Chạy Tình

Chương 37




Tuy kịp thời điều chỉnh tâm tình, nhưng Tống Dao biết cô đã cho Thịnh Tư Kỳ ăn một bạt tai cũng không có nghĩa là đã kết thúc.

Với thân phận là cô thư ký mới không hề có danh tiếng gì của tập đoàn Thừa Thiên, cô cho đại thiếu gia nhà Thịnh Thế Phong Hành một cái tát long trời lở đất, không cần nghi ngờ đã dẫn đến một đám bát quái như thủy triều dâng cao cuồn cuộn, chỉ cần chờ cô đến chắc chắn sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu.

Những lời đồn đại sâu nặng như thứ thuốc độc hại, Tống Dao không khỏi sợ hãi. Tuy lúc ấy vung tay tát cho Thịnh Tư Kỳ làm cho cô sảng khoái, nhưng hậu quả của cái tát này cũng chỉ mình cô gánh chịu.

Từ chức thôi!

Trong đầu cô toát ra ý nghĩ này trước tiên, sau đó lập tức chìm vào mảnh hỗn độn bên trong.

Dù sao, đây đã là công việc thứ ba sau hai năm cô tốt nghiệp, tiền lương, đãi ngộ cũng tốt nhất. Nếu như tùy tiện từ chức khi không còn đường lui, muốn tìm một công việc tốt như vậy, hay là cấp trên bị gay, e rằng đời này không còn khả năng rồi.

Nhưng mà… không từ chức thì không được!

Tống Dao ngổn ngang trăm mối, thở dài dằng dặc, cuối cùng vẫn bất chấp mà viết xuống đơn từ chức.

Đơn xin từ chức

Quý tổng:

Chào ngài! Vô cùng cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội được làm việc ở công ty. Trong mấy tháng qua đã giúp đỡ, quan tâm tôi! Bởi vì lý do cá nhân, bây giờ, tôi không thể không nộp lá đơn từ chức.

Bằng cấp tôi không cao, kinh nghiệm còn non kém, làm việc ở công ty mấy tháng nay, nhưng ngài không chê bai, để cho tôi tích lũy rất nhiều kỹ năng và kinh nghiệm. Tuy nhiên, nhìn sơ qua thì ngài rất khó ở chung, nhưng khi tôi làm việc cho ngài trong mấy tháng này, tôi nhận thấy rằng, ngài làm việc rất nghiêm túc, thái độ cẩn thận, đối xử công bằng, quan tâm cấp dưới, là một người đáng kính phục, vì ngài đốc thúc nên tôi tiến bộ rất nhanh, đã học được rất nhiều đạo lý, ứng xử làm người. Trừ lần đó ra, những đồng nghiệp khác trong công ty cũng rất săn sóc tôi. Mặc dù tôi quyết định rời khỏi công ty, nhưng tôi tuyệt đối không quên những người đồng nghiệp, tình hữu nghị của mọi người.

Tùy tiện từ chức là tôi không đúng, trước khi tôi chính thức nghỉ việc, nhất định tôi sẽ hoàn thành công việc đã nhận, cố gắng không ảnh hưởng đến tiến độ làm việc. Nếu vì vậy mà tạo ra phiền phức, ảnh hưởng đến công ty, tôi thật lòng xin lỗi, mong ngài thông cảm.

Cuối cùng, hy vọng công ty sẽ ngày càng hưng thịnh như mặt trời ban trưa, các đồng nghiệp làm việc thuận lợi, cùng chúc ngài và trợ lý Khương bách niên giai lão, mãi mãi hạnh phúc!

Tống Dao,

Ngày đó, tháng đó, năm đó.

Viết xong chữ cuối cùng, Tống Dao đọc từ đầu đến cuối đơn từ chức một lần nữa, nhận thấy không có vấn đề gì, cô gấp ngay ngắn tờ giấy cho chỉnh tề, cất vào phong thư, rồi nhét phong thư vào túi, chuẩn bị cả bộ váy để sáng thứ hai đồng thời giao cho tổng giám đốc đại nhân.

