*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người quen việc dễ làm, Mạnh Kiều gần như không tốn chút sức lực, thị giác đen thui của thi thể truyền đến trong đầu cô.
Cô và thi thể tiến hành kết nối chặt chẽ, cơ thể Mạnh Kiều lập tức run lên như có dòng điện chạy qua.
Chỉ nghe một âm thanh nặng nề vang lên, ngay sau đó con thuyền nhẹ đi.
“Chèo thuyền!” Nghiêm Mục đỡ Mạnh Kiều dậy, Hạ Tinh Thần và ngư dân xốc lại tinh thần ra sức đẩy mái chèo, thuyền lại tiến vào dòng nước chảy xiết.
San San không biết đã xảy ra chuyện gì, lại gần sờ trán Mạnh Kiều: “Chị, chị không sao chứ?”
“Không sao.” Mạnh Kiều thực sự không sao, khi đã quen với chuyện này thì sức chịu đựng của cơ thể cũng tăng lên. Cô đứng trên boong thuyền lắc lư, khẽ nói: “Bây giờ em phát hiện, thiên phú này của em có ích thật, giờ có cho gì em cũng không đổi đâu.”
San San thấy Mạnh Kiều thực sự không có vấn đề gì mới an tâm ngồi về đuôi thuyền. Nghiêm Mục nhận mái chèo từ tay Hạ Tinh Thần, sức của anh lớn hơn Hạ Tinh Thần rất nhiều, cho nên thuyền cũng đi nhanh hơn.
Nhưng mấy người làm sao cũng không thoát khỏi sương trắng mù mịt đang đuổi theo phía sau.
Mạnh Kiều giơ đèn dầu lên, trong bóng tối, nước sông gần đó sủi bọt trắng xóa. Cô nhìn chằm chằm vào bọt nước, hình như nghe thấy tiếng Nghiêm Mục gọi tên mình.
Giọng điệu mơ hồ mà dịu dàng khiến cô có chút không quen.
Mạnh Kiều hỏi: “Anh gọi cái gì? Buồn nôn muốn chết.”
Lòng Nghiêm Mục trầm xuống: “Anh không gọi em, em xuất hiện ảo giác thính giác sao?” Anh quay lại nói lớn với San San và Hạ Tinh Thần: “Bịt tai lại, đừng nghe âm thanh lung tung.”
Nhưng Nghiêm Mục đã chậm, San San mơ màng đứng dậy, nhìn về dòng sông đen kìn kịt.
Sau đó đầu cô bé chợt nặng trĩu, San San rơi thẳng xuống lòng sông như một bức tượng gỗ.
“San San!!!” Hạ Tinh Thần sợ hãi kêu lớn: “San San ngã xuống sông rồi!!”
Sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, trong bóng tối gần như không thấy được gì.
Mạnh Kiều hét lớn: “Dừng thuyền!” Nói rồi toan cởi quần áo định nhảy xuống.
Ngư dân kéo cánh tay Mạnh Kiều lại, vội nói: “Không được nhảy! Quỷ nước đòi mạng, nhảy xuống là mất mạng ngay! Đi nhanh đi, đi nhanh đi!”
Mạnh Kiều lạnh lùng liếc ông ta một cái, rồi nhảy qua lan can, lao thẳng xuống sông. Mạch nước ngầm bên dưới bắt đầu dâng trào, cô ép mình phải mở mắt, cát và nước sông hôi tanh làm mắt cô cộm đau khó chịu. Mạnh Kiều nín thở, đành phải dùng cảm giác tìm kiếm San San.
Nghiêm Mục cũng không quan tâm nhiều, cầm theo que đốt bột Magie (*) rồi nhảy xuống sông.
