Cuối cùng, vẫn là Diều Hâu số 2 theo Kiều Du về nhà.Sau khi xuống máy bay, Lý Yêu Yêu Dư Ngư Xa Xà đều biểu thị mình là một người không có trách nhiệm nuôi thú cưng, nuôi rồi nhất định sẽ chết, cuối cùng, Lý Yêu Yêu vượn cớ Tô Di bị dị ứng lông mèo, không chịu trách nhiệm mà phủi tay mặc kệ; Dư Ngư và Xa Xà thì đều tỏ vẻ sợ động vật lông dài, hắt xì hơi liên tục.
Nam Cung Cẩu Thặng đã sớm dự liệu mà đánh cho các đồ đệ một trận, cuối cùng Kiều Du không thể làm gì hơn là ôm mèo mun trở về nhà.
Sau khi về nhà, Kiều Du nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề —— không thấy Tứ Ngưu đâu!!!
Đối với chuyện Tứ Ngưu mất tích, chủ của nó là Nam Cung Cẩu Thặng lại chẳng có vẻ gì là lo lắng, vẫn ăn ngủ đủ giấc, Kiều Du hỏi tới, gã chỉ nói: “Ui dào, chạy ra ngoài chơi ấy mà, nuôi thú cưng phải thả cho bọn nó thoải mái.”
Nhưng một con bồ câu mập mạp có thể rơi từ trên trời xuống bất cứ lúc nào, ở thành thị Thượng Hải cốt sắt cốt thép này nó có thể đi đâu chứ? Nhưng nếu Nam Cung Cẩu Thặng đã không quan tâm, Kiều Du cũng không tiện nói thêm gì nữa, tự mình đi ra ngoài tìm vài lần, hiển nhiên không thu hoạch được gì.
Qua mấy tuần, nguyên khí mọi người tiêu hao trong chuyến đi Ai Cập đã được bồi bổ lại, nhưng Tứ Ngưu vẫn chưa trở về.
Hôm nay Nam Cung Cẩu Thặng đi ra ngoài, Kiều Du ở nhà một mình thu dọn nhà cửa, quét rác lau bụi, tỉ mỉ dọn dẹp căn phòng dù chỉ có hơn chục mét vuông nhưng cũng tốn của anh mấy canh giờ.
Sau khi lau dọn xong, Kiều Du giúp Diều Hâu số 2 thay cát mèo, đổ sữa và thức ăn cho mèo ra. Diều Hâu số 2 lười biếng nhảy từ trên giường xuống, vươn đầu lưỡi đỏ hồng ra liếm vài hớp sữa, sau đó ưu nhã ăn đồ ăn cho mèo.
Kiều Du mỉm cười xoa xoa đầu nó, bộ lông mềm mượt sờ vào vô cùng thoải mái!
“Số 2, mày thích thức ăn vị này hơn, hay là vị lần trước hơn?”
Số 2 lười biếng híp mắt, dáng vẻ mãn nguyện như một vị hoàng đế.
Kiều Du nhìn nó ăn hết thức ăn cho mèo, ôm nó ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu giết thời gian mà chơi đùa cùng nó. Hôm nay là một buổi chiều cuối tuần, làm xong công việc cả tuần, hiếm khi được thảnh thơi vô lo vô nghĩ, có thể thoái mải lười biếng, không cần để ý bất cứ cái gì.
Từ sau khi trở lại Thượng Hải, nỗi sợ hãi của Kiều Du với Diều Hâu số 2 từ từ biến mất gần như không còn nữa. Sự thật chứng minh, nó thật sự chỉ là một con mèo mun bình thường, nếu nói nó có gì khác thường, chỉ là sức ăn của nó hơn các con mèo khác nhiều, cái gì cũng ăn được, chẳng kiêng kị thứ gì, thậm chí so với đám mèo nhà đã thoái hóa mà nói, nó còn có thể bắt chuột và côn trùng. Thậm chí Kiều Du dần hoài nghi, có lẽ đây chỉ là một con mèo mun Ai Cập bình thường theo đuôi họ vào trong địa cung, chứ không phải thủ hộ của chủ mộ. Anh nói suy nghĩ này cho Nam Cung Cẩu Thặng, Nam Cung Cẩu Thặng không mấy lưu tâm mà phụ họa với anh vài câu, dường như căn bản không quá để ý tới thân phận thật của con mèo mun này.
