Chạy Trốn (Đào Chi Yêu Yêu)

Quyển 2 - Chương 49




Sau khi ra khỏi địa cung, mọi người dùng cát lấp qua loa miệng động, lái xe quay về Siwa.

Diều Hâu số 2 cũng theo lên xe cùng, lúc thì nằm trong lòng Lý Yêu Yêu lúc thì ghé vào lòng Tô Di, lúc lại nhảy lên trên đùi Kiều Du, Kiều Du sởn gai ốc, hai tay giơ cao không dám đụng vào nó.

Nhiệt độ trong sa mạc rất cao, trải qua thời gian dài bị mặt trời chiếu, cát dưới đất nóng tới sáu mươi bảy mươi độ. Để tiết kiệm xăng xe, tuy rằng mọi người đều chảy mồ hôi đầm đìa nhưng Xa Xà vẫn không mở điều hòa.

Lái xe được một đoạn, Dư Ngư ngồi hàng ghế trước đột nhiên nói: “Lão Xà, tôi thấy hơi lạnh, ông bật điều hòa à?”

Xa Xà liếc mắt nhìn anh, thấy anh đổ mồ hôi đầy trán, cho rằng anh rảnh rỗi đi gây sự, không thèm để ý tới.

Trong sa mạc đầy cồn cát, xe liên tục chuyển qua đổi lại giữa trạng thái không trọng và siêu trọng, lần này tuy Xa Xà không cố ý phóng nhanh tạo ra cảm giác rất Yomost, nhưng Tô Di bị thiếu máu ngồi sau khó tránh khỏi bị say xe.

Kì quái là, lúc này Dư Ngư lại mở miệng trước cả Lý Yêu Yêu: “Lão Xà, ông lái chậm một chút.”

Xa Xà nghi ngờ liếc mắt nhìn anh. Mặt Dư Ngư đỏ bừng, nhưng mà mọi người trong xe đều phơi nắng nhiều khiến da mặt đỏ hết lên, trước đó Xa Xà không để ý lắm, nhưng giờ nhìn kỹ một chút, tình huống của Dư Ngư có chút gì đó bất ổn.

Dư Ngư nhíu mày, đột nhiên kêu lên: “Dừng xe.”

Xa Xà đã sớm dự liệu trước mà đạp chân phanh.

Xe còn chưa dừng hẳn Dư Ngư đã mở cửa xe ra, cơ hồ như lăn trong cát mà há miệng nôn ra. Nhưng bởi đã một lúc lâu không ăn uống nên chỉ nôn ra được chút nước chua.

Xa Xà nghiêm mặt, nhanh chóng mở cửa xe đi xuống, ôm lấy nửa người Dư Ngư, vỗ vỗ lưng giúp anh.

Mọi người đều đi xuống xe.

Nam Cung Cẩu Thặng ngồi xổm xuống lấy tay sờ lên trán đại đồ đệ, trầm ngâm nói: “Lên cơn sốt rồi.”

Lý Yêu Yêu cầm chai nước đi xuống xe, vừa giúp Dư Ngư uống vừa cau mày nói: “Trời này sao lại sốt được?”

Diều Hâu số 2 nhảy vào trong lòng Dư Ngư, cái đuôi phẩy qua lồng ngực anh.

Kiều Du vẫn đứng một bên đột nhiên mặt biến sắc, chỉ vào con mèo mun run rẩy nói: “Có khi nào.. Có lẽ nào là…”

“Mợ..” Dư Ngư yếu ớt mắng một tiếng: “Tiểu gia đây lại trúng lời nguyền chắc.. Sư phụ, trên quan tài kia viết thế nào?”

Nam Cung Cẩu Thặng lấy nước làm ướt khăn tay rồi đắp lên trán anh, ý bảo Xa Xà đỡ anh lên xe: “Người khai quan sẽ bị nguyền rủa suốt đời.”

Dư Ngư lầu bầu mấy tiếng: “Sao chỉ có mình con bị nguyền?”

