Chạy Tình

Chương 5




Tống Dao ngồi chưa bao lâu, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, có nên nhận hay không đây? Cô không khỏi liếc nhìn bốn phía xung quanh.

Các đồng nghiệp vừa nãy còn lịch sự bắt chuyện, giờ phút này đồng loạt im lặng, dùng ánh mắt thương hại nhìn cô chăm chú, có một cô đồng nghiệp hơi béo không kìm được hướng về phía cô làm động tác ý bảo mau mau tiếp điện thoại.

Bấy giờ Tống Dao mới hoàn hồn, nhanh chóng nhấc điện thoại trên bàn.

“35 giây.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng đàn ông uy nghiêm.

“Gì ạ?” Tống Dao phản xạ có điều kiện hỏi lại một câu.

“Đến phòng làm việc của tôi một lát.” Vừa nói xong, anh liền dập máy.

Làm gì vậy chứ?! Vẻ mặt Tống Dao mờ mịt, không lý giải được nội dung cuộc gọi đến, điện thoại vừa ngắt, cô đồng nghiệp hơi béo vừa nãy liền tiến lên bắt chuyện.

“Quý tổng tìm em có chuyện gì à?”

“Quý tổng ư?” Tống Dao ngỡ ngàng.

“Ối trời, em không biết đấy là đường dây riêng của tổng giám đốc sao?” Cô đồng nghiệp ngạc nhiên.

“Đường dây riêng của tổng giám đốc hả?” Tống Dao thì thầm, chợt bừng tỉnh, “Cái gì, đây là đường dây riêng của tổng giám đốc!!!”

“Đúng thế, vừa rồi trưởng phòng Lưu chưa nói với em à, điện thoại màu trắng là tuyến liên lạc bình thường, còn điện thoại màu đen là đường dây liên lạc riêng của tổng giám đốc, chỉ cần chuông điện thoại đen cất lên, dù em đang làm gì cũng phải tức khắc nhận điện thoại…”

Tống Dao lắc đầu, trưởng phòng Lưu vừa nãy sau khi đưa cô đến đây, giới thiệu sơ lược sau đó nhanh chóng rời khỏi, hoàn toàn không hề nói gì về công năng của hai chiếc điện thoại.

Sau một hồi vất vả phổ cập kiến thức căn bản cho Tống Dao, đồng nghiệp nữ bèn hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy Quý tổng đã nói điều gì với em?”

“Ngài ấy bảo em đến văn phòng một lát.”

“Vậy sao em còn ở đây?” Đồng nghiệp nữ sợ hãi kêu lên, chọc cái đồng nghiệp khác xung quanh không nhịn được nhìn về phía này.

“Ngài ấy nói em ạ?” Tống Dao không hiểu, vừa nãy trong điện thoại không chỉ đích danh, hơn nữa cô vừa mới đến chưa đầy năm phút mà, tổng giám đốc đại nhân sẽ không nhanh như vậy gọi cô đến chứ?

“Nói nhảm, em nghe điện thoại đấy! Nhanh lên, nếu cô chậm trễ nhất định sẽ chết đấy! Không phải đi bên này… Đi bên kia, bên kia!”

Sau khi đồng nghiệp nhiệt tình giúp đỡ, Tống Dao hoảng hồn lảo đảo bước đến trước cửa phòng tổng giám đốc, cánh cửa khép hờ, men theo khe cửa có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng người mờ ảo bên trong.

Tống Dao có chút hồi hộp, giơ tay gõ cửa.

“Vào đi.” Bên trong truyền ra một âm thanh lạnh lùng, so với giọng nói trong điện thoại càng thêm chân thực.

Trong nội tâm cô chợt lạnh, vội vàng đẩy cửa đi vào, không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc, cúi đầu cung kính nói: “Quý tổng, ngài tìm tôi ạ?”

“3 phút 51 giây.” Quý Thừa Xuyên nãy giờ nhìn chằm chằm đồng hồ giương mắt lên, mặt không biểu cảm nhìn Tống Dao.

Cô cảm nhận được ánh mắt sắc như dao rơi xuống người mình, Tống Dao chợt rùng mình, nhịn không được ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh nhìn của Quý Thừa Xuyên.

Bốn mắt nhìn nhau, Tống Dao chợt nuốt nước bọt một cái.

Không ngờ, người đàn ông trước mắt vô cùng tuấn tú với gương mặt không thể soi mói điểm nào. Nhưng đây không phải lý do khiến Tống Dao nuốt nước bọt, cô còn không có tâm trạng chú ý kỹ gương mặt Quý Thừa Xuyên, nguyên nhân chính là do ánh mắt quá sắc bén của anh làm cô khiếp sợ.

Không biết phải diễn tả ánh mắt ấy có bao nhiêu phần sắc nhọn, vừa trấn tĩnh lại vừa sâu thẳm tựa hồ như cất giấu sự hoang dã, nhạy bén, nguy hiểm, một cái nhìn xuyên thấu người khác, khiến cho ta không thể che giấu bất cứ điều gì.

Tống Dao thực sự cảm thấy số tiền 5000 chưa đến tay đã chấp cánh bay xa.