Kiều Du hào hứng bắt chước trào lưu “Bé mèo anh tuấn” đang thịnh hành trên mạng mà nhào nặn mặt Diều Hâu số 2, không nghi ngờ gì, Diều Hâu số 2 là một bạn mèo mun rất đẹp trai, cho dù mặt có méo mó vặn vẹo thì vẫn đẹp trai ngời ngời.
Lòng Kiều Du mềm như nước, cúi đầu hôn lên chóp mũi chú mèo mun đẹp trai này: “Số 2, mày nói xem Tứ Ngưu đi đâu rồi?”
Mèo mun lười biếng kêu meo một tiếng.
Ánh mắt Kiều Du nhu hòa, anh nở nụ cười, bế nó lên trước mặt: “Số 2, mày nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ? Mày muốn xem ti vi hay là đi ra ngoài một chút?”
Mèo mun rất thông minh mà động đậy chân trước, Kiều Du cười đến híp mắt lại, ôm ôm hôn hôn với nó, thể như thân thiết bao nhiêu vẫn chưa đủ.
Buổi tối, Nam Cung Cẩu Thặng về nhà, nhanh chóng làm hai phần cơm tối, sau khi hai người ăn tối xong cùng nhau ôm mèo mun xem ti vi.
Đột nhiên Kiều Du hỏi: “Hộ khẩu của anh ở đâu?”
Nam Cung Cẩu Thặng ngẩn người, cười ha hả nói: “À, ở An Huy. Sao vậy?”
Kiều Du nói: “Hôm nay người ở tổ dân phố tới, nói sắp tới lại bắt đầu điều tra nhân khẩu. Em muốn hỏi một chút. Quyển hộ khẩu của anh ở đâu? Em giúp anh thêm vào?”
Nam Cung Cẩu Thặng nao nao, ôm Kiều Du thờ ơ nói: “À, chắc ở chỗ Đại Xuyên. Anh không dùng tới cái này, không biết ném đi đâu rồi.”
Kiều Du hơi nhíu mày, xoay người nghiêm túc nhìn gã: “Chứng minh thư anh đâu?”
Nam Cung Cẩu Thặng cười híp mắt vuốt ve mặt anh: “Sao đột nhiên hỏi cái này?” Gã đứng đậy móc túi, lấy trong túi ra một chiếc ví da cũ, lấy chứng minh thư của mình đưa cho Kiều Du.
Kiều Du nhận lấy chứng minh thư của gã, trên chứng minh thư là ảnh chụp Nam Cung Cẩu Thặng mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn lúc còn trẻ, người trong hình có vẻ non nớt mà ngây ngô, so với bây giờ có chút khác biệt, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt hí là có thể nhận ra ngay.
Kiều Du để ý mà nhìn họ tên, là Nam Cung Cẩu Thặng thật, không khỏi phì cười một tiếng. Con mèo mun trong ngực anh đột nhiên không hài lòng nhảy xuống đất, vẫy đuôi bỏ đi.
Kiều Du thích thú không muốn rời tay mà nhìn ảnh chụp Nam Cung Cẩu Thặng lúc còn trẻ: “Lúc đấy anh bao tuổi vậy?”
Nam Cung Cẩu Thặng nói: “Hai mươi mấy tuổi ấy.”
Kiều Du ngạc nhiên nói: “Không phải chứng minh thư cứ mười năm làm lại một lần sao?”
