Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 110: C110: Kẻ chết thay




"Đạo cụ gì vậy!" Mạnh Kiều rống giận, cô vốn đã định đánh lén thành công, rồi kéo Bạch Phú Mỹ lại, nhưng đột nhiên bị kẻ khác ngăn chặn. Cô dùng sức xoa mi tâm mãi không thả lỏng của mình, không cam lòng đá cục đá bên cạnh: "Làm sao đây? Rốt cuộc giờ phải làm sao đây? Người bị bọn chúng mang đi rồi!”

Nghiêm Mục lạnh lùng nhìn bóng dáng biến mất trong không trung, bóng râm loang lổ xung quanh trên bờ vai anh, trông có chút lộn xộn.

Mạnh Kiều tức giận đến nghiến răng giậm chân: "Mẹ nó, chúng ta phải làm sao đây? Muốn giết người thật luôn! Bọn chúng điên rồi hay gì!"

Nghiêm Mục nói: “Tóm lại ngày mai chúng ta sẽ đến bờ sông tế tự, đến lúc đó chúng ta cẩn thận quan sát, bọn chúng trốn không được đâu.”

Anh lại nói thêm mấy câu, cuối cùng Mạnh Kiều cũng bình tĩnh lại, thở dài, nhìn cách đó không xa: "Ngày mai rồi nói, chứ chúng ta còn làm gì được nữa? Nếu nhiệm vụ đơn giản như vậy thì cứ đánh chết em đi. Cái hệ thống này không có chuyện đút manh mối tới miệng vậy đâu, một người đi nhầm cả bọn chết sạch.” Cô nhặt cái túi Bạch Phú Mỹ đánh rơi lên rồi đi về.

San San và Hạ Tinh Thần chưa bao giờ thấy Mạnh Kiều tức giận như vậy, hai người đi theo phía sau, suy nghĩ xem có nên an ủi cô mấy câu hay không, nhưng Nghiêm Mục lắc đầu. Mạnh Kiều đi được vài bước, đột nhiên như nghĩ đến gì đó quay người bước tới con sông nhỏ, hét với con sông: “Này… Tuy ta không biết mi xưng hô thế nào… nhưng ta đề nghị, phụ nữ không nên giết phụ nữ… Nếu như hà bá đón dâu, ta nghĩ mi nên mang mấy người kia đi, dù sao cũng cần của hồi môn mà đúng không, vậy mang người vạm vỡ, da dày thịt béo vào, có thể để bọn mi giày vò một phen.”

Mạnh Kiều không dám đến quá gần nước, lẩm bẩm hồi lâu, cuối cùng đứng thẳng lên vỗ vỗ Nghiêm Mục: “Đi thôi!”

Nghiêm Mục cười nói: “Cô ta có nghe được không?”

"Không biết, nếu nước là môi giới thì cô ta có thể đó. Mong là cô ta nghe thấy." Mạnh Kiều nhún vai: "Nếu có người phải chết, em không ngại là người ra tay giết người trước đâu."

Dầu gì Mạnh Kiều cũng không phải người tốt, từ trước đến nay nữ chính trong tiểu thuyết của cô luôn là người có thù tất báo, tuy ngoài đời cô có vẻ ngơ ngơ, nhưng tuyệt đối không cho phép kẻ nào đè đầu cưỡi cổ mình.

Nghiêm Mục cảm thấy thiên phú của Mạnh Kiều không liên quan gì đến đánh đấm, nếu cô có thiên phú phóng hỏa của San San thì vừa rồi nơi này đã thành đất khô rồi, anh vẫn phải níu kéo cô gái lại.

Bốn người đi vòng trở về nhà Hà Công, Hà Công không có ở nhà, nhưng ngoài sân đã để sẵn kiệu đỏ, năm người giấy và rương của hồi môn. Có thôn dân mang lồ ng đôi gà trống trong nhà đi tới, cung kính đặt ở góc tường.

Khuôn mặt màu hồng và đôi mắt đen trắng rõ ràng của người giấy khiến San San hoảng sợ, cô bé lắp bắp hỏi: "Cái này, cái này không phải ở trong nhà kho sân sau chúng ta ở sao…?” Cô bé chợt nghĩ đến gì đó, bỗng che mắt: “Chị! Phòng chúng ta ở! Chẳng lẽ phòng chúng ta là…!”

"À, em đoán đúng rồi đấy." Mạnh Kiều cười xoa đầu San San.


“Á——!”

San San sụp đổ!

Căn phòng bọn họ ở cả đêm kia chính là căn phòng cô dâu của hà bá ở vào đêm trước kết hôn, nên được trang trí như khuê phòng! Từ địa vị của Hà Công ở trong thôn, chắc hẳn ông ta đã xử lý chuyện này, hơn nữa không chỉ một lần, ít nhất thì các thôn dân đều rất thuần thục.

Mạnh Kiều nói: "Thực ra, em nghĩ sự việc đã diễn ra đến mức này, rất nhiều đáp án đã trở nên rõ ràng."

Nghiêm Mục nhìn cô nói: "Ừ, đoán chừng ngày mai chúng ta đã có thể xâu chuỗi chúng lại với nhau."