Đây là những điều mà cô đã suy nghĩ rất lâu, tính rất kỹ. Thậm chí, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, để ngày thứ hai chết chìm trong nước bọt, nhưng Tống Dao tuyệt đối không ngờ, những chuyện xảy ra tiếp theo không nằm trong dự liệu của cô mà hoàn toàn trái lại.

Thứ hai, ở văn phòng lớn của tập đoàn Thừa Thiên, bên trong vẫn là cảnh tượng mọi người đang bận rộn. Sau khi vào cửa, Tống Dao lấy thẻ từ túi xách ra quẹt, ngoại trừ chú An bảo vệ ở bên ngoài vẫn nhiệt tình như cũ, không ai liếc nhìn cô nhiều thêm một lần, ngẫu nhiên sẽ chạm mặt vài đồng nghiệp thân quen, cũng chỉ là gật đầu chào hỏi cho có lệ rồi vội vã rời đi.

Mọi chuyện đều tốt đẹp như chưa từng xảy ra chuyện gì, điều này làm cho Tống Dao đã “trang bị đầy đủ” trong chốc lát không kịp thích ứng.

Tiến vào thang máy, rốt cuộc cũng có người bắt đầu bàn luận về chuyện đấu giá, nhưng chủ đề hoàn toàn xoay quanh cái giá trên trời - 300 triệu, không có chút nào liên quan đến cô.

“Có nhầm không vậy, 300 triệu sao, dù Thịnh Thế Phong Hành có tài lực cũng không thể xa hoa như vậy chứ!” Một đồng nghiệp đang xem tin tức trên điện thoại di dộng, sợ hãi thán phục.

“Còn phải nói sao, báo chí, trên internet đều điên loạn rồi. Thịnh Thế có lẽ ném 300 triệu ra làm quảng cáo!”

“300 triệu, có thể mời tổng thống Mỹ đến làm quảng cáo rồi đó! Mẹ nó, thật có tiền!”

“Với số tiền này có thể mời cựu tổng thống Mỹ đến thiết lập đội bóng!”



Bàn luận vẫn còn được tiếp tục, không chỉ trong thang máy. Trong hôm nay, mỗi một ngõ ngách bên trong tập đoàn Thừa Thiên, ngay cả bác gái chuyên lo việc hậu cần cũng đang bàn luận chuyện này, trong văn phòng của tổng giám đốc cũng không ngoại lệ.

Khương Nam Hiên đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt anh bày ra mấy tờ báo phát hành với số lượng cực lớn, lật qua từng tờ, không nơi nào không lấy chuyện Thịnh Thế Phong Hành xa hoa đấu giá với số tiền 300 làm trang nhất.

Bài báo với nội dụng đầy rẫy gian trá: Nghe nói Thịnh Tổ Phong tiền nhiều như nước, không tiếc dùng số tiền lớn để bồi dưỡng con trai làm người kế nghiệp, cũng nghe nói Thịnh Thế lớn giọng nói sẽ tiến quân vào ngành bất động sản, thế mà không ai sánh bằng, còn nghe nói trùm bất động sản gặp gỡ trùm IT, hai con hổ chiến đấu hẳn là có một con bị thương và v…v…

“Cậu có ý kiến gì không?” Khương Nam Hiên khép lại tờ báo cuối cùng, từ nãy đến giờ Quý Thừa Xuyên không phát biểu bất cứ ý kiến gì cuối cùng cũng mở miệng.

“Quân cờ này của Thịnh Thế xem ra còn gian xảo hơn so với tưởng tượng của tôi.” Khương Nam Hiên nở nụ cười, “Ngoài mặt, lấy 300 triệu để đấu giá hạng mục này hoàn toàn không đáng giá. Nhưng với số tiền này, quả thật đã làm cho lão già Thịnh Tổ Phong kiếm đủ mánh lới quảng cáo. Hiện tại, mọi người đã biết Thịnh Thế tiến quân vào ngành bất động sản, không tiếc dùng số tiền lớn, thua lỗ cũng muốn làm. Kể từ đó, lão già Thịnh Tổ Phong nếu muốn tiến thêm một bước, e rằng thuận lợi rất nhiều.”