Nam Cung Cẩu Thặng nói: “À, năm nay làm lại rồi.”
Kiều Du lại nhìn chằm chằm ảnh chụp, ánh mắt nhìn qua nhìn lại người trong ảnh và người trước mặt, bình luận một tiếng: “Lúc còn trẻ anh đẹp trai thật.”
Nam Cung Cẩu Thặng đi tới hôn lên trán anh: “Già rồi, xấu đẹp gì cũng như mây bay.”
Kiều Du nhìn ngày tháng năm sinh của gã, không khỏi đẩy gã: “Anh chỉ lớn hơn em bốn tuổi, còn chưa tới bốn mươi, già cái gì chứ?”
Nam Cung Cẩu Thặng chỉ cười: “Em giữ giúp anh đi, anh cũng chẳng dùng tới, không cẩn thận lại quăng đi.”
Đương nhiên Kiều Du không từ chối, cầm chứng minh thư đi tới ngăn tủ, kéo ngăn kéo ra, trân trọng mà bỏ vào một hộp chuyên giữ giấy tờ.
Đêm khuya, hai người mặt đối mặt nằm trên giường, nương ánh trăng mờ ngoài cửa sổ, Kiều Du dùng ngón tay nhẹ nhàng tô lại ngũ quan Nam Cung Cẩu Thặng, trân trọng từng chữ mà thì thầm: “Nam, Cung, Cẩu, Thặng.”
Người này chính là người yêu của anh, không biết sẽ ở bên anh bao lâu, Kiều Du không còn là một cậu bé, cũng không mong đợi cả đời, nhưng anh vẫn lấy tình cảm chân thành ra mà đối đãi với đoạn tình cảm này, đối đãi với người đàn ông này. Anh đến cái tuổi này rồi, chẳng qua chỉ cầu mong sự an ổn, mà với Nam Cung Cẩu Thặng, dựa vào chính lương tâm mà nói, mức độ phù hợp của hai người vượt xa khỏi dự tính của Kiều Du. Ở bên Nam Cung Cẩu Thặng, anh không cần phải hy sinh thoái nhượng bất cứ chuyện gì, mà mọi thứ Nam Cung Cẩu Thặng làm cũng đều rất tự nhiên, không có vẻ gì là tận lực đón ý nói hùa với anh, nhưng hai người chung sống với nhau ăn ý đến dị thường.
“Dù là một năm hay cả đời,” Kiều Du thầm nghĩ, “Thậm chí mình cũng không biết đã thích anh ấy từ khi nào. Nhưng anh ấy đã thành công giúp mình quên đi Tô Di trong thời gian ngắn, giờ nhớ lại tự hỏi, liệu mình có thật sự yêu Tô Di hay không? Mình không biết, nhưng mình biết, hình như, có lẽ là, mình muốn xác định rằng mình thực sự rất yêu người này..”
Qua vài ngày, Kiều Du nhìn trúng một khoản bảo hiểm, quyết định mua phần bảo hiểm này, lấy Nam Cung Cẩu Thặng làm người thụ hưởng.
Anh luôn cảm thấy, giữa anh và Nam Cung Cẩu Thặng tựa hồ như thiếu sự liên kết nào đó. Nếu như là một đôi nam nữ, có thể là giấy chứng hôn, thậm chí ngủ với nhau cũng có thể coi là một bản hiệp định không lời. Nhưng với những người đồng tính, Kiều Du vẫn cảm thấy rằng buộc giữa hai người thật sự quá ít. Thậm chí năm ấy anh đã làm rất nhiều cho người yêu thời đại học của mình, mấy năm này cũng bỏ ra không ít vì Tô Di, còn với Nam Cung Cẩu Thặng, dường như anh chưa từng vì gã làm cái gì. Vì vậy anh muốn làm chút chuyện gì đó, có thể chứng minh tình cảm của mình.