Bốn người trở về nhà, chuẩn bị xâu chuỗi manh mối.

Bên kia, Bạch Phú Mỹ bị nhốt trong một căn phòng nhỏ ở đâu đó, hai tay bị dây thừng trói chặt không thể cử động, trong sân còn có hai thanh niên đang ngồi. Người đàn ông trung niên dẫn theo mấy người đi tìm Hà Công bàn chi tiết việc cô dâu và hà bá đón dâu ngày mai, dặn dò hai thanh niên đừng động tay động chân, lỡ đâu Bạch Phú Mỹ tự sát, mọi người sẽ không sống nổi.

Hai thanh niên, một tên đầu đinh, một tên tóc vàng, ngồi trong sân nói chuyện vớ vẩn.

Tên đầu đinh ngậm điếu thuốc trong miệng, lưu manh cười nói: “Tao nói này, tao còn chưa nếm thử mùi vị của em gái giàu trắng đẹp đâu. Bình thường bọn nó cao ngạo lắm, chướng mắt mấy người như chúng ta, sao nào, chẳng phải giờ lại rơi vào tay chúng ta sao?"

Tóc vàng tức giận nói: "Cmn, mày dẹp cái suy nghĩ dơ bẩn của mày đi! Đến lúc đó xảy ra chuyện, không đứa nào quay về được đấy! Sao? Hà bá cần hàng mày xài rồi à?”

Tên đầu đinh cười khằng khặc: "Hừ! Tao mặc kệ có cần không, chẳng biết con nhỏ trong phòng đã qua tay mấy thằng rồi đâu.” Gã đen tối liếc nhìn căn phòng nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ bỉ ổi.

Tóc vàng ngồi xổm trên mặt đất: “Mày muốn gái thì có đầy, mày xem hôm nay lúc nói hà bá đón dâu, mấy con người chơi kia sợ đến mức suýt thì tè ra quần, cắm đầu mà chạy. Mày bắt bọn nó cũng giống bắt cừu thôi, ngoại trừ con đàn bà vừa điên vừa thánh mẫu không dễ chọc kia thì tối nay cho mày chơi mấy đứa còn lại chắc không sao đâu.”

"Con đàn bà điên kia là được! Tao không muốn c ởi quần mấy đứa khác!" Đầu đinh nhớ lại dáng vẻ của Mạnh Kiều.


Tóc vàng nhếch miệng cười nói: "Chỉ mình mày à? Đến lúc đó tao cũng kéo một em đến chơi để mày xem được không! Mày cứ như chưa được ăn thịt bao giờ ấy! Mày không biết thôi, từ cái nhiệm vụ trước của tao, có người còn làm ngay trong WC công cộng cơ, cmn k1ch thích lắm! Không giống lần này, chỉ được nhìn không được sờ!”

Hai thanh niên nói mấy chuyện tục tĩu, lúc này, giọng nói lúng búng của Bạch Phú Mỹ từ trong phòng truyền đến.

"Hà bá..."

"Hà bá..."

"Hà bá..."

Ngay sau đó, cánh cửa phát ra tiếng đập mạnh, không phải tiếng gõ cửa mà giống như có người đang đụng vào cửa.

Đầu đinh nhận ra có điều gì đó không ổn, vội mở cửa ra, nhìn thấy đôi mắt của Bạch Phú Mỹ dại ra, mất tiêu cự, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Hà bá đang tìm tôi… Hà bá đang tìm tôi…”

Dường như cô ta không nhìn thấy hai thanh niên, chầm chậm đi tới trước như bị ai nhập.

“Đậu! Kéo cô ta lại!" Tóc vàng hét lên, tưởng Bạch Phú Mỹ định bỏ chạy. Không ngờ Bạch Phú Mỹ không còn sức lực, mềm nhũn ngã ngửa về sau, đập đầu xuống sàn nhà lạnh lẽo rồi ngất đi.

Tên đầu đinh hoảng sợ, vội nhân cơ hội kiểm tra nhịp tim, phát hiện người vẫn còn sống thì nở nụ cười nham hiểm.

Tóc vàng đá gã một cú: "Đừng để t*ng trùng lên não nữa! Kéo vào!"

Tên đầu đinh không cam lòng, nhưng lúc này gã không thể làm được gì, nên đành phải kéo Bạch Phú Mỹ vào phòng rồi đóng cửa lại. Một lúc sau, Bạch Phú Mỹ tỉnh dậy, bắt đầu lặp lại những hành động trước đó, cái trán bị cô ta đụng tứa máu.


"Hà bá đang tìm tôi... Chúng tôi muốn kết hôn..."

"Chúng tôi muốn kết hôn... Các người phải đi cùng..."

"Chúng tôi muốn kết hôn... Các người phải đi cùng..."

Đầu đinh mở cửa ra, nhìn thấy Bạch Phú Mỹ lảo đảo liêu xiêu đi tới, yếu ớt lẩm bẩm hai câu này.

Đầu đinh hỏi: “Không phải bị nhập xác rồi chứ? Không phải là mai lận à?”

