Chạy Tình

Chương 42




Tống Dao sống đã hai mươi mấy năm, chưa từng ăn một bữa cơm mà trong lòng run sợ như hôm nay. Để duy trì quan hệ hòa hợp trên bàn cơm, cô thường phải uống mấy cốc bia, lúc này cực kỳ sửng sờ khi uống xong cốc rượu đế đầu tiên trong đời.

Rượu 52 độ làm bằng năm loại lương thực, không phải loại thường, uống một ngụm vào bụng, hai con mắt suýt nữa rớt ra. Đây là thứ để người uống sao? Là để người uống đấy ư!!!

Cô khổ không thể tả, cố nén xúc động muốn nôn, lén liếc mắt nhìn Quý Thừa Xuyên, anh thoải mái uống một cốc nước, không nhìn ra nửa phần áy náy. Lại nhìn qua tên đầu sỏ gây chuyện ngày hôm nay - Khương Nam Hiên, cùng với Thẩm Song Song rất thân thiết, nhất thời không rảnh rỗi giải vây cho cô.

Một khắc này, cô mất đi sự nóng nảy, trong lòng thở dài thườn thượt, bắt đầu ăn dĩa rau. Bữa cơm này đã đủ nghẹn khuất, nếu ăn không đủ no, chẳng phải thiệt thòi rồi sao?

Kết quả là, bữa cơm tốt đẹp trở thành, Khương Nam Hiên và Thẩm Song Song trò chuyện vui quên trời quên đất, một Tống Dao cúi đầu xuống ăn điên cuồng, còn về Quý Thừa Xuyên thì…

Anh nhìn Tống Dao ăn, xem như đã no bụng.

“Ăn no rồi, chúng ta đi hát đi?” Ăn bữa cơm, Thẩm Song Song dường như cảm thấy chưa thỏa mãn.

“Tớ phải về rồi.”

“Tôi phải về rồi.”

Quý Thừa Xuyên và Tống Dao đồng thanh nói, làm cho không khí trầm xuống lần nữa. Thẩm Song Song liếc mắt nhìn Quý Thừa Xuyên với vẻ xem thường, bữa cơm này, cô gần như vô cùng bất mãn đối với vị tổng giám đốc đại nhân cao cao tại thượng này, nói: “Bà mẹ nó, hai người đừng có đồng thanh như vậy chứ, có phải khen ngợi ai đâu?”

Quý Thừa Xuyên hừ một tiếng, căn bản không để tâm đến cô.

“Tôi nói này, Quý tổng, có phải anh có thành kiến với tôi không?” Thẩm Song Song nổi giận.

Lại bắt đầu nữa rồi, Tống Dao cảm thấy đau đầu, vội vàng giữ chặt cánh tay của Song Song: “Song Song, cậu đừng nói nữa, chúng ta về thôi, tớ hơi đau đầu…”

“Cậu đừng ngắt lời tớ, cậu muốn thì về đi, tớ còn chưa nói xong đâu!” Thẩm Song Song chống nạnh, tư thế chuẩn bị so đo với Quý Thừa Xuyên, “Quý tổng, mọi người ai cũng là người hiểu biết, anh có thành kiến với tôi cứ nói thẳng, không cần phải…”

“Đi thôi.” Không chờ cô nói hết lời, Quý Thừa Xuyên đã đứng dậy đi ra ngoài, thuận tay kéo Tống Dao đang ngẩn người.

“Haizz, anh muốn đi thì cứ đi, nhưng để Dao Dao ở lại với tôi!” Thẩm Song Song nóng nảy, giả vờ muốn đuổi theo, lại bị Khương Nam Hiên kéo lại.

“Đừng giả bộ, bọn họ đi rồi.” Khương Nam Hiên cười nhẹ bên tai cô.