Sau khi tan sở Kiều Du đi làm bảo hiểm.
Trên tờ thủ tục bảo hiểm yêu cầu điền cặn kẽ thân phận người thụ hưởng, Kiều Du mang theo chứng minh thư của Nam Cung Cẩu Thặng đi, trịnh trọng điền xuống chỗ người thụ hưởng bảo hiểm tên và thân phận của Nam Cung Cẩu Thặng.
Nhân viên phụ trách làm bảo hiểm nhận lại tờ đơn nhìn lướt qua, ánh mắt bị bốn chữ “Nam Cung Cẩu Thặng” hấp dẫn, nét mặt trở nên vô cùng cổ quái, không xác định mà đọc lại một lần nữa: “Nam Cung Cẩu Thặng?”
Mặt Kiều Du ửng đỏ, gật đầu lặp lại: “Nam Cung Cẩu Thặng.”
Nhân viên nín cười cất tờ đơn xuống: “Được rồi thưa tiên sinh, đợi khi hoàn tất thủ tục chúng tôi sẽ gọi điện thông báo cho anh.”
Rời khỏi công ty bảo hiểm, Kiều Du lại đi tới cửa hàng kính lấy vài kính áp tròng đeo một ngày và đeo theo tháng —— từ khi Nam Cung Cẩu Thặng nói thích nhìn anh không đeo kính mắt, Kiều Du liền bỏ kính có gọng. Vốn là anh mua kính dùng theo năm, nhưng lúc đeo lên mắt rất khó chịu, vả lại vệ sinh kính mắt đáng lo, sau khi cân nhắc, anh quyết định đổi sang dùng kính ngắn hạn.
Cửa hàng kính mắt nằm ở tầng dưới cùng của một trung tâm thương mại, Kiều Du mua kính mắt xong nhớ ra cần phải thay cây lau nhà mới, thế là anh nhân cơ hội này đi dạo siêu thị, mua những vật phẩm thường dùng hằng ngày.
Anh đi lên thang cuốn, không mục đích mà nhìn xung quanh, thang cuốn đi xuống bên cạnh có không ít người, Kiều Du liếc mắt qua, đột nhiên giật mình một cái, nhất thời mở to mắt —— người vừa đi qua bên cạnh anh, không phải Nam Cung Cẩu Thặng hay sao?
Kiều Du nhìn chằm chằm bóng lưng kia, từ kiểu tóc tới quần áo, cùng với sườn mặt vừa sượt qua, không nghi ngờ gì nữa chính là Nam Cung Cẩu Thặng! Nhưng anh không gọi lên thành tiếng —— Đứng bên cạnh Nam Cung Cẩu Thặng là một chàng trai trẻ tuổi anh không nhận ra, chàng trai kia khoác vai gã, nghiêng đầu không ngừng cười cười nói nói, thi thoảng Nam Cung Cẩu Thặng đáp lại mấy câu, có vẻ không để ý tới.
Truyện ngắn:
Dư Ngư và Xa Xà đi vào một cửa hiệu mua đồ. Dư Ngư cò kè mặc cả, cuối cùng người bán không nhịn được phất tay: “Được rồi anh giai, anh muốn cái gì, tôi đều giảm nửa giá cho anh!”
Dư Ngư vui vẻ ra mặt lấy hai chiếc áo phông, đang chuẩn bị trả tiền, Xa Xà ngăn động tác anh lại, cầm một chiếc áo trả cho chủ cửa hàng, sau đó cầm chiếc áo phông kia bình tĩnh đi ra ngoài.
Chủ cửa hàng ngăn hai người lại: Này, còn chưa trả tiền mà!
Xa Xà: Mua hai cai, nửa giá, tôi trả lại một cái, xong. Còn tiền gì nữa?
Chủ cửa hàng: …………..
(Thế nên, đồ đệ tinh khôn nhất của Nam Cung Cẩu Thặng thật ra là….)