Xa Xà lạnh mặt nói: “Đừng suy nghĩ lung tung.”

Kiều Du nhỏ giọng nói: “Liệu có phải con mèo này có bệnh truyền nhiễm gì không? Nghe nói trước đây, mấy người Anh vào mộ thất của Tutankhamun đều chết hết, hình như là bởi bị sốt rét.”

Một tay Dư Ngư ôm Diều Hâu số 2, nở nụ cười âm trầm với Kiều Du: “Tôi chết, anh cũng không sống được đâu.”

Lý Yêu Yêu thì vỗ mông Diều Hâu số 2 một cái: “Số 2! Anh ta dám nghi ngờ em! Cào luôn đi!”

Kiều Du chạy ra phía sau Nam Cung Cẩu Thặng rụt cổ một cái: “Chắc chắc chắc, chắc không phải..”

Nam Cung Cẩu Thặng mỉm cười xoa xoa đầu Dư Ngư, thở dài nói: “Đại Xuyên, vi sư thật sự không nỡ bỏ con. Nhưng cái gì cần tới vẫn sẽ tới, con an tâm, vi sư sẽ chôn con cùng với xác ướp.”

Dư Ngư ôm cánh tay Nam Cung Cẩu Thặng khóc rống lên: “Sư phụ, con sẽ chết thật sao?”

Nam Cung Cẩu Thặng ôm đầu anh thở dài nói: “Vi sư sẽ tìm người cầu siêu cho vong linh con, con muốn được hạ táng ở đâu?”

“Meo meo!” Đột nhiên Diều Hâu số 2 xù lông kêu meo một tiếng, nhảy vào trong lòng Lý Yêu Yêu.

Tô Di đứng nghe mà như rơi vào trong sương mù, chọc chọc Lý Yêu Yêu: “Sư phụ anh đang đùa à?”

Ai ngờ vẻ mặt Lý Yêu Yêu cũng viết đầy sợ hãi, chần chừ lắc đầu: “Anh không biết…”

Nam Cung Cẩu Thặng gọi mọi người lên xe, để Dư Ngư nằm nghỉ ở phía sau, dặn dò Xa Xà: “Đi nhanh một chút, về đến ốc đảo thì dừng.” Dừng lại một chút, gã âm thầm bổ sung: “Đừng để Đại Xuyên chết trên hoang mạc.”

Xa Xà hoảng sợ nhìn gã một cái, đạp mạnh chân ga, chọn con đường bình ổn nhất mà phóng về phía ốc đảo.

Trong lúc Dư Ngư mê man mơ hồ cảm thấy có người bôi cái gì đó man mát sau gáy mình, lại không ngừng cho mình uống nước. Đến khi anh nghẹn tiểu mà ý thức được, phát hiện xe đã dừng lại.

Xe chạy tới ven ốc đảo, cách đó không xa có một con sông nhỏ, hai bên bờ sông trồng hai hàng cây chà là.

Nam Cung Cẩu Thặng bảo Xa Xà ôm Dư Ngư đứng dưới tàng cây, bảo mọi người nghỉ ngơi ở đây trong chốc lát, mình thì đi về phía bờ sông.

Một cơn gió thổi qua, khiến Dư Ngư đang mê man tỉnh táo hơn một chút.

Anh vô lực tựa đầu trên vai Xa Xà, lòng vô cùng thê lương: “Lão Xà.. tôi phải chết rồi..”

Xa Xà lạnh lùng đáp lại: “Ừ.”

Dư Ngư bĩu môi, thê lương mà nói: “Tôi sắp chết đến nơi rồi, ông còn không chịu thừa nhận ông thầm mến tôi?”

Xa Xà: “…….”

Dư Ngư yếu ớt ho khan hai tiếng: “Đến khi tôi chết rồi, ông muốn nói cũng đã muộn.. Lão Xà, làm người đừng quá muộn tao..”

Xa Xà ngẩng đầu lên nhìn trời: “Ông, sao còn chưa chết?!”

