Chạy Tình

Chương 57




Việc anh hùng cứu mỹ nhân là một cái giá lớn không hề nhỏ.

Vì cứu Tống Dao, Quý Thừa Xuyên ngoài bị dao cắt làm bị thương bàn tay, khắp thân thể đều có những vết bầm tím ở nhiều mức độ khác nhau, đương nhiên vết nghiêm trọng nhất là vết dao trên bả vai. Tuy rất may mắn tránh khỏi động mạch, nhưng vẫn chảy máu không ít, cần nằm viện tạm thời, tiến hành quan sát thêm.

Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Thừa Thiên mà bị thương phải nằm viện, bệnh viện hiển nhiên không thể qua loa, họ phái bác sĩ ngoại khoa già nhất đến xem vết thương của Quý Thừa Xuyên, tiện thể còn thuyết giáo những lời lẽ thấm thía cho vị tổng giám đốc trẻ tuổi thành đạt này nghe.

“Người trẻ tuổi ấy à, tôi nghe nói anh rất lợi hại, dám giằng co với kẻ có dao trong tay.” Nói xong, vẻ mặt chợt thay đổi, nghiêm nghị quát, “Sao anh dám làm càn như vậy? Có phải vì anh cảm thấy ấm ức vì không thường xuyên được lên báo, không biết cách bảo vệ bản thân khi đối điện với tình huống như vậy sao? Hắn muốn chạy thì anh cứ để hắn chạy, bắt trộm là chuyện của cảnh sát, đừng tỏ vẻ mình là người hùng, anh cho rằng như vậy thì bạn gái của anh sẽ cảm động đến mức muốn gả cho anh đấy à?”

Quý Thừa Xuyên không nói gì, quay đầu lại nhìn Tống Dao.

Tống Dao vội vàng ngoảnh đầu sang hướng khác, giả vờ như không nghe thấy, không hề nghe thấy gì hết, không nghe vào tai gì cả…

Thẳng thắn mà nói, qua sự việc lần này, hành động của tổng giám đốc đại nhân làm cho Tống Dao vô cùng cảm động, trong nháy mắt kích động đến nỗi muốn dùng tấm thân báo đáp cho anh. Nếu như trong lúc này, Quý Thừa Xuyên chợt đưa ra lời cầu hôn, chắc là cô không thể từ chối được, phải không?

Nghĩ đi đâu vậy!

Tống Dao bị ý nghĩ của mình hù dọa, sợ hãi kêu lên một tiếng, quan hệ của bọn họ còn chưa thể xác định, đầu óc của cô hỏng hốc rồi sao, lại có thể suy nghĩ đến viễn cảnh này được? Nếu như để cho Quý Thừa Xuyên biết chuyện này, không chừng sẽ cười nhạo cô thành cái gì rồi ấy chứ, không được nghĩ, không được nghĩ nữa, tuyệt đối không thể nghĩ!

“Cổ em bị rút gân hả?” Quý Thừa Xuyên ngồi trên giường bệnh bỗng mở miệng nói.

“Em không gả cho anh!” Tống Dao chợt thốt.

Tức thì, cả hai người đều ngây ra.

Bây giờ, đêm đã khuya, hộ lý cũng đã rời khỏi, trong phòng bệnh VIP cũng chỉ có hai người bọn họ, anh nhìn em, em nhìn anh, vô cùng yên tĩnh.

Trong nội tâm cô có ngàn vạn câu nói “tiêu đời rồi” chạy tán loạn, từ lâu đã sỉ vả bản thân xối xả. Sao mày ngốc đến thế, không nói câu cũng đâu có chết, có muốn nói cũng đừng nói toạc ra như thế chứ, tại sao mẹ mày có thể sinh ra một đứa con gái ngốc đến mức này, thần linh cứ để cho mày đâm đầu chết luôn trên mép giường cho rồi!

“Phụt!” Quý Thừa Xuyên nhịn không được bật cười.

Quả nhiên bị chế giễu…

Hiện giờ, trong lòng Tống Dao nguội lạnh, cô hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại bối rối trước Quý Thừa Xuyên nhiều đến thế, cứ tiếp tục thế này, cô chẳng còn một chút danh dự nào trước mặt anh cả.

Không được, coi như là gượng gạo cũng phải giải thích một chút mới được.

“Cái đó, ý của em là, anh đừng tưởng rằng làm như vậy thì em sẽ cảm động, con người của em rất có chí khí, sắt đá lắm đó… Á…!”

Trời ạ, tổng giám đốc đại nhân hình như cuồng cưỡng hôn rồi!