(*) Hình minh họa:
Ngọn lửa đỏ rực từ que đốt rọi sáng lòng sông, Mạnh Kiều cau màu nhìn sang thì thấy Nghiêm Mục cũng đã nhảy xuống. Hai người cách nhau ba bốn mét, Nghiêm Mục ném một que cháy cho Mạnh Kiều rồi bơi xuống chỗ sủi bọt bên dưới. Mạnh Kiều vọt lên mặt nước, hít một hơi rồi lại lặn xuống.
Mạnh Kiều ùng ục thổi ra một cái bong bóng lớn rồi dùng que đốt chặn cái họng tối om đang gào thét của xác chết. Thi thể không biết từ đâu đến mà ngày càng nhiều, nhưng bọn chúng vây quanh cô còn tốt hơn là đuổi theo San San và Nghiêm Mục!
Chỉ cần cô giữ được hô hấp thì Hạ Tinh Thần có thể cứu cô về.
“Dây thừng, dây thừng!” Hạ Tinh Thần tìm được một sợi dây thừng to, quăng thẳng vào nơi có chấm đỏ phát sáng dưới nước. Mạnh Kiều hiểu ý, quấn vào người, bắt đầu bơi ra xa hơn, xác chết đuổi theo Mạnh Kiều đang đạp nước, phía sau cô là một đám quỷ nước trắng bệch dữ tợn. Da thịt bọn chúng nổi lềnh bềnh trong nước, trong mắt mọc đầy rong biển xanh sẫm dài ngoằng.
Nghiêm Mục đuổi theo dấu vết của San San, không ngừng lặn xuống. San San đã vùng vẫy bắt đầu hết hơi sắp chết đuối, hai tay yếu ớt đưa về phía Nghiêm Mục đang lặn xuống.
Trong lòng anh chợt hạ quyết tâm, cởi áo khoác, lập tức thép hóa.
Dưới tác dụng của trọng lực, anh như bị trói vào dây xích, nhanh chóng chìm xuống. Người đàn ông vừa đụng được San San, lập tức ném áo khoác đã thép hóa đi, ôm San San bơi lên.
Nhưng San San như nặng ngàn cân, que đốt rọi sáng nước sâu bên dưới San San, chân cô bé bị ba bốn quỷ nước bám vào. Nghiêm Mục tập trung chú ý, đạp nước một cái, những gợn sóng trong nháy mắt biến thành tấm thép sắc bén, chặt đứt cánh tay của các quỷ nước, khiến chúng chìm xuống.
Hạ Tinh Thần ở trên thuyền lo lắng giậm chân, Nghiêm Mục vừa ló đầu lên khỏi nước, cậu vội đưa tay kéo anh lên. Hạ Tinh Thần ép nước trong lồng ngực San San ra, may là cô bé không uống quá nhiều nước, cơ thể run rẩy rồi phun ra một chất lỏng màu đen.
Nghiêm Mục nhìn kỹ lại, phát hiện Mạnh Kiều vẫn đang bơi, anh chèo thuyền xua đuổi những thi thể này, đưa mái chèo cho Mạnh Kiều.
Thể lực của Mạnh Kiều cũng sắp không chống đỡ nổi nữa, đưa tay kéo một cái, nhảy ra khỏi nước.
Ba người lại trở về thuyền.
San San đã nôn ra gần hết nước, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Hạ Tinh Thần cho cô bé uống một ít nước thuốc, cơ thể cô bé dần ấm lên.
Ngư dân thấy tất cả mọi người đều đã lên thuyền, không nói một lời, đốt bếp nhỏ rồi tự đi chèo thuyền.
Mạnh Kiều ở trong khoang thuyền hong khô quần áo, được ngọn lửa ấm áp bao quanh. Cô chỉ mặc mỗi nội y ngồi trên ghế, Hạ Tinh Thần xấu hổ không nhìn qua mà đưa lưng về phía cô gái. Nghiêm Mục cũng đang vắt khô áo mình, đứng ở đuôi thuyền nhìn thi thể trắng bệch lảng vảng ở chỗ cũ.
Khởi đầu của nhiệm vụ này quả thực quá nguy hiểm.