“Tiếp tục.” Quý Thừa Xuyên gật đầu, cũng không nóng lòng phát biểu quan điểm của mình.

“300 triệu quả là cái giá cao, chúng ta nếu tiếp tục theo sẽ không có ích lợi, không theo bọn họ cũng không có chỗ có hại. Có có điều, Thịnh Tổ Phong sẽ không ngờ, chúng ta lại nâng giá lên cao như vậy, ba lần nâng giá, ở hạng mục này, bọn họ tối thiểu phải tốn thêm 40 triệu. Tuy chút tiền ấy không thể làm cho Thịnh Thế Phong Hành không đến mức không vực dậy nổi, nhưng cũng tuyệt không phải là số tiền nhỏ, chí ít, có thể tạm thời làm cho bọn họ yên tĩnh một thời gian.”

“Tất cả những điều này đều nhờ công lao của cậu.” Trên mặt của Quý Thừa Xuyên lộ ra vẻ trào phùng.

Khương Nam Hiên biết rõ ý của anh, giang tay ra: “Không còn cách nào, ai bảo đó giờ con người của tôi không biết làm theo cảm tính, đúng không?”

Quý Thừa Xuyên lộ ra chút không vui: “Ý của cậu là tôi luôn làm theo cảm tính đó hả?”

“Cũng không phải, nếu đổi lại cậu là tôi, kết quả cũng không khác nhau lắm.”

“Chí ít, tôi sẽ tìm người thương lượng trước một chút.”

“Tất cả chúng ta đều không phải là người tốt, bây giờ nói những… điều này có làm gì được đâu, hiện giờ có thể gọi cậu là 50 bước trách 100 bước.” Khương Nam Hiên thản nhiên nói.

“Cậu học tiếng Trung càng ngày càng giỏi nhỉ.”

“Tuy uống mực của nước ngoài nhiều năm, nhưng tôi cũng không hề quên đi nguồn gốc của mình. Sau tất cả, tôi vẫn là người Trung Quốc.” Người vô sỉ nào đó, da mặt bắt đầu dày lên.

Quý Thừa Xuyên trợn trắng mắt lên liếc nhìn anh: “Có năng lực khua môi múa mép với tôi, chi bằng mau đi xin lỗi đi.”

“Xin lỗi?” Khương Nam Hiên lộ vẻ kinh ngạc, “Cậu nói những lời này là tùy tiện hay là dùng thân phận tổng giám đốc của tập đoàn Thừa Thiên ra lệnh cho tôi? Nếu như chỉ là vế trước, tôi coi như cậu nói giỡn, nếu như là vế thứ sau… Vấn đề này còn phải xem xét lại.”

“Có vấn đề gì à?”

“Trước khi hỏi tôi vấn đề này, tôi cần hỏi cậu trước. Hôm ấy, khi cậu đuổi theo cô ấy ra ngoài làm cái gì hả, đêm dài đằng đẵng, tôi không tin cậu chưa làm cái gì hết.” Khương Nam Hiên thể hiện vẻ mặt vô cùng hứng thú.

“Cậu hãy thôi nghĩ những thứ thô tục đó lại ngay. Tôi làm chuyện gì, không cần thiết phải báo cáo cho cậu.” Quý Thừa Xuyên thuận tay cầm văn kiện trong tay đánh tới.

“Tôi nào dám để cho Quý tổng báo cáo tình hình với tôi, tôi chỉ muốn biết rõ cậu quan tâm cấp dưới thế nào thôi. Làm gì có thô tục, ngàn vạn lần cậu đừng hiểu lầm ý của tôi đó!” Khương Nam Hiên quả thật phát huy cái tính không biết xấu hổ đến cực hạn.

