Chạy Trốn (Đào Chi Yêu Yêu)

Quyển 1 - Chương 28




Lần này đi khai quật Kiều Du cũng tham dự. Đồng thời anh còn dẫn theo Nam Cung Cẩu Thặng.

Ra đến sân bay, Tô Di trông thấy Nam Cung Cẩu Thặng thì sững sờ một chút, vô thức muốn quay đầu nhìn xung quanh, gắng gượng kiềm chế cổ mình.

Nam Cung Cẩu Thặng mỉm cười chào anh: “Đồng chí Tiểu Tô, dạo này thế nào?”

Tô Di lúng túng nói qua loa vài câu, Nam Cung Cẩu Thặng cũng không hỏi nhiều, cuộc đối thoại của hai người cứ như vậy mà kết thúc.

Đợi Kiều Du đi vệ sinh, Tô Di đi tới bên cạnh gã khẽ hỏi: “Sư phụ, sư phụ và Tiểu Kiều..” Nửa câu còn lại anh dùng ánh mắt để biểu thị.

Cẩu Thặng cười ha hả nói: “Còn gọi ta là sư phụ?”

Tô Di lúng túng một chút, nét mặt ngượng ngùng không nói chuyện.

Cẩu Thặng nhân lúc Kiều Du chưa trở về, khẽ hỏi Tô Di một vài vấn đề về Kiều Du, Tô Di đều phối hợp trả lời. Cuối cùng đồng chí Cẩu Thặng hỏi: “Tửu lượng cậu ấy thế nào?”

Tô Di suy nghĩ một chút, dựng một ngón tay lên.

“Một chai?”

Tô Di lắc đầu.

“Một nửa chai?”

Tô Di lại lắc đầu: “Một chén gục. Bia.”

Đồng chí Cẩu Thặng làm vẻ mặt bừng hiểu ra, hai người nhìn nhau cười gian.

Lần này vẫn là Vương Lão dẫn đội, hầu như đều là những người tham gia lần trước. Trước đó Kiều Du ba hoa trong điện thoại với Vương Lão nói Nam Cung Cẩu Thặng là tiến sĩ XX rất tài ba, kết quả Vương Lão mỉm cười trêu ghẹo: “Tốt nghiệp Harvard?”

Nam Cung Cẩu Thặng ở bên cạnh nghe lén hét lên: “Sao có thể?! Đó là đồ đệ tôi, tôi dạy ở Harvard.”

Kiều Du và Vương Lão không nói gì lặng im.

Vương Lão rất cởi mở với vấn đề của giới trẻ bây giờ, hơn nữa cũng không phải đi khai quật không được dẫn theo người nhà, đặc biệt đến khi nghe nói Nam Cung Cẩu Thặng là sư phụ của thiếu niên lần trước, ông liền lập tức đồng ý. Vương Lão hiểu sâu biết rộng rất tin tưởng: Cao thủ dân gian!

Đến khi Vương Lão và Nam Cung Cẩu Thặng chạm mặt nhau, Vương Lão cau mày quan sát đại huynh đệ Cẩu Thặng này hơn nửa ngày: “Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?”

Cho dù trí nhớ Cẩu Thặng có tốt đến mấy cũng không thể nhớ được người ba năm trước bị mình ngẫu nhiên lừa —— Phải biết một ngày gã lừa ít nhất.. mười mấy người —— gã nắm lấy tay Vương Lão: “Lão tiên sinh, trong núi bọn tôi ai nấy đều giống nhau như đúc!”

Cuối cùng Vương Lão cũng không thể nhớ ra, vì vậy thân thiện bắt tay Cẩu Thặng hàn huyên mấy câu, hảo cảm với gã tăng lên nhiều, kết quả mọi người đều vui vẻ.

Mộ táng lần này ở Nội Mông Cổ, thảo nguyên ở gần Hòa Lâm Cách Nhĩ.