Một lát sau, cuối cùng San San cũng tỉnh dậy, cô bé mơ màng mở mắt ra, rồi khóc òa lên. Cũng may lúc cô bé bất tỉnh, Nghiêm Mục đã bẻ toàn bộ bàn tay đứt lìa ra khỏi cổ chân cô bé, bằng không chắc chắn San San sẽ sợ đến ngất lần nữa.
“Xin lỗi… xin lỗi huhu… Vừa rồi em nghe có người gọi… thì ngất đi…” San San sụt sùi: “Chị! Em không cố ý!”
“Không sao, chẳng phải mọi người không có chuyện gì rồi sao.” Mạnh Kiều không nói lúc cứu cô bé nguy hiểm thế nào, chỉ an ủi cô bé: “Không sao đâu. Em nghỉ ngơi chút đi. Có vẻ nhiệm vụ lần này còn nguy hiểm hơn bệnh viện tâm thần nhiều.”
“Loại bỏ đều vậy cả.” Nghiêm Mục nói: “Chắc chắn có rất nhiều người đã chết trên đường đến thôn Vạn Hà. Đây không phải là trò chơi giải đố cao cấp gì, chỉ là dựa vào vận may, và thể lực thôi.”
Mạnh Kiều muốn cởi quần người đàn ông, nhưng Nghiêm Mục không cho. Cô lại không thích tựa vào người đang ướt nhẹp nên nghịch ngợm vỗ mông anh một cái.
Nghiêm Mục:?
Mạnh Kiều cười hì hì ngồi đối diện anh: “Vậy xin hỏi thầy Nghiêm nghĩ gì về nhiệm vụ lần này?”
Ánh lửa rọi sáng dáng người xinh đẹp của cô, vết nước trên làn da trắng ngần đã được hong khô, mặt mày càng thêm trong trẻo vì hơi nước, như đóa hoa trắng nổi trên mặt nước. Nghiêm Mục cúi đầu nhìn Mạnh Kiều, kéo chân của cô đặt lên đùi mình, khẽ hỏi: “Vậy em nghĩ thế nào?”
“Em không có, em chờ chép đáp án! Á!” Mạnh Kiều hét lên, lập tức thu chân lại.
Da đầu tê dại!
San San vội vén rèm lên: “Sao thế chị, sao thế chị?”
Kéo đèn dầu sang, chị gái cười mờ ám, như nàng tiên cá vừa ngoi lên mặt nước. Còn Nghiêm Mục thì đang mặc áo, bóng lửa lập lòe tôn lên đường nét cơ thể rõ ràng của anh.
Mạnh Kiều cũng không cảm thấy ngượng ngùng, vẫy tay: “Đến đây sưởi ấm nào.”
San San đỏ mặt đi qua, quần áo của cô bé được Nghiêm Mục đem đi hong khô, trên người đang mặc cái áo sơ mi to rộng của Hạ Tinh Thần. Cảm giác bồn chồn ôm thuyền nôn vì sợ hãi vừa rồi rốt cuộc cũng giảm bớt. Tay áo dài của cô bé khoác lên chân Mạnh Kiều, che đi cái quần lót còn sót lại của cô: "Không được nhìn chị của em!"
“Đúng, San San nói đúng đấy, đừng nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta chứ.” Mạnh Kiều phụ họa.
Nghiêm Mục ho nhẹ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Trong ánh lửa, San San và Mạnh Kiều dựa vào nhau ngủ say. Hai người Nghiêm Mục và Hạ Tinh Thần một đầu một đuôi như hộ vệ, nhìn chằm chằm mặt nước không biết khi nào mới yên ả lại.