Thẩm Song Song đứng thẳng người, sửa sang lại chỗ váy hơi nhăn, động tác giơ tay tao nhã vén tóc dài bên tai, quay đầu lại trong chớp mắt, vẻ mặt so với ban nãy như hai người khác nhau: “Anh biết không, tôi ghét nhất là đàn ông thông minh, đặc biệt là đàn ông thông minh giả vờ gay.”

“Thực không trùng hợp.” Vẻ mặt của Khương Nam Hiên đầy vẻ tiếc hận, “Tôi thích nhất là phụ nữ thông minh, đặc biệt là phụ nữ thông minh lại xinh đẹp.”

“Đừng tưởng rằng anh khen tôi, tôi sẽ đổi cách nhìn về anh.”

“Vậy chi bằng, chúng ta đổi một nơi khác, nói cho tôi nghe một chút, vì sao cô ghét tôi?”

Thẩm Song Song nheo mắt: “Nếu như anh tính tiền… tôi có thể xem xét.”

“Cầu còn không được.” Khương Nam Hiên cầm áo khoác lên, làm một động tác thủ thế.

Bên này, Khương Nam Hiên và Thẩm Song Song dùng tốc độ ánh sáng có vẻ như đã hợp mắt nhau. Bên kia, Quý Thừa Xuyên kéo Tống Dao chao đảo ra khỏi nhà hàng, mở cửa xe, không giải thích gì đẩy cô vào ghế lái phụ.

Trời đất quay cuồng, Tống Dao lấy lại tinh thần, nhìn về phía Quý Thừa Xuyên đang chuẩn bị lái xe mà phản kháng: “Tại sao ngài kéo tôi ra đây, bạn của tôi còn chưa ra mà, xuống xe, tôi muốn xuống xe!”

“Im miệng, đồ ngốc.”

“… Đồ ngốc?” Tống Dao ngẩn người, kịp thời phản ứng, “Quý tổng, tại sao ngài lại mắng tôi như vậy. Tuy tôi không thông minh, nhưng ngài cũng không thể tùy tiện mắng người khác, làm người phải nói lý lẽ, đạo đức…”

Lời nói đột ngột dừng lại, vì Quý Thừa Xuyên bỗng nghiêng người, nhào về phía cô, cách gương mặt cô chỉ vài cm thì dừng lại, bốn mắt nhìn nhau trong khoang xe nhỏ hẹp.

Tống Dao nín thở, đôi má nóng rực do tác dụng của rượu từ dưới hướng lên, khoang xe yên tĩnh, chỉ còn tiếng thình thịch phát ra từ trái tim cô, dường như tùy lúc nó sẽ bật ra khỏi lồng ngực.

Gần, thật gần.

Đôi mắt của anh như cái đầm sâu không đáy, ngọn đèn lập lòe ở ngoài cửa xe rọi xuống con người đen nhánh, lóe lên tia sáng lờ mờ không thấy rõ. Cho dù trong xe tối đen, từ góc độ này, cô vẫn có thể thấy rõ góc cạnh trên gương mặt anh như thường, sống mũi như điêu khắc, khóe miệng cong lên đầy vẻ nguy hiểm, cám dỗ.

Trong không khí ngập tràn hơi rượu hòa với mùi hương nước hoa nhàn nhạt trên người Quý Thừa Xuyên, tạo ra hỗn hợp mùi hương dễ dàng làm cho người ta mất phương hướng. Rượu trong thân thể của Tống Dao với sức công phá mạnh mẽ bắt đầu ngấm vào, tác động lên não cô. Cô nuốt nước bọt, trơ mắt nhìn gương mặt Quý Thừa Xuyên ngày càng lại gần.

Lúc sắp chạm nhau, trước mắt có một chiếc xe bật đèn chói mắt gào thét phóng qua, ánh sáng lóa mắt rọi vào mặt cô.

Cô lập tức hoàn hồn, nhanh chóng bịt miệng mình: “Quý tổng, không thể…”

Chữ “mà” còn chưa thốt ra miệng, Quý Thừa Xuyên đã thò tay, giúp cô thắt dây an toàn, ngồi trở lại vị trí tài xế còn không quên nhìn vào gương chiếu hậu thấy vẻ kinh ngạc của Tống Dao, liền hừ lạnh một tiếng: “Đồ ngốc!”