"Lẽ nào có liên quan đến nhiệm vụ? Nếu cô ta đã bị chọn làm cô dâu, hà bá kia muốn tổ chức hôn lễ sớm cũng đâu có sao.” Tóc vàng nói.

"Chúng tôi muốn kết hôn... Các người phải đi cùng… tiễn tôi lấy chồng…”

“Tiễn tôi đi lấy chồng…”

Bạch Phú Mỹ lắc đầu, chầm chậm di chuyển.

Đầu đinh nhìn vết thương cô ta vừa tạo ra, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ cô ta ngã lần nữa sẽ chết người. Tóc vàng nói: “Chúng ta đi theo cô ta đi, cầm theo thiệp cưới! Lỡ đâu đây là manh mối chính của nhiệm vụ! Chúng ta đưa cô ta đi lấy chồng! Bây giờ trời đã tối, cô ta không chạy xa được.”

"Được." Đầu đinh đồng ý với tóc vàng. Lỡ đâu nhiệm vụ sẽ kết thúc thì sao? Dù không kết thúc, bọn họ cũng không tổn thất gì.

Bạch Phú Mỹ chậm rãi lê bước, mỗi bước đi đều không chút do dự, đi về phía cổng thôn. Cô ta mặc váy trắng trông giống váy cưới phương Tây, đi dưới màn đêm và ánh trăng tĩnh lặng. Ra đến thôn, cô ta vẫn không ngừng lại, mà đi về phía bờ sông. Vòng xoáy trong sông đã lắng xuống, dường như hà bá đang chờ cô dâu của mình.

Tóc vàng và đầu đinh nhìn thấy cảnh tượng khác với lần bọn họ đi dạo trong thôn. Trong thôn rất yên tĩnh, không một bóng người. Tên đầu đinh hơi sợ: “Hay là chúng ta đưa cô ta về đi, đi lâu như vậy rồi còn đi đâu được nữa? Sao tao chưa thấy chỗ này bao giờ vậy?”

Tóc vàng cũng bắt đầu hoảng sợ, thậm chí còn bắt đầu nghĩ Bạch Phú Mỹ trước mặt là nữ quỷ: “Trở về đi, nói chuyện này với đại ca, để đại ca quyết định! Đại ca đến chỗ Hà Công, chắc về rồi đó.”

"Được." Tên đầu đinh tiến lên đuổi theo, đột nhiên cảm thấy chân mình nặng trĩu, cúi đầu nói: "Đệch! Sao quần tao ướt rồi!"


Đầu đinh và tóc vàng cảm thấy mình như đang đứng trong nước, giày và bắp chân ướt sũng: "Cmn đồ ngu, đi mau!" Đầu đinh tiến lên ba bước kéo góc áo của Bạch Phú Mỹ lại. Không ngờ, Bạch Phú Mỹ bỗng quay đầu, mỉm cười nhìn hai người.

"A a a a a a ——!"

“Đệch!”

Đâu có còn là Bạch Phú Mỹ nữa!?

Trước mặt gã là nữ quỷ đã thối rữa, đầu đội mũ phượng, mặc giá y, mặt đầy giòi nhặng. Cô ta mở cái miệng không còn da, cười khúc khích: “Đến đây đi… Đi theo em này…” Ngón tay bầm đen nắm chặt cánh tay tên đầu đinh, kéo gã vào trong lồ ng ngực mình.

Đầu đinh sợ hãi dựa vào lồ ng ngực trống rỗng của nữ quỷ, hét toáng lên!

Tóc vàng hoảng sợ không thôi, run cầm cập mặc kệ hai người, nhanh chân bỏ chạy. Nào ngờ một tay kia đã che mắt gã, từng chút từng chút kéo cơ mặt của gã ra!

Tiếng khóc thầm hòa với tiếng kêu thảm thiết làm người ta khiếp sợ không thôi, tinh thần hai người đã sụp đổ!

Lúc này, Mạnh Kiều đang ngồi trong phòng bỗng giật giật lỗ tai, hỏi: "Mọi người có nghe thấy gì không?"

“Lại một người chết.” Nghiêm Mục đứng lên.

"Đi xem thôi."

Đêm nay trời không mưa, tương đối an toàn. Bốn người đi về phía phát ra âm thanh, ai ngờ trên bờ sông đã có ba người đứng đó —— Theo thứ tự là người đàn ông trung niên, cùng với tên đầu hói và tên mặt sẹo cùng phe với ông ta. Mạnh Kiều đã gặp hai người này lúc giằng co xế chiều hôm nay.

Ba người nhìn thấy Mạnh Kiều đi tới, cũng không né tránh.

Mạnh Kiều bước vào, nhìn thấy Bạch Phú Mỹ đang ngồi bên bờ sông, khinh thường nhìn hai thi thể trên mặt đất.

Cô ta cầm thiệp cưới của tên tóc vàng và tên đầu đinh ở trong tay, cười nói: “Cô biết vì sao tôi không chết trong sông không? Bởi vì, tôi là cô dâu của hà bá… Hà bá sẽ không giết tôi…”