Vừa dừng hôn, Tống Dao vốn không được thông minh lại chập mạch lần nữa, chỉ nghe thấy âm thanh khàn khàn của Quý Thừa Xuyên, gần như kề sát bên tai cô mà vang lên: “Bây giờ thế nào, có cảm giác chưa?”

Cảm giác em gái anh ấy!

Tống Dao thẹn quá hóa giận đẩy anh ra, kích động quá mức lại không cẩn thận đụng phải miệng vết thương đang băng bó của Quý Thừa Xuyên, lông mày anh lập tức nhăn lại.

“Á! Thực xin lỗi, em không cố ý, anh sao rồi, miệng vết thương có phải đã rách ra rồi không? Em đi gọi bác sĩ ngay!” Tống Dao gấp đến độ luống cuống chân tay, vừa muốn đứng lên, tay lại bị đè xuống.

“Không sao đâu…” Giọng điệu của anh bỗng chuyển từ điệu bộ dí dỏm sang dịu dàng, bàn tay rộng lớn bao bọc toàn bộ bàn tay của Tống Dao, nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể đến bàn tay ấm áp kia liên tục truyền vào tay cô.

Tống Dao cúi đầu xuống, không chỉ gương mặt, cả người cô bắt đầu nóng đến phát phỏng.

“Cảm ơn.” Sau khi im lặng hồi lâu, rốt cuộc Tống Dao vẫn phải nói ra hai chữ này, nếu không phải anh đứng ra chắn, cô thật sự không biết trên cơ thể mình sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì nữa.

“Đồ ngốc.” Anh dùng tay vuốt ve lọn tóc của Tống Dao, khóe miệng hàm chứa nụ cười dịu dàng chưa bao giờ có, “Ở bên anh, còn cần nói cảm ơn sao.”

Cảm giác được ngón tay của anh lần mò bên trong mái tóc của cô, Tống Dao không nhịn được từ từ ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải hai con ngươi tựa như cái đầm nước sâu, lập tức cúi thấp xuống, tim đập thình thịch.

Người đàn ông máu lạnh lại ngang ngược trong ấn tượng của cô đi đâu mất rồi? Tổng giám đốc thật đáng ghét, sao có thể dịu dàng thế chứ, tựa như cạm bẫy bày ra trước mắt, biết rõ phía trước có bẫy, nhưng vẫn không kiềm được mà đâm đầu nhảy vào, chết chìm trong đôi mắt của anh.

Sắp không chịu được… rơi vào tay giặc rồi… Hoặc có thể nói, dường như đã thất thủ từ lâu…

Tống Dao lấy hết can đảm ngẩng đầu lần nữa, nhưng Quý Thừa Xuyên đã dựa đầu vào gối mà ngủ rồi.

Tay của anh còn đặt trên tóc cô, hai mắt nhắm lại, mí mắt hơi giật giật, lông mi hơi run run, góc cạnh trên gương mặt đã dịu dàng hơn rất nhiều, khóe miệng còn duy trì độ cong lúc trước, trong phòng bệnh yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng hít thở đều đều của anh.

Anh, mệt lắm rồi.

Tống Dao không muốn quấy rầy anh, dè dặt di chuyển bàn tay anh trên tóc mình xuống, nhẹ nhàng đắp chăn lên người anh, đứng dậy tắt đèn, định ngủ cạnh giường.

Ngay lúc đi qua bên người Quý Thừa Xuyên, tay chợt bị kéo lại.

Trong bóng tối, cô không thấy rõ gương mặt của Quý Thừa Xuyên, chỉ nghe âm thanh khàn khàn trầm thấp của anh: “Ở cạnh anh, ngủ cùng nhau.”

“Không…” Không chờ cô từ chối, bất ngờ bị kéo lên giường, ngã xuống bên cạnh anh.

Quý Thừa Xuyên kéo tay của cô, thân thể dịch vào trong: “Yên tâm, giường rất lớn, không phải chen chúc đâu.”

Thật, quá trơ tráo!

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng hơi ấm từ cơ thể của người bên cạnh truyền đến giống như có ma lực, níu giữ cả người Tống Dao thật chặt trên giường.

Được rồi, nghe theo anh một lần vậy.

Xem như, là báo đáp.

Hoặc là, chỉ buông thả bản thân một lần này thôi…

Đêm, yên tĩnh.

Trôi qua một ngày kinh thiên động địa, giờ phút này Quý Thừa Xuyên đang nằm bên cạnh, Tống Dao vốn cho rằng mình không ngủ được, nào ngờ vừa nhắm mắt không bao lâu sau đã mê mang thiếp đi.