Dư Ngư nức nở nói: “Chàng trai ông yêu mến dành tình cảm trọn đời bị trúng lời nguyền của Pharaoh mà chết.. Chàng trai ông thầm mến vài chục năm.. Nghĩ đến việc tôi chết ông đau đớn như vậy, tôi cảm thấy như được an ủi thêm phần nào. Lão Xà, có lẽ tôi chỉ sống thêm được mấy giây thôi, ông thật sự, thật sự không muốn thừa nhận sao…”

Xa Xà chỉ cảm thấy như có con muỗi bay tới bay lui bên tai, vo ve vo ve đau cả đầu, mất kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, tôi thầm mến ông.”

Dư Ngư mừng rỡ nở nụ cười.

Lúc này Nam Cung Cẩu Thặng cầm một bộ quần áo ướt dầm dề quay về, đưa cho Dư Ngư: “Mặc đi.”

Dư Ngư ngẩn người: “Vì sao?”

Nam Cung Cẩu Thặng cười híp mắt chỉ con sông cách đó không xa: “Đó là một nhánh sông Nile. Nile là sông mẹ của sông Ai Cập, nói không chừng có thể phá giải lời nguyền trên người con.”

Dư Ngư do dự nói: “Nhưng con nghe nói, trong sông Nile có nhiều trùng hút máu lắm.”

Nam Cung Cẩu Thặng mỉm cười cầm quần áo về: “Thế quên đi.”

Xa Xà không nhiều lời mà chộp lấy bộ quần áo, cứng rắn bắt Dư Ngư phải mặc vào.

Nam Cung Cẩu Thặng đi tới ngồi xuống bên Kiều Du, nhặt hai quả chà là, xoa xoa vào tay áo rồi bỏ vào miệng.

Kiều Du hỏi: “Cậu ấy bị làm sao vậy?”

Nam Cung Cẩu Thặng mỉm cười nói: “À, bị cảm nắng.”

Kiều Du ngạc nhiên nói: “Chỉ là bị cảm nắng? Thế anh.. anh gạt bọn họ như thế làm gì?”

Nam Cung Cẩu Thặng tiếp tục mỉm cười: “Mấy thằng nhóc này bình thường không để sư nương vào mắt, động một chút là cưỡi lên đầu lên cổ sư nương, đương nhiên sư phụ phải trút giận cho sư nương rồi.”

Kiều Du ngẩn người, đỏ mặt trách: “Anh, anh nói bậy gì thế!”

Tuy miệng thì nói vậy, nhưng Kiều Du len lén liếc mắt nhìn Dư Ngư đang khóc lã chã cách đó không xa cùng Xa Xà và Lý Yêu Yêu đang cuống lên, anh không thể phủ nhận mình cảm thấy —— sướng, cực, kỳ!

Qua mấy giờ, quả nhiên nước sông Nile hóa giải được lời nguyền kỳ quái trên người Dư Ngư, anh lại quay về làm hảo hán hoạt bát sôi nổi.

Sau khi quay trở lại chỗ trú ở Siwa, Xa Xà từ phòng tắm bên ngoài trở về, đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy Dư Ngư lộ ra bản mặt âm trầm ngồi bên giường, chậm rãi nói: “Lão Xà, tôi vừa rút ra được một bài học xương máu.”

Xa Xà không buồn liếc anh tới một cái, đi tới ngồi xuống bên giường, lấy khăn mặt lau tóc.

“Lần này trải qua cửu tử nhất sinh, tôi cảm thấy sinh mệnh thật không dễ dàng gì, có lẽ phải quý trọng người bên cạnh….”

Xa Xà lau khô tóc, ném khăn mặt xuống ghế, xốc ổ chăn lên chui vào.

Dư Ngư bất đắc dĩ thở dài: “Ông đã yêu tôi tới như vậy, tôi nghĩ rồi, ông thầm mến tôi mấy chục năm qua cũng không dễ dàng gì, tôi có thể thử chấp nhận ở với ông một chút, ông biết đấy, tuy rằng tôi không thích đàn ông, nhưng nể tình huynh đệ mấy chục năm qua của chúng ta, tôi có thể miễn cưỡng thử một chút.”

