ thể tôi có chỗ nào không giống cô?”

“Tôi cũng không biết, cho nên tôi muốn nhìn xem. Ít nhất tính cách khác nhau.” Mạnh Kiều mỉm cười: “Hơn nữa mùi trên người cũng không giống nhau.”

“Tôi không phải con người.” Tiểu Kiều thản nhiên nói: “Xuống khỏi người tôi đi! Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt của mình giống như mặt con chó Nhật ấy, thiếu mỗi li3m tới li3m lui.”

“Thế à?” Mạnh Kiều cọ ở trên người Tiểu Kiều.

Thân thể Tiểu Kiều chợt cứng đờ, hơi đổi sắc mặt. Cơ thể Mạnh Kiều mềm mại và cực nóng tạo thành đối lập rõ ràng với cô ấy, cảm giác ấm áp dễ chịu khiến người ta lưu luyến. Cô ấy dường như đã hiểu vì sao Nghiêm Mục thích ôm Mạnh Kiều đến vậy, giống như ôm một bé mèo ấm áp.

Mạnh Kiều ngạc nhiên quan sát một lúc lâu rồi nói: “Cô thật sự không ngượng này. Cô không có quá trình đỏ mặt này à? Tôi cho rằng ở gần cô như này, ít ra cũng có chút phản ứng đó.” Cô tiếc nuối ngồi thẳng dậy, chu miệng lẩm bẩm: “Không vui... Còn không bằng làm mỳ vằn thắn...”

Nghiêm Mục túm cổ cô kéo lên như xách động vật nhỏ. Mạnh Kiều không tình nguyện lầm rầm, rời khỏi người Tiểu Kiều.

Hạ Tinh Thần đứng ở trước mặt Tiểu Kiều không biết từ bao giờ. Cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể Tiểu Kiều hơi nóng, cuống quýt khom lưng muốn sờ trán cô. Cậu vốn sẽ không làm hành động khác người như vậy, nhưng đi theo cạnh Nghiêm Mục thì cậu bắt đầu bị đồng hóa!


Vào lúc còn chưa tự ý thức được hành vi của mình, Hạ Tinh Thần đã tự nhiên sờ lên trán Tiểu Kiều, thân thể Tiểu Kiều khẽ run, vành tai lập tức đỏ lên, nóng bừng. Thiếu niên cách cô ấy rất gần, cô ấy còn ngửi được mùi sữa tắm hôm qua cậu dùng đang tỏa ra từ cổ áo của cậu.

Tiểu Kiều khẽ quay đi, vẫn là giọng điệu lạnh băng: “Làm gì thế...”

“Hả?” Hạ Tinh Thần nhìn tay mình, hơi thẹn thùng và lúng túng: “Em cho rằng chị bị cảm.”

Tiểu Kiều nhìn cậu ấy, sắc mặt ửng đỏ bởi vì tiếp xúc thân mật. Cô ấy giận dữ hỏi ngược lại: “Chị sẽ cảm à?”

“Hình như... không...”

Hạ Tinh Thần xấu hổ thu tay về.

Mạnh Kiều nhìn hai người, chớp chớp mắt: “Tiểu Kiều, đỏ mặt... Giỏi đó! Nào, nào, nào! Để tôi sờ xem mặt có nóng không nào!” Cô duỗi tay muốn sờ, nhưng mà bị Nghiêm Mục giữ chặt cổ tay. Anh cầm tay cô kéo thẳng đến chỗ bàn.

Tiểu Kiều không hiểu rõ rốt cuộc phản ứng của mình là thế nào. Cô ấy xoa gương mặt mềm mại, xoay đầu đi không nói. Hạ Tinh Thần cũng phát hiện, vành tai Tiểu Kiều như quả lựu chín, đỏ tươi ướt át. Tuy rằng cậu không nói gì, nhưng trong lòng lại vui mừng, chuyển đề tài: “Được rồi, đi làm mỳ vằn thắn. Tôi và anh Nghiêm đã lấy cải trắng về rồi đây.”

Hôm nay Đông chí, đáng lý là người nhà đoàn tụ, vui vẻ hạnh phúc.

Mà hiện giờ cũng coi như có tình nhân, ra vào có đôi.

Xem như một kiểu đoàn viên khác.