Chắc chắn đã có rất nhiều người chết trên con sông này, từ quần áo trên người có lẽ đều là ngư dân hoặc là khách du lịch. Không biết thiệp cưới của thôn Vạn Hà và nhiệm vụ lần này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Con thuyền lắc lư, chao đảo, cuối cùng khi trời trở lạnh bọn họ cũng đến một bến tàu vắng vẻ mịt mù khói trắng. Trải qua một đêm, quần áo của ba người đã khô ráo, tuy Mạnh Kiều đã ngủ một lúc nhưng tinh thần vẫn uể oải. Cô liên tục ngáp dài, lúc chuẩn bị đi ra thì Nghiêm Mục đã trùm quần áo lên đầu cô.
“Quần áo còn chưa mặc, em ra ngoài làm gì?” Anh nhân cơ hội bóp eo thon của Mạnh Kiều một cái.
Mạnh Kiều quá buồn ngủ, lườm anh rồi giận dỗi quay về mặc quần áo. Sửa soạn xong xuôi, bốn người cảm ơn ngư dân, rồi đi tới thôn Vạn Hà.
Trên bến tàu dựng một tấm bia đá đề thôn Vạn Hà, trên tấm bia đá khắc hình Huyền Vũ.
Huyền Vũ làm chủ nước, là thủy thần.
Xem ra nhiệm vụ lần này không thoát khỏi liên quan đến nước rồi.
Mạnh Kiều nhướng mày: “Hệ thống nghe thấy em muốn đi bãi biển, sao không cho em một căn phòng lớn view biển? Em muốn khách sạn năm sao, phòng lớn view biển, tốt nhất là có món gan ngỗng.”
“Gan ngỗng thì không có, nhưng cửa hàng đằng trước có vịt muối.” Nghiêm Mục nói: “Đến giờ ăn sáng rồi.”
Mạnh Kiều khịt mũi nhìn sang, trên đường đá có một quán ăn sáng đã bày hàng. Một bà lão tóc bạc trắng đang chiên bánh quẩy trên chảo dầu lớn, bên cạnh là một cái nồi sắt lớn đang nấu cháo đặc, mùi gạo luôn khiến người ta có cảm giác như đang ở nhà. Bà lão vớt bánh quẩy đẫm dầu ra, mùi thơm của bánh quẩy chiên vàng giòn khiến Mạnh Kiều đói bụng.
“Mấy phần đây?” Bà lão không ngẩng đầu lên hỏi.
“Bốn phần trước đi.” Nghiêm Mục trả tiền.
“Tự múc cháo, dưa muối để sẵn trên bàn, ăn nhiêu lấy nhiêu.” Bà cụ chỉ chỉ.
San San kinh ngạc nhìn Nghiêm Mục, rồi lại nhìn Mạnh Kiều, Hạ Tinh Thần ở sau lưng cô bé cũng khó hiểu không thôi.
“Sao thế?” Mạnh Kiều vui vẻ ngậm bánh quẩy: “Các em không đói à?”
Cuối cùng San San cũng hỏi ra điều kìm nén trong lòng: “Làm vậy cũng được ạ?”
“Làm gì cơ?” Mạnh Kiều hỏi.
“Em… em không dám tự tiện ăn đồ trong nhiệm vụ…” Cô bé nói nhỏ: “Em cứ nghĩ trong nhiệm vụ không nên tiếp xúc quá nhiều với NPC, cũng không nên ăn bậy ăn bạ, nếu không sẽ phạm vào quy tắc chết…”
Mỗi lần cô bé tham gia nhiệm vụ đều mang đầy đủ socola và thanh năng lượng, dù sao năng lực của cô bé không mạnh, không nên gây thêm nguy hiểm nữa. Lần đầu tiên cô bé nhìn thấy chị mình ăn no uống kỹ, ăn cả ba chén cháo thì khiếp sợ đến mức nói không nên lời.
Mạnh Kiều gắp cho cô bé một cái xúc xích chiên, thở dài: “Đúng là đứa bé đáng thương.”
Nghiêm Mục nói: “Ăn nhanh đi, lát nữa chị em sẽ ăn hết nồi cháo đấy.”
San San trông như xúc động đến phát khóc: Có ăn thật tốt!