Cán bộ địa phương dẫn đội khảo cổ đến nơi phát hiện mộ táng, vừa đi vừa nói chuyện: “Bọn tôi phát hiện mộ táng này là bởi mấy hôm trước có một gia đình chăn dê đi ngang qua đây, bước hụt một bước rơi xuống một cái hố! Anh ta đi sâu vào trong xem, cảm thấy có chuyện, nên báo cho huyện, chúng tôi dẫn người tới đây xem, hóa ra là một đạo động! Không dám mở ngôi mộ lên chờ các chuyên gia tới đây!” (Đạo động: động do dân trộm đào)

Kiều Du đẩy cặp mắt kính, tỉ mỉ quan sát: “Đạo động ở đâu?”

Người phụ trách nói: “Mấy đồng chí của chúng tôi che đạo động kỹ một chút, sợ bị mấy phần tử ngoài vòng pháp luật phát hiện! Mộ ở đây, đạo động ở đằng kia, cỏ mới lên, nhìn kỹ..”

“A!”

Lời còn chưa dứt, Kiều Du hét một tiếng chói tai, bước hụt một bước, nửa người rơi xuống bãi cỏ.

Cán bộ huyện cười gượng hai tiếng: “Xem xem, tìm được rồi kìa.”

Mọi người: “…….”

Vương Lão để một tiểu đội viên dáng người nhỏ bé bò vào ước chừng chiều rộng đạo động, một lát sau, tiểu đội viên người đầy bùn đất bò ra ngoài: “Vương Lão! Động này hình như không thông!”

Vương Lão cả kinh, vội hỏi xảy ra chuyện gì, tiểu đội viên nói: “Mộ thất xây bằng đá, mấy tên đạo mộ đập tới tảng đá thì không đập nữa, có lẽ không vào được!”

Tin này vừa truyền ra, toàn bộ đội viên khảo cổ đều phấn chấn!

Kiều Du hưng phấn hỏi cán bộ huyện: “Có còn đạo động khác hay không? Nói không chừng mộ này vẫn nguyên vẹn!”

Cán bộ ấp úng nói, có lẽ không còn.

Tô Di nhìn Nam Cung Cẩu Thặng vẫn ngồi bình tĩnh cách đó không xa, vì vậy đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh gã, đoạn hỏi: “Sư phụ, người thấy thế nào?”

Nam Cung Cẩu Thặng cười ha hả nói, mộ thất vẹn toàn, không ai động tới. Ngoài ra không giải thích gì nữa.

Tô Di ngạc nhiên thấp giọng nói: “Chẳng lẽ là sư phụ…”

Nam Cung Cẩu Thặng cười nhưng không nói.

Đạo động kia thoạt nhìn niên đại không quá xa, ước chừng là hai ba năm trước.

Vương Lão mời cán bộ huyện và một ít dân công tới hỗ trợ, bắt đầu dò tìm phương hướng.

Cán bộ huyện nhân lúc các đội viên khảo cổ đang bận rộn mà tới lải nhải rằng: “Vương Lão biết không, huyện tôi mấy năm trước có con ma tới làm loạn, sau lại phát hiện mộ cổ ở nơi này, cả huyện đều sôi trào, nói chuyện mấy năm trước hẳn là do chủ mộ này quấy phá!”

Vương Lão đang định hỏi kỹ, bị một đội viên chạy tới báo tình huống cắt ngang, vì vậy không hỏi gì nữa.

Mấy người thăm dò phương hướng xong, bắt đầu vẽ sơ đồ nghiệp vụ, Tô Di vẽ ra giấy một sơ đồ phác thảo: “Rộng 4,2m, dài 6,5m —— có vẻ thân phận chủ mộ không cao, đương nhiên, cũng không thấp!”