Mạnh Kiều rửa sạch tay nhỏ, nặn cục bột, San San nghiêm túc rửa rau. Tiểu Kiều và Hạ Tinh Thần có vẻ hơi lúng túng. Bởi vì cuộc sống luôn phải trốn tránh khi xưa mà bọn họ chưa từng được yên ổn ăn một bữa sủi cảo như này.

Mạnh Kiều cười đưa chậu bột cho Hạ Tinh Thần, lại dùng khuỷu tay huých Nghiêm Mục đang cắt rau: “Anh đi dạy cậu ấy nặn mỳ đi, đừng đứng trơ ra đó.”

Nghiêm Mục liếc Mạnh Kiều một cái lập tức hiểu tâm tư của cô, khẽ gọi: “Hạ Tinh Thần, cậu tới đây.”

Hạ Tinh Thần ngoan ngoãn đi đến.


Mạnh Kiều tiếp tục cắt rau, trên thớt là cải trắng chỉnh tề mà Nghiêm Mục cắt xong giống như được dùng máy cắt vậy. Bởi vì không có thịt heo tươi cho nên bọn họ dùng thịt chân giò hun khói cắt lát và một ít tôm biển đông lạnh. Có lẽ nên cảm ơn trong tủ đông có đầy đủ thực phẩm, hoàn hoàn có cảm giác như chuẩn bị cho tận thế.

“San San, em đi trộn cải trắng đi, cho muối vào.” Mạnh Kiều chỉ huy, ánh mắt trộm liếc Hạ Tinh Thần đã học nặn mỳ xong. Cô ho khan hai tiếng đi sang: “Cậu không dạy Tiểu Kiều à? Làm sủi cảo là phải tất cả mọi người đều tham dự mới ngon.”

Cô chớp chớp mắt.

Lúc này San San, đã để hết cải trắng cồng kềnh vào bát to, cũng phụ họa: “Chị nói đúng!”

Không ngờ chị lại cố hết sức tác hợp cho chị Tiểu Kiều và anh Tinh Thần đến vậy.

Mà suy nghĩ trong lòng Mạnh Kiều rất đơn giản. Bọn họ đã bỏ lỡ một lần thì không nên lại bỏ lỡ lần thứ hai. Con đường tương lai mịt mờ, không cần làm giá làm gì. Cố hết khả năng hưởng thụ cuộc sống, trong giây phút tai nạn tiến đến kia thì bạn sẽ không cảm thấy sợ hãi và hối tiếc không kịp. Phó bản khiến cho bọn họ tiến vào thời đại chiến tranh đặc thù, bọn họ sống cuộc sống có hôm nay không có ngày mai.

Hạ Tinh Thần nuốt nước bọt, mặt đỏ hồng, thấp thỏm hỏi: “Tiểu Kiều, chị có muốn thử không?”

Mạnh Kiều nói chen vào: “Ui da, cậu dạy cô ấy đi!”

Dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép!

San San đột nhiên lớn tiếng hỏi: “Chị! Bỏ bao nhiêu muối thế?”

Chị nhìn em này, đừng xem diễn nữa! Chúng ta thật sự không nên quấy rầy người ta.

Mạnh Kiều quay đầu lại, thấy San San đã đổ một thìa nhỏ muối vào, bắt đầu bóp đều, làm cải trắng c hảy nước ra. San San nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: “Chị, chị biểu hiện rõ quá, sẽ bị bọn họ ghét đó. Chúng ta cho họ chút không gian, không nên ép quá. Sao chị giống mẹ em lúc mẹ giục chị kết hôn thế nhỉ?”

Nghiêm Mục nghe thấy lời thì thầm này, bật cười.

Anh rửa sạch bột mì trên tay, kéo Mạnh Kiều đi ra ngoài: “Đi, đi lấy ít gừng.”

San San cũng bưng bát chạy ra: “Em, em, em! Em đi với! Em hít thở không khí!”

Ba người rời đi, phòng lập tức yên lặng.

Tiểu Kiều lúng túng xoa xoa tay lên giấy ăn ở phòng bếp, khẽ nói: “Thử xem đi.”