Tiếng “đồ ngốc” lần này không cách nào phản bác, bưng kín hai gò má đang đỏ ửng, vô cùng xấu hổ.

Lại “tự đa tình” rồi hiểu lầm, làm cho Tống Dao lâm vào trạng thái xấu hổ một cách sâu sắc. Thế nên, cô đã quên khuấy Thẩm Song Song và Khương Nam Hiên, Quý Thừa Xuyên thì đã đạp chân ga từ lúc nào.

Lamborghini đen tuyền chạy như bay trong cảnh đêm vùng ven sông, như hiệp khách trong đêm phi qua lặng yên không một tiếng động. Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, rượu năm loại lương thực ngấm vào từng chút một, bắt đầu lan tỏa khắp toàn thân. Một màn xấu hổ vừa rồi dần dần phai nhạt trong tâm trí cô, ký ức hóa thành từng mảng từng mảng trống rỗng, trí nhớ đứt đoạn.

“Song Song, Song Song đi đâu rồi? Sao cậu còn chưa đuổi kịp? Song Song! Song Song, cậu ở đâu? Song Song…” Tống Dao lại nhớ đến Thẩm Song Song, bắt đầu lo lắng.

“Đừng làm ồn.” Quý Thừa Xuyên không nhịn được lên tiếng.

“Không được, tôi muốn tìm Song Song, dừng xe, mau dừng xe lại!”

Cô kích động không phân phải trái nhào qua đoạt tay lái. Rơi vào đường cùng, Quý Thừa Xuyên đen mặt đạp phanh, sau khi dừng thì dạy dỗ cô một trận cho tốt. Nào ngờ vừa nghiêng đầu, hai mắt của Tống Dao tỏa sáng lấp lánh nhìn chăm chú vào bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ xe.

“Mau nhìn kìa, máy bay thả khói xám, máy bay thả khói xám đang bay lượn!” Người say rượu thật biết cách giày vò người khác, anh đành phải thắng gấp. Ấy thế mà, cô dời sự chú ý đến nơi khác, chỉ lên bầu trời có một chiếc máy bay đang bay qua, phấn khởi đến nói năng không rõ.

Dù không kiên nhẫn cũng cảm thấy buồn cười, đối với Tống Dao có vẻ uống say trước mắt, Quý Thừa Xuyên cảm thấy bất đắc dĩ rồi, dứt khoát dừng xe lại, xem cô còn có ý định giày vò anh thế nào.

Quả nhiên, chờ một lát khi máy bay biến mất, Tống Dao lập tức dời sự chú ý đến nơi khác, “Ơ, đây không phải là bờ sông ư, tại sao tôi lại ở chỗ này vậy?”

“Cô còn nhớ rõ lần trước đến đó vào lúc nào không?” Quý Thừa Xuyên nói tiếp lời cô.

“Nhớ mà, đương nhiên nhớ chứ!” Tống Dao chỉ vào dòng sông nói, “Tuần trước, ở chỗ này, tôi… Tôi đắc tội với Quý tổng!”

Tuy say, cô vẫn còn nhớ rõ chuyện mình làm, Quý Thừa Xuyên cười lạnh: “Đắc tội như thế nào hả?”

“Đắc tội… như thế nào?” Tống Dao híp mắt trong chốc lát, bỗng nhiên vỗ đùi, “Tôi làm sao biết đắc tội như thế nào? Tôi nào có làm gì đâu! Tôi chỉ là không muốn cho ngài ấy xem phong thư từ chức thôi mà!”

“Thư từ chức?” Quý Thừa Xuyên rùng mình một hồi.

“Đúng vậy, phong thư từ chức tôi viết mất hai ngày, suýt chút nữa đưa ra ngoài, nhưng mà ngẫm lại cảm thấy không nỡ…”

“Vì sao?”