Ngày xưa huyện Hòa Lâm Cách Nhĩ là khu vực hoạt động của dân tộc du mộc, là quận Vân Trung thuộc Tần, quận Định Tương thời Tây Hán, thời Bắc Ngụy từng lập thủ đô Thịnh Lạc, thời Đường thì là phủ đại đô hội Thiền Vu, các thời kỳ sau đó đều là huyện hoặc quận.

Việc đầu tiên nhân viên khảo cổ cần làm là xác định niên đại của mộ. Dựa theo nhân viên bò vào đạo động nói, tường mộ thất không được xây bằng gạch mà được xây bằng đá, cho nên trộm mộ mới không đập thông mà đi vào. Dựa vào đó, thủ bút xây dựng mộ không tính là nhỏ, chỉ là dựa vào khổ mộ táng, cũng không thể coi là xa hoa.

Vương Lão nói: “Đây có thể là mộ thời Bắc Ngụy, ở Nội Mông Cổ từng đào được bốn mộ thời Bắc Ngụy.”

Có đội viên khảo cổ đoán là triều Đường, có đội viên khảo cổ nói mộ chủ là một viên quan, cũng có người đưa ra khả năng đây là mộ của một địa chủ.

Nam Cung Cẩu Thặng cười ha hả không ngừng.

Vương Lão rất dễ gần hỏi, huynh đệ Cẩu Thặng có nhận xét gì?”

Cẩu Thặng xua tay liên tục: “Sao có được, tôi có biết cái gì đâu, đợi mấy người đào thôi.”

Đến khi trời sắp tối, Vương Lão nhờ cán bộ huyện phái vài người tới trông coi, các đội viên khảo cổ thu dọn đồ rời đi.

Đến khi mọi người đi ngang qua một nông trang ở thị trấn Thịnh Lạc, cán bộ huyện dẫn đường chỉ vào cái ao cách đó không xa nói: “Đó là một ao phân, hai năm trước từng có ma làm loạn ở chỗ này!”

Mọi người ồ lên, một đội viên trẻ tuổi nở nụ cười: “Ma chui ra từ ao phân?”

Cán bộ huyện gật đầu liên tục: “Thật đó, không lừa mọi người đâu! Có người nói mấy buổi tối đều nghe thấy ở đó có tiếng, nghe như tiếng một cô gái đang khóc. Có một lần cháu tôi đi ngang qua chỗ này, tận mắt thấy ma nổi lên từ ao phân.”

Mọi người cười rộ lên, có người hỏi: “Cháu anh không nhìn nhầm chứ? Nhỡ là con gì thì sao?”

Cán bộ huyện nghiêm túc nói: “Không chỉ cháu trai tôi thấy đâu, có rất nhiều người thấy! Là một bóng người thật! Còn một chuyện kì quái nữa cơ, khoảng thời gian sau đó, mấy nhà bên cạnh mất gà mất bánh, mất rất nhiều đồ! Con trai của lão Tiền đột nhiên ngã bệnh, còn nói mê sảng, nói cái gì mà nương nương phụ thân, hù chết người ta! Sau này chúng tôi mời một đạo sĩ vân du tới làm phép, từ đó ao phân không có ma làm loạn nữa, bệnh của con trai lão Tiền cũng khá lên.” (vân du: dạo chơi)

Vương Lão hỏi: “Mất đồ? Chỉ mất thức ăn thôi sao?”

Cán bộ huyện suy nghĩ một chút, đoạn nói: “Mất kéo mất phấn, còn mất xẻng sắt nữa!”

Vương Lão cười nói: “Nhỡ có người tới trộm thì sao? Vị đạo sĩ vân du kia là ai?”

Cán bộ huyện nói: “Không biết nữa, nhưng hẳn là một cao nhân. Không phải tôi mê tín chứ, ông ấy biết pháp thuật thật đó, lá bùa không có gì cả, ông ta thổi một hơi liền hiện ra chữ, còn có thể tự làm ra lửa, bệnh của con trai lão Tiền cũng là nhờ ông ấy chữa khỏi đấy!”