“Tống Dao.” Sau một hồi đối mặt, Quý Thừa Xuyên gọi.

“Vâng.” Tống Dao nhanh chóng đáp lời.

Âm thanh vang lên hơi lớn, Quý Thừa Xuyên chế giễu: “Lần này cô phản ứng nhanh rồi đấy.”

Tống Dao mặt đỏ bừng, cúi đầu xin lỗi hối hả: “Thành thật xin lỗi Quý tổng, nếu lần sau ngài muốn tìm tôi, tôi sẽ tức thì lao tới.”

“Còn gì nữa?”

Còn gì hả? Tống Dao không khỏi ai oán trong lòng, nhịn không được lại ngẩng đầu, lúc này trông thấy ánh mắt Quý Thừa Xuyên không còn đáng sợ như ban nãy, nhưng vẫn khiến người ta khó nắm bắt.

“Tôi nhất định sẽ lập tức nhận điện thoại, tuyệt không do dự.” Cô cuộn tay thành nắm đấm, làm ra bộ dáng nhất định sẽ giữ chữ tín.

“Còn gì nữa không?”

Còn nữa á? Tống Dao sắp khóc rồi, tổng giám đốc đại nhân chẳng lẽ còn muốn cô viết giấy đảm bảo nữa hay sao? Càng nghĩ càng mơ hồ, cô rụt rè hỏi: “Quý tổng, còn gì nữa ạ?”

“Chẳng lẽ cô không biết đến muộn sẽ bị phạt sao?” Quý Thừa Xuyên buông lời chất vấn, nhưng khẩu khí đến tai người nghe hết sức dọa người.

Có lẽ Tống Dao đã phần nào biết được thói quen của Quý tổng khi nói chuyện, luôn nói ra những lời khiến người ta không kịp đề phòng, đành thẳng thắn đáp: “Quý tổng, tôi đến muộn là không đúng, ngài muốn phạt thế nào cũng được, tôi không có ý kiến!” Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị trừ tiền lương, tuy không nỡ nhìn năm ngàn đồng chỉ vì một lần đến muộn mà hao hụt. Nhưng chỉ cần thừa lại một ngàn rưỡi để đóng tiền thuê nhà, bảo cô đào rễ cây nấu ăn trong một tháng đều không thành vấn đề.

Ngay lúc Tống Dao đã cam chịu số phận bị phạt, bên tai lại vang lên giọng điệu thoải mái của Quý Thừa Xuyên.

“Vậy thì cô lau sạch cửa sổ bên kia đi.” Quý tổng đại nhân luôn có một chấp niệm mãnh liệt đối với độ sạch sẽ, sáng bóng của cửa sổ phòng mình.

Tống Dao ngẩn người, sau nửa ngày, khó tin ngập ngừng hỏi: “Lau… cửa sổ?”

“Không được hử?” Quý Thừa Xuyên nheo mắt, anh rất thích đề xuất một vài yêu cầu cho thư ký làm, âm thầm quan sát phản ứng của bọn họ, khi đánh bất ngờ sẽ khiến người ta khó lòng phòng bị mà lộ ra bản tính chân thực của họ không phải sao?

Nhưng Quý Thừa Xuyên không biết được, sau khi nghe yêu cầu của anh, Tống Dao chẳng những không cảm thấy bị nhục nhã như các thư ký khác, ngược lại vô cùng vui mừng, liên tục gật đầu lia lịa: “Được, được, không thành vấn đề! Quý tổng, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc! Tôi đi lấy dụng cụ.”

Nói xong, cô vui mừng hăm hở chạy khỏi văn phòng, không lâu sau một tay xách ghế, một tay cầm giẻ lau, trước cái nhìn chăm chú của Quý Thừa Xuyên, bừng bừng khí thế trèo lên lau cửa sổ.

Lau cửa sổ có là gì chứ, không bị trừ lương thì có sao đâu, Tống Dao vô cùng vui sướng.

Trong toàn bộ quá trình cô thư ký lau cửa sổ, Quý Thừa Xuyên chống cằm nhìn, anh cảm thấy thú vị khi xem Tống Dao trèo lên lau cửa sổ như chú ong chăm chỉ làm việc, khóe miệng bất giác cong lên nụ cười hài lòng.

Lão Lưu mãi mãi không bao giờ hiểu, những người địa vị cao như Quý Thừa Xuyên, giỏi giang xuất chúng, đoàn cố vấn phía sau đều là những người tài ba. Anh tuyệt không coi trọng một thư ký nhỏ có vẻ ngoài đẹp thế nào, bằng cấp cao đến đâu, kinh nghiệm phong phú ra sao.

Đối với thư ký, yêu cầu của anh rất đơn giản, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, không nên có ý nghĩ quá phận, như vậy là đủ rồi.

Trước mắt, công việc phải làm trong 120 phút cũng không nhiều.

“Quý tổng.” Sau khi lau xong cửa sổ, Tống Dao quay đầu lại, hoàn toàn không phát hiện ra tâm tư của Quý Thừa Xuyên đại nhân, nở một nụ cười tự nhiên với anh, vô cùng thành khẩn đề nghị: “Chi bằng tôi giúp ngài lau luôn cái bàn này nhé?”