“Anh ngốc thật! Đương nhiên là vì tiền lương cao, một tháng đến 5000, đổi lại là anh, anh cam tâm từ chức không?” Tống Dao quay đầu lại, bỗng giật mình, “Ồ, Quý tổng, sao ngài ở đây? Sắc mặt của ngài không tốt lắm, không vui hử?”

Có nén lửa giận trong lòng, Quý Thừa Xuyên hỏi: “Chỉ vì tiền lương, không còn điều gì khác hay sao?”

“Vì cái khác… cái gì nhỉ?” Tống Dao đầy vẻ ngờ vực.

Âm thanh tựa như tiếng nghiến răng nghiến lợi.

“A, có rồi!” Tống Dao chợt nhớ đến cái gì.

“Cái gì?”

“Nói nhỏ cho anh biết, anh đừng có nói cho người khác biết đó nha…” Tống Dao ra vẻ thần bí vẫy vẫy tay, lại gần bên tai của Quý Thừa Xuyên, thấp giọng nói, “Bánh bao của căn tin đặc biệt ngon.”

“Tống! Dao!” Tổng giám đốc đại nhân vô cùng tức giận, anh còn không bằng một cái bánh bao!

Người uống say nào đó có vẻ như không hề quan tâm lửa giận của người bên cạnh, chậm rì rì bổ sung một câu: “Quý tổng hình như thích ăn bánh bao ở căn tin…”

Một câu nói, như kỳ tích bình ổn tất cả sự phẫn nộ.

“Nói cho anh biết, tổng giám đốc đại nhân không chỉ thích ăn bánh bao, còn thích uống cafe tôi pha, nhàm chán không có việc gì thích tìm người lau cửa sổ, thích chiếc bàn được thu dọn sạch sẽ, còn thích… thích…”

“Còn thích gì?” Anh không thể chờ được truy hỏi.

“Thích… Các anh tại sao đều thích tôi thế hả?” Tống Dao lại nhảy sang chủ đề khác, bắt đầu phàn nàn, “Vì sao vậy, tôi có cái gì tốt, vì sao các anh đều thích tôi? Tôi cảm thấy phiền phức muốn chết đây!”

“Còn ai thích cô?” Rượu vào phun lời nói thật, tổng giám đốc đại nhân đã biết bộ mặt của Tống Dao lúc quá chén là như thế nào.

“Tôi nói, anh cũng không thể nói cho người khác biết đó. Nếu để cho người khác biết được, nhất định sẽ nói xấu sau lưng tôi, tôi ghét nhất là bị người khác nói xấu sau lưng…”

“Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật.” Anh dẫn dắt từng bước.

“Nói nhỏ cho anh biết, ông chủ của hai công ty lúc trước tôi làm đều thích tôi…”

“Thật sao?” Anh nhớ đến cái tên Thịnh Tư Kỳ thích quấn lấy Tống Dao, biết rõ không phải rượu vào cô liền nói bậy, lập tức ghen tuông trong lòng.

“Đúng thế, phiền phức chết được, nhưng mà bây giờ tốt rồi…” Tống Dao bỗng cười ngây ngô, “Từ lúc thay đổi công việc, hiện tại tôi không hề lo lắng ông chủ sẽ lại thích tôi nữa…”

“Vì sao?”

“Suỵt!” Tống Dao làm động tác chớ lên tiếng, một tay khác đặt lên vai của tài xế, nhoài người ghé vào lỗ tai của anh, híp nửa con mắt, âm thanh trầm thấp lặng lẽ nói, “Bởi vì, Quý tổng… không thích phụ nữ…”

“Vậy cũng chưa chắc.”

Lời nói vừa dứt, anh bắt tay cái “móng vuốt” đang khoác lên vai anh, dùng sức đẩy một cái, một tay khác vòng qua cổ, đặt lên sau gáy của Tống Dao, không chút khách khí hôn lên chiếc miệng đang nói năng lung tung.