Vương Lão cười cười, không nói cái gì nữa. Mấy đội viên khảo cổ khác đã rủ rỉ to nhỏ với nhau.

Tô Di đi tới bên cạnh Kiều Du, nhỏ giọng nói: “Anh Tiểu Kiều, anh có nghĩ..”

Tiểu Kiều liếc mắt nhìn Nam Cung Cẩu Thặng ở gần đó, chần chừ nói: “Có..có chút… không thể nào?”

Tô Di cười khẽ.

Tiểu Kiều đau đầu, bao che người mình mà nói: “Làm gì có chuyện khéo như vậy, trên đời này có bao nhiêu kẻ lừa đảo, đâu cứ nhất định là anh ấy..”

Tô Di ranh mãnh chớp mắt mấy cái, xúi giục nói: “Anh đi hỏi chút đi, em thấy hình như sư phụ thật sự biết cái gì đó.”

Mặt trời xuống núi rất nhanh, đến khi các đội viên khảo cổ về đến thị trấn thì trời đã tối rồi, nhưng bởi thành phố này không ô nhiễm nên trăng rất sáng, đủ để khiến những người lớn lên trong thành phố phát triển cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Buổi tối, các thành viên thu thập thành quả một ngày xong liền đi ngủ.

Tô Di trở mình mãi không vào giấc, vì vậy khoác thêm áo đi ra ngoài ngắm trăng.

Tháng mười một trời đã rất lạnh, nhất là ở Nội Mông Cổ nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, Tô Di khoác một chiếc áo bông, chưa đi được mấy phút đã lạnh run.

Anh đang chuẩn bị xoay người, chợt nghe thấy phía sau vù vù mấy tiếng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở góc tường cách đó không xa có một ánh mắt lóe lên đang theo dõi anh.

Tô Di sợ đến nhảy lên một cái, thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng. Đến khi anh tập trung nhìn kỹ, phát hiện đó là một người đang ngồi xổm, chỉ là ánh trăng mờ giữa nền trời đêm thăm thẳm không đủ để anh nhìn rõ tướng mạo người kia.

Anh dè dè dặt dặt hỏi: “Bạn.. có ổn không?”

Người nọ không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt gắt gao theo dõi anh.

Tôi Di nuốt nước miếng, kinh hồn bạt vía nói: “Tôi, tôi đi trước nhé.”

Người nọ từ từ đứng lên, ánh trăng kéo dài bóng người nọ, Tô Di càng nhìn càng thấy bóng người này quen mắt, đoạn cau mày lại: “Yêu Yêu!”

Hai tay Lý Yêu Yêu đút túi quần, từ từ tiến lên trước, đến khi cách Tô Di năm thước thì đứng nghiêm không đi nữa.

Tim Tô Di đập rất mạnh, cả nguời cứng đờ như bị trúng thuật định thân.

Người mấy tháng nay không gặp không ngờ hôm nay lại đột nhiên đứng trước mặt anh, đêm tối lặng yên, ánh trăng sáng tỏ, con hẻm nhỏ không có bóng người, tiếng gió thổi như có như không —— khung cảnh lãng mạn tới cỡ nào!

Tô Di nuốt nước miếng, hít mũi hỏi: “Trên người anh.. có mùi gì lạ lạ?”

Lý Yêu Yêu tuôn lệ: “Huhu ~~~~~~~ không biết cái tên súc sinh nào ~~ không biết đường lập rào chắn, hại ông đây rơi xuống hố phân!”

Tô Di: “…………”

Tô Di nín cười đưa Lý Yêu Yêu về nơi ở, giúp hắn chuẩn bị quần áo để thay, đẩy hắn vào phòng tắm: “Nhanh đi tắm đi!”

Từ đầu gối Lý Yêu Yêu trở xuống ướt đẫm, ống quần liên tục nhỏ xuống dịch thể màu vàng bất minh. Hắn không kịp chờ đã cởi quần cởi giày xuống ném vào thùng rác, chạy vội vào phòng tắm mở to vòi nước.