“….” Xa Xà ngoáy ngoáy lỗ tai, nằm xuống ngủ.

Mười mấy tiếng đồng hồ sau.

Lý Yêu Yêu ngủ một giấc tỉnh lại, thoải thoải mái mái mà đứng lên, đi ra phòng bên ngoài.

Nam Cung Cẩu Thặng đang ngồi một mình ngoài phòng, gã đang ngồi nhìn chằm chằm một pho tượng shabtis được lấy từ trong mộ thất đến xuất thần.

Lý Yêu Yêu tiến lên trước, ngồi xuống bên cạnh gã: “Sư phụ, tiếp theo đây chúng ta đi đâu đây? Quay về nước sao?”

Nam Cung Cẩu Thặng mỉm cười thở dài: “Có lẽ vậy. Cứ như thế này, quả thật có chút.. thất vọng.” Một địa cung từng bị khai quật qua và một mộ táng quy mô khổng lồ thời kỳ Tân vương quốc Ai Cập, theo lý thuyết bỏ ra vài chục năm tìm kiếm cũng không tính là thua thiệt, đám Nam Cung Cẩu Thặng có thể thu hoạch như vậy đã là may mắn lắm rồi. Nhưng cứ như vậy mà kết thúc, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác mất mát.

Lý Yêu Yêu nhướn lông mày: “… Hay ở lại một thời gian?”

Nam Cung Cẩu Thặng nghịch bức tượng không lên tiếng.

“Meo..” Đột nhiên Diều Hâu số 2 nhảy từ trên nóc nhà xuống, chui vào trong lòng Lý Yêu Yêu. Ban nãy mọi người nghỉ ngơi cũng không ai trông nom nó, không biết rốt cuộc nó chạy tới nơi nào.

Lý Yêu Yêu xoa xoa đầu nó, đang định thả xuống mặt đất, lại đột nhiên phát hiện hình như trong miệng Diều Hâu số 2 ngậm vật gì đấy. Lý Yêu Yêu tò mò lấy đồ vật trong miệng nó ra, phát hiện là một chiếc dây chuyền bằng vàng ròng, trên dây chuyền có mặt hình mặt trời.

Lý Yêu Yêu ngạc nhiên hô lên một tiếng: “Sư phụ, sư phụ xem xem!”

Nam Cung Cẩu Thặng nhận lấy dây chuyền, xem tỉ mỉ mặt trái mặt phải, phát hiện trên mặt dây như có ẩn giấu gì đó, nhẹ nhàng cạy ra ——

“Tách” một tiếng, mặt dây chuyền được mở ra.
Truyện ngắn:

Lý Yêu Yêu từng trải qua một thời gian mắc ‘hội chứng tuổi teen’ rất dài, trong thời gian ấy, năng lực công kích của hắn tràn đầy đến dị thường, mặc kệ người khác nói gì cũng không nhịn được phản bác. Có một ngày hắn vừa gội đầu xong đi ra, Dư Ngư giật giật tóc hắn, thờ ơ phán một câu: Tóc chú mềm như lông máu. (lông động vật mới sinh)

Lý Yêu Yêu lập tức rống lại: Tóc ông cứng như âm mao!!! (lông chỗ X)

Dư Ngư:………..

Vào buổi đêm, Dư Ngư nhân lúc Lý Yêu Yêu ngủ say mà cạo sạch mớ tóc mềm như lông máu.

Buổi tối ngày hôm sau, Lý Yêu Yêu nhân lúc Dư Ngư ngủ say mà cạo mớ tóc cứng như âm mao.

Sáng ngày thứ ba, Dư Ngư được người khác nhắc nhở, biết sau gáy mình bị cạo mấy mớ, mấy mớ kia vừa hay hợp lại thành hai chữ: Đồ đần.