Trong lúc ngủ say, cô lạc vào cõi mộng, mơ thấy mình trở về con ngõ tối đó, sau lưng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, một người đàn ông đeo túi đội mũ cầm dao đuổi theo cô. Cô sợ lắm, dốc sức liều mạng chạy về phía trước, vừa chạy vừa gọi tên Quý Thừa Xuyên.

Không biết đã chạy bao lâu, rốt cuộc phía trước đã thấy ánh sáng, cô vui mừng trong lòng, dốc sức chạy về phía ánh sáng đó, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Quý Thừa Xuyên.

Anh đang đứng nơi có ánh sáng trước cửa ngõ, toàn thân như bao phủ vầng hào quang thanh khiết của thiên sứ, giang rộng hai tay đón cô vào lòng.

Tới gần… thật gần!

Trong tích tắc, lúc cô cuối cùng cũng chạm vào anh, người đàn ông đeo túi đội mũ vẫn rượt theo, lướt qua cô, hung ác cho Quý Thừa Xuyên một dao, một nhát vào tim.

Máu tươi lập tức trào ra, văng lên mặt Tống Dao, trên người, trên tay…

Mọi cảnh vật trước mắt bỗng hóa thành màu đỏ như máu, tại cái nơi hung tàn ấy, thân thể Quý Thừa Xuyên bắt đầu biến mất, bất luận cô muốn chạm vào anh cỡ nào, anh vẫn từ từ tan biến trước mặt cô, đến khi hoàn toàn không thấy nữa.

“Đừng mà! Đừng mà!” Tống Dao khóc gào, “Đừng đi, Quý Thừa Xuyên anh đừng đi, đừng đi mà!”

Tống Dao bị tiếng thét chói tai của mình đánh thức, tỉnh lại trời đã sáng, nắng mai chói mắt từ cửa sổ rọi vào bên trong, chiếu sáng khắp phòng bệnh.

Quý Thừa Xuyên hiển nhiên cũng bị tiếng thét chói tai của Tống Dao đánh thức, anh nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Tống Dao đang nằm sấp trên ngực mình.

Nếu như là đêm qua cô còn có thể mượn bóng tối để che đậy sự lúng túng của mình, nhưng bây giờ, giữa ban ngày, chợt nhận ra mình và tổng giám đốc đại nhân nằm trên cùng một giường mà ngủ một đêm, Tống Dao xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Cái đó… Em gặp ác mộng… Em đi rửa mặt đây…” Cô nói năng lộn xộn định giải thích, định ngồi dậy khỏi người Quý Thừa Xuyên.

Vừa nâng được nửa người, liền bị Quý Thừa Xuyên nắm chặt bả vai, ấn cô trở về tư thế cũ.

“Ngủ tiếp đi, còn sớm.” Anh nói.

“Em… Em đi WC một lát…” Tống Dao không dám giãy bừa, rất sợ lại động đến miệng vết thương trên người Quý Thừa Xuyên, dù trong lòng cô không tình nguyện tiếp tục duy trì tư thế nằm chung với anh trên một cái giường, đành phải viện cớ, tìm cách để mình được rời giường.

“Lát nữa hẵn đi.” Anh lên tiếng từ chối việc cô viện cớ.

“Nhưng em sẽ nín chết mất!” Tống Dao nóng nảy.

“Em mà đứng dậy sẽ phải hối hận đấy.”

Làm sao có thể?! Vẻ mặt Tống Dao đen thui, chỉ có thể dùng hết khả năng của mình mà thuyết phục: “Xin anh đấy, để em đứng dậy đi vệ sinh một lát, lập tức sẽ quay lại mà, nhé?” Gạt anh đó, dù em có chết đuối trong đó cũng không muốn về cái giường này đâu.

“Đi đi.” Quý Thừa Xuyên buông lỏng tay.

Được rồi! Tống Dao như được đại xá, vội vàng dùng cả chân tay bật dậy từ trên giường, mừng thầm chuẩn bị trốn vào WC, chân còn chưa chạm đất, ánh mắt chợt bắt gặp một đôi chân đứng ở cuối cùng cách đó không xa, lập tức hóa đá.

Khoảnh khắc đấy, dự cảm chẳng lành bất giác bao phủ toàn thân cô, máy móc dời mắt từng chút đi lên, đôi giày da không một hạt bụi, hai chân thon dài, lưng áo có kích thượt rộng, áo sơ mi trắng được là phẳng phiu, bờ môi nhếch lên một đường cong, cặp kính mắt viền vàng cất giấu vẻ cười xấu xa và hai con ngươi âm hiểm…

Ngoài Khương Nam Hiêm còn có thể là ai đây?

Tổng giám đốc nói không sai, Tống Dao đã hối hận rồi, hối hận muốn cắn lưỡi tự vẫn.