Tô Di bất đắc dĩ cười cười, bắt đầu dọn căn phòng bị dơ.

Qua nửa ngày, Lý Yêu Yêu dùng hết hai cục xà phòng thơm, cọ hết năm sáu lớp da mới trần truồng đi ra.

Mặt Tô Di đỏ hồng chỉ vào quần áo sạch trên giường: “Anh mặc đồ của tôi đi!”

Lý Yêu Yêu lại tiến lên trước, ở phía sau ôm lấy anh, cằm cọ vào hõm vai anh: “Bảo bối, anh rất nhớ em…”

Tô Di mặt đỏ tới tai mà cựa hắn ra: “Đừng lộn xộn, mặc quần áo vào đi!”

Lý Yêu Yêu dẩu môi cao tới tận bầu trời: “Em ghét bỏ anh! Anh đã tắm sạch rồi!”

Tô Di bất đắc dĩ nói: “Không phải.. chúng ta đã chia tay, anh đừng như vậy.”

Có lẽ là trời thật sự lạnh, Lý Yêu Yêu từ từ cầm quần lót mặc vào, vừa mặc, mặt vừa lạnh như băng: “Chia tay? Sao anh không biết? Anh không đồng ý chia tay với em!”

Những lời này trước đây Tô Di từng nói qua rất nhiều lần, lúc này đổi lại thành Lý Yêu Yêu, khiến tim Tô Di đập rất mạnh.

Anh lắc đầu: “Anh đừng lộn xộn nữa. Sao anh lại ở đây? Sư phụ gọi anh tới?”

Lý Yêu Yêu vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô lại: “Vợ của anh chạy, anh tới để theo đuổi vợ.”

Tô Di hơi nhíu mày, anh nói gì hắn cũng giảo hoạt đáp lại được, chỉ đành phải hạ lệnh đuổi khách: “Anh mặc xong quần áo thì đi tìm sư phụ anh đi. Tôi muốn đi ngủ..”

Lý Yêu Yêu lại bắt đầu giả bộ đáng thương, nắm chặt dra giường: “Sư phụ có sư nương rồi không còn cần anh nữa~~ anh lưu lạc đầu đường hơn một tháng, còn tưởng hôm nay có thể ngủ trên giường~~”

Tô Di nhíu mày: Lưu lạc đầu đường một tháng?

Suýt chút nữa thì anh tin, nhưng đến khi nhìn thấy tia giảo hoạt trong ánh mắt Lý Yêu Yêu thì cố gắng giữ trái tim kiên cường cứng rắn: “Nếu đã một tháng rồi, có thêm vài ngày nữa cũng không sao.”

Lý Yêu Yêu thua keo này bày keo khác, nhào tới ôm đùi Tô Di, vẻ mặt lấy lòng, chỉ thiếu điều không thể móc ra một cái đuôi phe qua phẩy lại: “Bảo bối~~ vợ yêu~~ chân của anh thúi nhừ, không đi được, em nể tình thương xót mà chứa chấp anh đi~~”

Tô Di nhìn đôi chân hắn bị cọ đến đỏ rực, vừa thương vừa buồn cười: “Tôi không còn là… vợ của anh, chúng ta đã chia tay rồi, anh đừng như vậy nữa.”

Lý Yêu Yêu nhướng mày, lại mất kiên nhẫn: “Thì anh đang theo đuổi em đây này! Mai anh tặng em chín mươi chín đóa hồng! Sau đó em nói gì anh cũng đều nghe nấy! Em không thể cho anh một cơ hội sao?!”

Tô Di thu nụ cười trên môi lại, nhẹ nhàng lắc đầu: “Xin lỗi, tôi đã nói rồi, quá tam ba bận.”

Sắc mặt Lý Yêu Yêu nháy mắt trở nên cứng đờ.