Ở với Mạnh Kiều non nửa tháng qua, cô ấy đã thay đổi rất nhiều. Tuy cô ấy vẫn lạnh như băng, nhưng đã ngầm đồng ý để Hạ Tinh Thần đụng chạm tay chân với mình. Cô ấy cũng biết cửu biệt gặp lại không dễ dàng. Cô ấy nhìn Mạnh Kiều và Nghiêm Mục thân mật, trong lòng vui mừng và thỏa mãn giống như thấy mình có thể có hạnh phúc, cho nên cũng muốn chủ động một lần.

Cô và Hạ Tinh Thần coi như cùng nhau lớn lên, cô ấy hiểu được hết tâm tư của cậu.


Chẳng qua hiện tại, cô ấy không được coi là con người nữa rồi.

Chỉ là máy móc mô phỏng theo cơ thể sống có tư duy cảm xúc, có ký ức thôi.

Tiểu Kiều cười, vươn bàn tay tinh tế trắng nõn: “Làm mỳ thế nào? Chị còn chưa thử bao giờ.”

Hạ Tinh Thần hơi khựng lại. Cậu vốn cho rằng Tiểu Kiều sẽ không muốn tham dự, trong đôi mắt vui sướng của cậu xuất hiện ánh nước: “À, làm thế này.” Tay cậu hơi run rẩy, muốn giữ chặt tay Tiểu Kiều nhưng lại cảm thấy quá mức đường đột. Dẫu sao chỉ có khi còn nhỏ hai người mới tiếp xúc tay chân thân mật như vậy, sau này, theo tuổi dần tăng, Tiểu Kiều cũng không thích bị người ta đụng chạm.

Nhưng mà, Tiểu Kiều chủ động cầm tay Hạ Tinh Thần, bàn tay lạnh lẽo như băng lại khiến Hạ Tinh Thần cảm thấy trong cơ thể như bùng lên ngọn lửa. Cậu lắp bắp: “À... Cái đó... em, em, em làm...”

Cậu để tay Tiểu Kiều vào trong chậu, để đầu ngón tay trắng nõn của cô ấy cảm nhận xoa bóp cục bột mềm mại.

Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mười ngón hai người đan vào nhau.

Bàn tay Hạ Tinh Thần dịu dàng bao trùm lên bàn tay cô ấy, ấn không chút cẩu thả.

“Lật cục bột sang... rồi lại ấn xuống như này...” Hạ Tinh Thần cố gắng khống chế hơi thở đã hơi dồn dập của mình. Cậu ấy cao hơn Tiểu Kiều nửa cái đầu, hơi thở ra vừa hay theo cổ Tiểu Kiều chui vào trong quần áo. Cậu cúi đầu là có thể thấy rõ ràng từng lỗ chân lông trên da và làn da hơi ửng đỏ vì thẹn của Tiểu Kiều.

Bởi vì Tiểu Kiều không sợ lạnh, cho nên cô chỉ mặc áo dài mỏng và quần jean. Theo cách nói của Mạnh Kiều, cô ấy mặc như vậy là để hợp với hoàn cảnh. Dưới cổ áo tròn, Hạ Tinh Thần như có thể nhìn thấy bộ ng ực phập phồng của cô. Ánh mắt ngây thơ của thiếu niên hơi nghiêng đi, trong lòng cưỡng ép ánh mắt của mình chỉ có thể đặt lên cục bột!

Đừng nhìn loạn!

Nhưng mà, khi cậu chăm chú nhìn vào ngón tay hai người đan vào nhau, trái tim càng đập thình thịch to hơn.

Dường như… dường như sắp đâm ra ngoài!

Hạ Tinh Thần cảm thấy mất mặt vì phản ứng của mình, tiếng tim đập quá lớn, đến độ cậu nghi ngờ Tiểu Kiều cũng nghe thấy được!

Như có một đội cổ vũ đang khua chiêng gõ trống trên ngực cậu.

“Ấn thế này à?” Tiểu Kiều đột nhiên hỏi. Cô ấy cũng cảm thấy không khí mập mờ hiện tại khiến người ta không thể chống đỡ nổi, nhưng khi cô ấy định hơi lùi về sau thì lại đập vào ngực Hạ Tinh Thần.

Cổ họng Hạ Tinh Thần phát khô, cố gắng nuốt nước bọt. Đầu óc cậu trống rỗng.

Xong rồi! Nghiêm Mục dạy thế nào, cậu quên cả rồi!