Quý Thừa Xuyên cũng không khách khí, nói thẳng: “Cậu lại khua môi múa mép với tôi. Lần sau đừng nghĩ lại để cho tôi thay cậu lừa gạt lão già nhà cậu nữa, nhưng ông ta nằm mơ cũng muốn cậu về thừa kế sản nghiệp.”

“Tôi vừa nhớ, tôi còn có việc chưa làm xong.” Chủ đề đến đây là kết thúc, vẻ mặt của Khương Nam Hiên liền cứng lại, đứng dậy muốn rời khỏi.

“Cút đi, hai ngày tới đừng để cho tôi thấy mặt cậu.” Trong lòng của Quý Thừa Xuyên vẫn chưa nguôi ngoai.

“Tôi biết, trong mắt cậu hiện giờ không chứa được người khác.” Khương Nam Hiên vừa nói vừa mở cửa, nào ngờ cửa vừa được mở ra, cũng vừa vặn đụng phải Tống Dao đang do dự đứng ở ngoài.

Bốn mắt nhìn nhau, Tống Dao xấu hổ không biết phải làm sao.

Sau một thoáng kinh ngạc, Khương Nam Hiên tính toán nói: “Ơ kìa, thư ký Tống, mới sáng sớm, cô đã đến gặp Quý tổng rồi đấy à?”

Hiệu quả cách âm của Văn phòng tổng giám đốc không phải là là là thứ vô ích, vì vậy đương nhiên Tống Dao không nghe được cuộc đối thoại của hai người vừa rồi, nhưng vẻ mặt của Quý Thừa Xuyên lại đột nhiên thay đổi: “Trợ lý Khương, không phải vừa nãy cậu nói còn có việc muốn làm sao?”

“Thật ra cũng không hẳn là rất gấp.” Mọi người yêu thích bát quái, Khương Nam Hiên cũng không phải ngoại lệ.

“Bố nhà cậu…”

Sắc mặt của Khương Nam Hiên lập tức biến đổi, chữa lại: “Đúng, đúng, đúng, tôi vô cùng gấp, tôi đi trước đây. Thư ký Tống à, cô tự nhiên nhé!” Anh nói xong vẫn không quên trêu chọc Tống Dao một phát, sau đó mới chịu rời khỏi.

Khi Khương Nam Hiên đã rời đi, Tống Dao đứng ở bên ngoài, sắc mặt càng thêm khó coi, cứng đờ người đứng tại chỗ.

“Thư ký Tống.” Trong văn phòng, Quý Thừa Xuyên trấn tĩnh hỏi, “Có chuyện gì không?”

“Cái đó… Tôi… là muốn…” Tống Dao ấp a ấp úng không biết mở miệng như thế nào.

Lúc vừa bước vào công ty, cô vốn rất kiên quyết từ chức bỗng nhiên dao động. Sự việc căn bản không nghiêm trọng giống như cô tưởng tượng, thậm chí không có một người nhắc đến chuyện xảy ra trong hầm đỗ xe đó, vậy phải chăng là cô đã tránh được một kiếp, không cần từ chức đúng không?

Nói đi nói lại thì, cô ra tay đánh Thịnh Tư Kỳ là sự thật, nhiều người trông thấy như vậy cũng là sự thật. Hôm nay không ai nói, không có nghĩa là về sau không lộ ra ngoài. Dù sao mọi người đều có lòng hiếu kỳ thích bát quái, những người khác không nói, chỉ riêng gương mặt tươi cười xấu xa của Khương Nam Hiên vừa nãy, đã làm cho người ta cảm thấy trong lòng sợ hãi vô cùng!

Thật rối rắm quá, Tống Dao bày ra vẻ mặt như bị táo bón, ở cửa phòng làm việc của Quý Thừa Xuyên rầu rĩ đòi sống đòi chết.

“Có việc gì thì nói, không có thì đi ra ngoài làm việc.” Thái độ của Quý Thừa Xuyên luôn dứt khoát, trước sau như một.

“Tôi có việc!” Tống Dao cắn răng, một chân bước vào văn phòng, đã đến rồi, đi vào nói sau!